Bất quá, hoàng đế bây giờ có thực sự bị trọng bệnh? Cửa cung thì đóng chặt, ngay cả thái từ cũng miễn cho vào thăm, người ngoài nhìn vào có vẻ như đúng là vậy. Nhưng trên thực tế, trong ngự hoa viên đua sắc hoa, là hình ảnh hai mỹ nhân thiên tư tuyệt sắc, một trái một phải ngồi bên cạnh hoàng đế, người đang ra sức chiều chuộng quyến rũ, cứ hay đưa lên tận môi lão điểm tâm chính là Ngọc quý phi, mà chỉ ngồi trầm tĩnh một bên nhìn không chớp mắt, tựa như một pho tượng cực hoàn mỹ chính là Tuyết quý phi, tỷ muội các nàng không rời nhau, ngay cả bài tử thị tẩm cũng thường được hoàng đế gọi cùng lúc, ba người luôn cùng chung vui vẻ hoan lạc.
Bệnh của hoàng đế chính là có đêm lão hăng hái dạt dào, nhưng đáng tiếc nam căn (ta có cần giải thích cái này không đây a) không theo lão mong muốn mà ỉu xìu mềm nhũn, mặc cho Ngọc quý phi dùng mọi cách trêu đùa cũng không hề chuyển biến. Vì vậy, hoàng đế liền bỏ ngoài tai mọi lời khuyên, lão uống một loại thuốc có thể khôi phục “hùng phong” như trước. Loại này chỉ dùng một lần là có lại phong độ nam nhân, nhưng sang ngày thứ hai thể lực bị tiêu hao quá độ đến không thể rời giường, phải tĩnh dưỡng đủ bảy ngày, tinh thần mới miễn cưỡng khôi phục.
Hoàng đế chính là môn đồ trung thành của câu “chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu”, lúc này lão mới lấy lại được một chút sức lực, ngay lập tức khẩn cấp tuyên Ngọc quý phi cùng Tuyết quý phi đến hầu hạ, nhân cơ hội này, Ngọc quý phi lớn mật hướng hoàng đế đề ý kiến, hay là bây giờ giả bệnh, đem công vụ đều giao cho người khác đến xử lý. Nhìn hoàng đế chần chờ nàng liền tiếp lời, vì để cho thái tử có cơ hội rèn luyện … Có thể nhân cơ hội này quan sát năng lực xử lý của thái tử, xem hắn có thực sự đủ khả năng đảm nhiệm vai trò thái tử một nước.
Môi anh đào của mỹ nhân nói ra càng thêm có lý, hoàng đế không từ chối được thái độ nhõng nhẽo của Ngọc quý phi, đúng như lời nàng nói liền giả bệnh. Nên giờ lão không phải lo lắng, mỗi ngày đều nhàn nhã thảnh thơi, ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mà không phải phiền lòng, thái giám sẽ đem công vụ thái tử xử lý đến cho lão kiểm tra, đã mấy ngày quan sát, hoàng đế cũng không kiên nhẫn nữa, thái tử mỗi một việc đều làm vừa đúng, mặc dù lão kiểm tra cũng không tìm ra lỗi, nên thôi không muốn xem nữa, phải kiểm tra đi kiểm tra lại lão cũng mệt mỏi.
Ngày ngày thoải mái, hàng đêm sênh ca, hoàng đế thình thoảng nhắm mắt cảm thán, đây mới là cuộc sống của bậc đế vương, vạn sự không lo, chỉ cần hưởng lạc.
Cho nên, khi thái tử ở ngoài cung bắt đầu rơi vào nguy cơ thì hoàng đế căn bản không nhìn thấy chút nào, chỉ lo tận tình cùng nữ sắc, thẳng đến Du Bản Xương từ tuyền tuyến gửi về mật thư thứ chín mới được thái giám cân nhắc đưa lên cho lão xem.