Tô Bối Nhi đang đứng ở dưới thành trấn nhỏ thuộc biên cảnh Yến Quốc, ánh mắt trông về phía xa, đập vào mắt chỉ có thể là thành tường, là dị tộc, là ánh mắt vô hồn, là máu tanh của giết chóc.
Nàng cười tự giễu, bỗng nhiên nghĩ đến, nàng cùng với Nhan Hi dường như luôn luôn cách nhau một đạo trở ngại như thế, tại Lỗ Quốc, Hoa Cốc hiểm yếu ngăn cản nàng đi đến hắn, hiện tại, là cửa thành Yến Quốc, chặn đường nhìn của nàng về phía hắn.
Đến bao giờ, nàng mới xé bỏ được những trở ngại này,để hắn cùng với nàng chỉ còn cách nhau vài bước chân ngắn ngủi.
Để nàng có thể như vậy từng bước, từng bước một đi tới trong lòng hắn, bị hắn chăm chú độc chiếm, giống như khi hắn đang ôm nữ nhân kia.
Tô Bối Nhi nắm chặt tay, móng tay bén nhọn đâm sâu vào tàn phá lòng bàn tay nàng, da thịt đau nhức, tâm cũng đau nhức, tương giao cùng nhau.
… … .
Triều đình đại loạn, thái tử cùng vây cánh tranh nhau sứt đầu mẻ trán, hoàng đế lặng lẽ ngồi ở vị trí tối cao, giương mắt lạnh nhìn bọn hắn, giống như đang xem khỉ diễn trò.
Tam hoàng tử Nhan Sóc nghĩ rằng cơ hội đã tới, khổ tâm tính toán bấy lâu nay, rốt cuộc cơ hội đã đến.
Thái tử tự làm bậy, thiên thời địa lợi đều cách hắn rất xa, mà trong các vị điện hạ, tam hoàng tử là xếp vào hàng có vị trí thuận lợi nhất. Nhiều năm qua, bị vinh quang của thái tử cùng khí phách của Nhan Hi lấn át, hắn không có cơ hội thể hiện trước mặt hoàng đế, triển lộ tài hoa.
Hôm nay, tất cả không còn như vậy.
Thái tử thất sủng, lúc bình thường thì không nói, nhầm ngay lúc phụ hoàng bệnh nặng, xử lý triều đình rối tinh rối mù, đại quân ở tiền phương thì quân lương khan hiếm, hậu phương lại gặp nạn châu chấu, chiến loạn, còn có trong kinh thành cũng thiếu lương thực, chỉ cần ai có thể giải quyết được những việc hiện tại, nhất định có thể được hoàng đế để mắt tới.
Nhan Sóc cất giấu trong tay áo là một phong thư biên cảnh gửi về, do chính tay thiếp thân thị vệ Cữu Đĩnh của thất hoàng tử Nhan Hi viết hồi âm, trong thư Nhan Hi hứa hẹn, nếu như Nhan Sóc có ý định nhân cơ hội này hùng khởi, hắn sẽ tương trợ, lương thảo, căn bản không thành vấn đề.
Đã sớm nghe nói thái tử cùng thất hoàng tử có ân oán, Nhan Sóc cũng không hề tưởng tượng được, mâu thuẫn của bọn họ cuối cùng lại giúp thành toàn cho hắn, thực sự là vận khí tới, tường thành cũng đỡ không được ha ha…
Vì vậy hôm nay lâm triều, hoàng đế bất ngờ bảo thái tử phải có câu trả lời cho những vấn đề đang gặp khó khăn, Nhan Sóc đứng đầu ở một bên, nhìn ra thái tử cả người đổ mồ hôi vì lúng túng, lúc này hắn mới một mình tiêu sái bước ra, đứng ở giữa điện, cất cao giọng nói, “Nhi thần có bản khải tấu!”
Dựa theo trong mật thư Cửu Đĩnh chỉ điểm, Nhan Sóc nói năng rất có khí phách, tiếng nói rất có lực, từng bước liệt kê những khốn quẫn của triều đình đang phải đối mặt, đến cuối cùng hắn mới nói đến biện pháp giải quyết, lúc đầu các đại thần đều có vẻ mặt không cho là đúng, Nhan Sóc ở triều đình rất ít khi lên tiếng, việc từ miệng hắn nói ra thì có cái gì là cao minh, ai biết, càng nghe họ càng kinh hãi, thậm chí có các đại thần trực tiếp phụ trách vấn đề cũng lập tức rút ra những mảnh giấy nhỏ, dùng tay nâng, rồi ghi lại rất nhanh cách giải quyết.
Hắn nói cũng chỉ có nửa canh giờ, bởi trước đó đã chuẩn bị rất tốt, Nhan Sóc tự tin tràn đầy, chỉ một lần này hắn đã thu hút cả triều đình. Về phần lương thảo, hắn cũng nghe từ kiến nghị của Cửu Đĩnh, không chịu một lần đem toàn bộ cách giải quyết nói hết ra, chỉ cho một câu tràn ngập thâm ý “Đã có biện pháp giải quyết, trong thời gian gần nhất thần nhi sẽ bẩm tấu” nói xong, hắn cúi đầu, yên lặng đi trở về chỗ của mình.
Hoàng đế với vẻ mặt khiếp sợ nhìn hắn, một hài tử bình thường đến nỗi hắn đã quên lãng, không thể tin được vừa rồi người đưa ra kiến giải lão luyện là xuất phát từ miệng hắn, trong miệng lão gọi, “Hoàng nhi, ngươi mau qua đây, phụ hoàng còn có việc muốn hỏi ngươi.”
Chờ Nhan Sóc lại một lần nữa đi ra, hoàng đế cùng hắn vẫy vẫy tay, vẻ mặt từ ái hỏi, ”Nhi tử của Trẫm, không nên đứng xa như vậy, phụ hoàng của ngươi đã già rồi, con mắt có chút hoa, tất nhiên thấy không rõ diện mạo của ngươi.”
Nhan Sóc áp chế vui sướng trong lòng, kinh sợ nói, “Phụ hoàng gừng càng già càng cay, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Nói xong, hắn bước về phía trước mười bước.
“Gần một chút nữa!” Hoàng đế vẫn không hài lòng.
Vì vậy Nhan Sóc lại đi thêm năm bước, lần này, hắn đã đứng song song cùng thái tử điện hạ, vóc người cao gầy, diện mạo anh tuấn, khí chất cũng không thua chút nào.
Hoàng đế đắc ý phi thường, tinh thần tỉnh táo, cao giọng hỏi, “Kiến nghị của tam hoàng nhi đề ra, các ngươi thấy có được không?”