Thái tử trong lòng nôn nóng, nên sớm quên rằng đây là triều đình, không thể cùng Nhan Sóc tranh cãi, hắn có chút hổn hển tiếp lời, “Tam đệ, ngươi có thể không nên quá ngây thơ không, hiện tại là ngũ quốc liên minh thành quân đến đánh Yến quốc ta, mặc dù Trầm Tam Kiều có mánh khoé tới đâu, hắn thực sự có khả năng thu mua được lương thực sao? Hảo, cho dù là hắn có thể, thì việc vận chuyển từ ngũ quốc cũng là một nan giải, cho dù có đi không ngừng nghỉ, ít nhất cũng phải một tháng mới đưa được đến biên cảnh, ngươi chẳng lẽ không biết, hiện tại biên cảnh đã thiếu lương tới mức không chống đỡ nổi rồi sao?”
Chuyện này là tuyệt mật, chỉ có hoàng đế cùng thái tử biết, hai người vẫn chưa nói ra cùng triều thần, Nhan Sóc nguyên bản không biết, hiện tại thái tử lại ở trước mặt mọi người tiết lộ, không chỉ có như vậy, ở phía sau, triều thần cũng hút một ngụm khí lạnh, bọn họ cũng biết sự tình rất nguy cấp, thế nhưng trong ánh mắt của mỗi người lại không đem chuyện này nghĩ thực sự nguy cấp đến vậy.
Tâm tình của hoàng đế hiện tại chỉ có thể dùng hai chữ “phẫn nộ” để hình dung, nếu như trong tay lão có một thanh kiếm, chắc chắn lão sẽ không chút do dự ra tay với thái tử, thật sự là loại ngu ngốc, hắn còn ngại kinh thành chưa đủ loạn sao, nên cần phải ngay trên Kim Loan điện làm náo loạn nhân tâm mới thoả mãn?
Nhan Sóc bình tĩnh chờ thái tử nói xong xúc động, chờ thực sự xác định hắn không nói gì tiếp, lúc này Nhan Sóc mới không nhanh không chậm ngẩng đầu, tự tiếu phi tiếu lấy ra một phong thư trong tay áo, đưa lên thái giám Quý Hỉ, nhờ hắn trình lên hoàng đế, “Khởi bẩm phụ hoàng, kiếm quân lương là đại sự, không nắm chắc nhi thần không dám hứa hẹn, hôm nay nhận được phong thư chính tay Trầm Tam Kiều viết. Năm nay ngũ quốc thu hoạch bội thu, trong nhà các nông hộ đều thừa lương, Trầm Tam Kiều vì vậy mới trắng trợn thu mua với giá thấp, dùng chỉ một ít tài sản mà đổi lại rất nhiều lương thực, đang được vận chuyển bằng thuyền, nay mai đã có thể vận đến biên cảnh, lúc này, thất đệ bọn họ đại khái đã có thể nhận được lương thực chúng ta đưa đi, đường xá xa xôi, lại không thông nhau, ba ngày sau phụ hoàng nhất định sẽ có tin tức về việc lương thực đã được giải quyết.”
Thái tử trong nháy mắt như hóa thạch, cứng miệng đến một chữ cũng nói không ra, trong đầu có một thanh âm hô to, đây là giả, hắn đang nói bậy, nhất định không có khả năng, tam hoàng tử thường ngày chỉ biết nịnh nọt này, làm sao có thể giải quyết quẫn cảnh thiếu quân lương trầm trọng như vậy.
Hoàng đế vẻ mặt kinh hỉ, liền mở phong thư ra xem, còn chưa nhìn kỷ thì ngoài điện đã có một người chạy vào, hắn quỳ xuống thở hồng hộc nói, “Hoàng thượng, ngoài cửa thành bỗng nhiên xuất hiện một đội nhân mã, nói là đến tống lương, người đi đầu tự xưng tổng quản của Trầm gia ở Giang Bình, hắn không có thánh chỉ nhưng nói là phụng hoàng mệnh, đưa đến số lương thực cần thiết cho bá tánh kinh thành, thần nhìn qua không dám phán xét, nên không dám cho vào thành, cho nên liều chết xông vào Kim Loan điện, thỉnh bệ hạ tha tội.”
Bức thư từ từ được để xuống, hoàng đế chậm rãi đứng lên, ánh mắt bao trùm người đang quỳ phía dưới điện, lão nhận ra hắn là quân phòng giữ kinh thành, “Vấn đề lương thực trong kinh thành cũng được đưa đến?”
“Chúc mừng phụ hoàng, chúc mừng phụ hoàng.” Nhan Sóc quỳ gối xuống, liên tục tung hô, “Vạn tuế vạn vạn tuế.”
Sự thực đã áp đảo lời nói, hôm nay ngay cả lương thực trong kinh cũng đã đem đến, tất cả hoài nghi cũng không còn, hắn thắng, chỉ một khắc đã phá bỏ hình tượng bấy lâu nay, đem thái tử đặt ở dưới chân, Nhan Sóc đầu khấu ở mặt đất nhưng cũng chú ý, phía sau hắn các đại thần cùng nhau quỳ xuống, cùng hắn hô to vạn tuế vạn vạn tuế, âm thanh kích động cùng từng giọt nước mắt rơi xuống.
Đó là ước mơ gần ba mươi năm, hôm nay, rốt cục đã được thực hiện.
“Ha ha ha ha!” Tiếng cười của hoàng đế tràn ngập Kim Loan điện, “Chúng ái khanh bình thân, người đâu, cấp tốc phái người đi tiếp lương, Giang Bình có Trầm gia, trẫm sẽ ghi nhớ phân ân tình này của bọn họ.”
Thái tử chỉ cảm thấy dưới chân mềm nhũn, lảo đảo phải dùng đầu ngón chân chống đỡ, lúc này hắn không thể ngã xuống, tuyệt đối không thể, bằng không, trên Kim Loan điện sợ là sẽ không còn ai đoái hoài đến bóng dáng nhỏ nhoi của hắn.
Lúc nào bãi triều thái tử cũng không nhớ rõ và rời khỏi Kim Loan điện như thế nào hắn cũng không có ấn tượng, trong đầu trống rỗng, đường đi trước mắt cũng không rõ. Những cận về của thái tử đều nhìn ra chủ tử không thích hợp, họ vội vã nâng hắn trở lại bên trong kiệu.
Màn đêm buông xuống, hoàng đế nhận được thong tin khẩn cấp từ phủ thái tử: Thái tử lâm trọng bệnh.
… … .
Ăn cơm tối xong, Đào Tiểu Vi lại nghiên cứu thuật dịch dung của nàng, lần này cuối cùng cũng làm ra khuôn mặt của một nam tử trẻ tuổi, nàng không còn làm ra những mặt nạ dị thường, xấu xí đến vô pháp như trước.
Nhan Hi gối đầu lên chân nàng, nhắm mắt mím môi dường như đang ngủ say sưa.