Khó gặp Nhan Hi xấu tính như bây giờ, hắn nâng cốc rồi giấu bình rượu phía dưới bàn, dường như không có việc gì tiếp tục uống, Đào Tiểu Vi cùng Trúc Diệp Đồng bất đắc dĩ nhìn nhau, rốt cục, hai nàng nhịn không nổi, đều cầm lấy tay tướng công, lắc lắc đến run cả thân thể.
“Nương tử của tướng công bị người khi dễ, chàng một bên đứng nhìn sao ?” Nhan Dung chứa đầy ủy khuất, đỡ thân thể Trúc Diệp Đồng, để ngừa nàng mất thân bằng mà ngã trên mặt đất, bất quá hắn là không ngại, sau khi Tiểu Đồng gả cho hắn, nàng luôn luôn tươi cười thỏa mãn, còn hơn trước đây, hắn càng yêu khi nhìn gương mặt vui sướng của nàng.
Thê tử nhà mình bị khi dễ, nhìn ỏ đối diện Đào Tiểu Vi vừa cười vừa thở dốc, Nhan Dung đã có thể vui lòng, “Đệ muội, muội cư nhiên còn ghét bỏ ta nói chuyện làm muội nổi da gà, hừ, ta nghĩ muội thật là trách oan nhị ca a, tất cả mọi người biết, trên người sở dĩ nổi da gà là bởi vì da gặp lạnh sẽ tự nhiên phản ứng, nhìn trong này, ai mới là băng sơn nha, rõ ràng là tướng công mặt lạnh của muội làm không khí lạnh băng, nên cái gì cũng đổ lỗi trên người nhị ca, oan chế mất! ! !”
“Tướng Công. . . . Khanh khách. . . . . Ngươi nhìn xem. . . . . Nhị ca. . . . Ha ha ha ha. . . thật quá già mồm át cả lẽ phải. . . . Rõ ràng. . . . Chính là hắn. . . . Quá buồn cười a. . ha ha.”
Nhan Hi đẩy ra bầu rượu, để tạo khoảng trống cho Đào Tiểu Vi ghé vào bên trên cười, một tay hắn tiếp tục rót rượu, tay kia nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, giúp nàng thuận khí.
Nhan Dung nhức đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ, bàn tay đưa đến trước mặt Nhan Hi, điềm nghiêm mặt nói, “Thất đệ, cho … một chén nhỏ a.”
Nhan Hi mặt không đổi sắc, không thèm để ý đến hắn.
… … .
Buổi ăn kéo dài khi trăng đã lên nữa thiên, cơm nước đã gần xong, Nhan Dung đau khổ cầu xin nhưng cuối cùng cũng không lay chuyển được, Đào Tiểu Vi tự mình len lén giúp hắn giấu bầu rượu, Nhan Hi cứng nhắc nói, “Ta cũng muốn.” Nói xong hắn còn đưa ra ly rượu rỗng mà cả đêm đã cầm trên tay.
“Thế nhưng, trong quân không cho uống rượu, ngươi đã uống không ít, vạn nhất bị người phát hiện thì không tốt a.”
“Ta đứng đầu, ta có quyền.”
Được rồi, Đào Tiểu Vi bị đánh bại, nàng không tranh cao thấp nữa, cũng không nghĩ cự tuyệt, rót đầy ly rượu cho Nhan Hi, lúc này hắn mới thoả mãn, chậm rãi thưởng thức, nghe Nhan Dung cùng Trúc Diệp Đồng ở đằng kia lộn xộn, vờ ngớ ngẩn hồ ngôn loạn ngữ, bất quá, Nhan Hi một mực không nói lời nào, không lộ ra thần sắc khó chịu, cũng không muốn sớm tàn cuộc.