Đêm nay, buồn ngủ chậm chạp đến, ngoài cửa sổ ánh trăng rất sáng, tạo nên một vòng hào quang bao quanh, nhưng không có lấy một ánh sao nào, cô đơn mà nhô cao lên giữa không trung.
Nhan Hi hô hấp đều đều, dường như sớm đã ngủ, mùi rượu tỏa ra nhàn nhạt, phả ra theo hô hấp, làm Đào Tiểu Vi như muốn say.
Trúc Diệp Đồng sau nhưng vượt trước, vì Nhan Dung đã hoài hài nhi, lúc ở Tuyền Châu, nếu không do đi đường suốt một ngày một đêm, để tránh thái tử đuổi kịp, có thể hiện tại, cũng là lúc nàng chờ đợi hài tử được sinh ra.
Trong cuộc sống không ai lại không biết hối hận, nếu như có thể sớm biết, nàng nhất định có thể hảo hảo bảo hộ hài tử của nàng, chí ít, lúc đó ở trên thuyền cũng không vội vàng rời Nhan Hi, có hắn ở đó, tin tưởng nhất định có thể tránh được tai kiếp.
Đáp ứng Nhan Hi là sẽ không vì hài nhi mà khổ sở, ngày hôm nay thấy bộ dạng Trúc Diệp Đồng vui sướng mỹ mãn, còn có Nhan Dung kích động hoa chân múa tay, thái độ thật rất buồn cười, lòng của nàng đã cảm thấy đau đớn, vết thương tưởng đã dần quên lãng, một lần nữa bị xé rách, nhứt buốt không thôi.
Nhan Hi vươn ra bàn tay to, mu bàn tay mềm mại nhẹ vuốt lên đôi mắt ẩm ướt của nàng, “Vi vi, như thế nào lại khóc ?”
Xoay người rơi vào trong lòng hắn, Đào Tiểu Vi nghẹn ngào tiếng nói, “Tướng công người xấu, chúng ta đã mấy tháng, hầu như mỗi đêm đều có, vì sao ta cũng chưa có lần thứ hai mang thai a?”
Trời biết, nàng mong chờ cỡ nào, để có thể có cục cưng lần nữa, cũng có thể giống Trúc Diệp Đồng, cảm thấy mỹ mãn mà vui cười.
Nàng rất sợ hãi, nếu như cả đời này không thể làm mẫu thân. Vì lúc trước nàng đã làm mất đi hài tử của mình, Trương tẩu đã từng nói qua, lần đầu nữ nhân mang thai rất quan trọng, nếu như ngoài ý muốn mà mất đi hài tử thứ nhất này, từ nay về sau bụng đã bị tổn thương, có thể sẽ không có mang thai lần thứ hai.
Nàng sợ mình sẽ là nữ nhân đáng thương đó, chỉ có thể chấp nhận số phận bi thảm.
“Ta đã uống dược.” Nhan Hi giọng điệu đơn giản như là hắn đang uống cạn bầu rượu.
Đào Tiểu Vi kinh ngạc ngẩng đầu, trán vô ý đụng phải cằm Nhan Hi, nàng đau, hắn cũng đau. Cả hai cùng vươn tay ra, tại chỗ vừa đụng trúng rất nhẹ nhàng xoa xoa cho đối phương.
“Dược không phải chỉ để cho nữ nhân uống sao?” Nhưng quan trọng là hắn vì sao muốn uống nó, chẳng lẽ là hắn không muốn để nàng sinh ra hài tử ?
“Cũng có loại dược nam nhân có thể uống.” Hiệu quả đương nhiên rất tốt, có thể thấy dù cả đêm hoan ái cũng không thể tái tạo ra “mạng người” a
Đào Tiểu Vi ngồi xuống, nghiêng người giống một chú mèo hoang nhỏ được Nhan Hi đặt ở dưới thân, trong bóng tối lóe sáng hai tròng mắt nguy hiểm, đó là dấu hiệu nguy hiểm của dã thú đang rình mồi, “Người xấu, trọng điểm không phải là nam nhân hay nữ nhân uống, mau nói cho ta biết, ngươi vì sao muốn uống?”
“Không muốn nàng mang thai.” Nhan Hi nghĩ mình không có cái gì sai cả, theo góc độ này nhìn xuống hắn là đang hướng về trước ngực cao vót của Đào Tiểu Vi, quả nhiên phi thường thích hợp để nhìn thấy đường cong mềm mại mê người này.
Đáp án rất ngắn gọn, huống chi, biết là có người nào đó sẽ giận, Đào Tiểu Vi không hài lòng nhưng cực lực nhịn xuống, khắc chế lửa giận, “Vì sao không muốn? Thấy nhị tẩu mang thai, nhị ca làm phụ thân ngươi thật không muốn như vậy sao?”
Ngữ điệu hảo mềm nhẹ, hảo ôn nhu tinh khiết, sự yên lặng nguy hiểm báo trước một trận bão tố đang đến gần.
Bàn tay to một đường hướng về người ở phía trước, đi ngang ngực nàng, Nhan Hi dừng ở hai chóp núi trong chốc lát, nhìn bộ ngực sữa dần biến dạng vì bị hắn xoa nắn, Đào Tiểu Vi lập tức lùi về, một tay cố thủ, một tay đặt tại vai Nhan Hi, sắc mặt đỏ bừng cắn cắn nộn môi, “Người xấu, không biết xấu hổ.”
Sờ sờ đầu của nàng, Nhan Hi rút lại tay, ánh mắt lạnh mang theo ôn nhu cùng ý cười, lấy cánh tay gối sau đầu, “Vi vi, nàng quá nhỏ, chúng ta hai năm sau có hài tử cũng chưa muộn, đến lúc đó, nàng ít làm ta khổ cực a.”
Lời này chính là muốn nói, không phải là không muốn có, mà là không muốn nàng chịu khổ sớm, cho nên mới muốn kéo dài thêm hai năm, nhưng là nàng không thể hiểu được như vậy?
Tay che tại trước ngực chậm rãi buông ra, Đào Tiểu Vi nhích lên thân thể, mặt tiến đến trước mặt Nhan Hi, ánh mắt phong tỏa chặt ánh mắt hắn, cố gắng làm sáng tỏ, thấu triệt, nàng muốn dùng ánh mắt nhìn rõ tâm tư hắn. Nhan Hi sẽ không nói dối, hắn là một nam nhân mạnh mẽ, nhất định không dùng lời nói dối để che đậy chính mình. Nhưng mà, có thể có như vậy hay không.
Mũi hít mạnh một cái, đem tất cả uy dũng đang tiến ra rút về trong cơ thể, Nhan Hi đang nghĩ sẽ để nàng cảm động mà khóc rống, yên lặng bảo hộ nàng, dù thủ đoạn cho không giống nhau, nhưng mặc kệ hắn làm cái gì, điều quan trọng đầu tiên vĩnh viễn là nàng.
Trước đây đã thật lâu, hắn cũng là như thế, không phải chuyện gì cũng kể nàng nghe, không ngừng sủng nịch không ngừng bảo hộ nàng, có khi có chút lơ đãng bị nàng phát hiện, nhưng đa số lần đều yên lặng mà làm, cũng giống như lần đầu tiên phát hiện, nàng cũng không có khả năng cùng Nhan Hi phân cao thấp.