“Điện hạ, ngài nghĩ ra được là người kia là ai sao?” Nhìn sắc mặt quan sát, Nhã Nhu lớn mật suy đoán.
Như một hài tử bất lực đem đầu vùi vào vòng ôm ấm áp của Nhã Nhu, “Ta không chắc chắn, thế nhưng ta rất lo lắng, nếu thật sự là người kia.”
“Có thể nói cho thần thiếp biết không? Thần thiếp không tin, trên đời này thực sự có người thần thông quảng đại như thế.” Lòng hiếu kỳ của Nhã Nhu cũng bị khơi mào.
“Nàng biết trong các nhi tử, phụ hoàng thích nhất người nào không?” Không trả lời vấn đề của nàng, thái tử thừa nước đục thả câu, đem trọng tâm câu chuyện biến đổi hoàn toàn không liên quan đến câu hỏi.
Mặc dù không rõ dụng ý của thái tử, Nhã Nhu vẫn như cũ nhu thuận nói, “Cái này rất đơn giản, tự nhiên là điện hạ ngài, còn có người kia, một mình tiêu diệt cả hai quốc gia, thất hoàng tử Nhan Hi.”
Nhã Nhu trong đầu thoáng cái hiện lên tên hiệu của Nhan Hi, Sát Thần, Chiến Thần, dụng binh như thần, còn có, hắn được hoàng đế gọi vui là Lão Thất vạn năng, có người nói, không có việc gì là hắn làm không được, cho đến nay, mọi việc hoàng đế giao phó, mặc kệ là khó khăn đến đâu, hắn đều hoàn thành mỹ mãn, quả thực là một nhân vật trong truyền thuyết.
Nhã Nhu còn biết, đối với đệ đệ này, thái tử luôn luôn là có lòng muốn thân cận, mà tính cách của Nhan Hi quái gở lạnh lùng, không có nghe nói hắn cùng ai có quan hệ đặc biệt, nhớ năm nào, tam hoàng tử Nhan Sóc tới cửa tặng lễ, còn bị Nhan Hi không lưu tình chút nào cự tuyệt ngoài cửa, trong vòng kinh thành còn lưu truyền chuyện cười này mấy năm sau đó.
Một người như vậy, có thể nào thay đổi mà đứng sau lưng Nhan Sóc cùng thái tử tranh thủ tình cảm mạ?
“Khả năng là thất hoàng tử không lớn, hắn cùng tam hoàng tử so với ngài, còn xa lạ hơn.” Nhã Nhu thoải mái nêu ý kiến, chuyện này đều là hai phu thê bọn họ đoán mò, không hề có sự thật nào chứng minh.
Thái tử chỉ có cười khổ, hắn cũng không có nói cho Nhã Nhu, hắn đã từng đem mê hương ngộ thương hài tử của Nhan Hi, khi còn đang trong bụng Vương phi Đào Tiểu Vi, cũng không có thể để Nhã Nhu biết, hắn đối với Đào Tiểu Vi, còn có một phần tình cảm khó nói.
Nhã Nhu không biết, cứ tưởng Nhan Hi đối với thân huynh đệ đều lạnh lùng như thế, nhưng Nhan Hi đối với hắn, có lẽ là hận thấu xương.
Hắn đoán không ra tâm tư của thất đệ lúc nào cũng như bưng sơn này, cho nên, chỉ cần vừa nghĩ đến, cao nhân phía sau bày mưu cho Nhan Sóc có thể là Nhan Hi, thì thái tử tâm liền bất ổn, không thể không lo lắng.
Để đốc thúc Nhan Hi nhanh chóng thực hiện lời hứa, cho Đào Tiểu Vi một nữ nhi, từ lúc đó tới bây giờ, một tiểu vương phi đơn thuần thiện lương, đã biến thân thành một tiểu yêu tinh quyến rũ, không lúc nào là không quyến rũ vương gia nhà nàng, “liều mình kính dâng”, vất vả cần cù.
Ái thê của Duệ Vương gia ngọt ngào như vậy, yêu cầu tự nhiên, thật sự là không ai có thể cự tuyệt, lần thứ hai Đào Tiểu Vi thụ thai đương nhiên cũng không nằm trong kế hoạch của hắn, có điều, cũng không phải phạm vào nguyên tắc, Nhan Hi cũng không muốn kiên trì.
Ngũ quốc liên minh giằng co liên tục, không xuất binh cũng không lui binh, đại quân đóng ở cửa thành, thật giống như bọn họ mỗi ngày đều không cần lo lắng quân lương tiêu hao. Dùng cách nói của Nhan Dung hình dung thì quân liên minh chỉ giống như con cóc, không cắn người mà chỉ dám ở cách xa người.
Nguyên bản là không có gì xảy ra, cứ như là mỗi bên đóng cửa, tự do bên trong tiêu dao khoái hoạt, hai bên giằng co như thế, nhưng thật ra đường dài xa xôi, thời gian càng lâu thì ngũ quốc càng bất lợi, con đường tiếp viện của bọn họ quá dài, cứ thế mãi, bên trong nhất định không thể kiên trì lâu được.
Đáng tiếc hiện tại đã phát sinh việc phi thường quan trọng, Trúc Diệp Đồng mang thai, Nhan Dung cũng không muốn cho bảo bối của hắn sinh ra ngay trên chiến trường, mở mắt ra đã thấy gươm giáo dàn trận, hơn nữa, Tiểu Đồng mang thai bụng cũng đang lớn dần, vạn nhất tới ngày sinh nở, lại xảy ra chiến loạn thì như thế nào? Thu lại tính hay cười cợt, Nhan Dung quyết định thúc đẩy Nhan Hi mau chóng kết thúc trận chiến buồn chán này, để đám quân ở đối diện ở đâu đến thì về nơi đó, đừng cứ mãi ngồi đó mà làm hỏng niềm vui của quý tử nhà hắn.
Hay rằng Nhan Hi cũng đang có tâm trạng như Nhan Dung, Vi Vi muốn sinh hài tử, hắn nghĩ khi kết thúc sẽ để nàng mang thai, thế nhưng lại không lay chuyển được sự chấp nhất của tiểu nữ nhân này, hắn cũng chỉ có thể “ủy khuất” đám ô hợp đối diện mà thôi, nguyên bản còn muốn chơi đùa mấy tháng nữa mới một đòn đánh tan bọn họ, hiện tại xem ra kế hoạch phải thực hiện sớm hơn dự định.
Đứng trên cửa thành, từ trên cao nhìn xuống bao quát chúng sinh, trong mắt Nhan Hi cùng Nhan Dung rực sáng hỏa diễm. Chiến hỏa đã rất gần.
… . . .
Mật hàm của Tam hoàng tử rất nhanh được đưa đến tay Cửu Đĩnh, trong thư kể lại mọi chuyện xảy ra hôm trước trên chính điện, bá quan văn võ cùng thái tử kinh ngạc như thế nào, tất cả đều viết rất sống động. Lúc này, mật hàm đang bị Nhan Hi vò nát trong tay, hắn đọc nhanh như gió, nhìn xong, hắn cũng không thèm để lại trên bàn.
Cửu Đĩnh không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt lãnh liệt của Nhan Hi, nhất là lúc tức giận thì, tự nhiên hắn toát ra nụ cười tà nhạt, càng làm kẻ khác phải kinh sợ.