Nhan Dung biết rõ Tô Bối Nhi đang suy nghĩ gì, hắn như trước dùng giọng điệu đùa giỡn nói với Nhan Hi, “Thống lĩnh quân, Nhan Dung xin thỉnh chiến, trận đầu tiên giao cho ta a.”
Đứng đầu hàng ngũ bên Yến quốc là Du Bản Xương cùng các thân cận của hắn, trước đây, cả đội quân bị ngũ quốc đánh bại trong nhiều trận, tổn hại rất nhiều binh sĩ, cho nên bây giờ bị đứng ở vị trí xung phong là không ai mong muốn, lần này Nhan Hi cố ý xếp họ đứng vị trí này, cả đám đều tưởng rằng mình bị chọn làm quân chốt thí mạng, cho nên tất cả đều buồn bã ỉu xìu, tay cầm binh khí cũng không ổn định.
Trận chiến đầu tiên, nhất định phải đoạt được một “Khởi đầu tốt đẹp”, loại sự tình này, giao cho Nhan Dung một người ương ương dở dở là không thích hợp tí nào.
Năm vị quân sư của Ngũ quốc nhìn nhau, ai cũng không nhận ra vị nam tử cưỡi ngựa bên cạnh Nhan Hi là ai, chỉ thấy hắn quần áo đẹp đẽ quý giá, khí chất bất phàm, tướng mạo nho nhã tuấn dật, trên chiến trường cũng không chút nào khiếp đảm, còn chuyện trò vui vẻ, trong nháy mắt như xem đây là nơi tán chuyện.
Bên trong nội bộ Yến quân còn không ngờ hơn, mọi người đều sắc mặt không ổn, tất cả mơ hồ nhận định, hôm nay trận chiến đầu tiên sợ rằng sẽ lại thất bại.
Nhan Dung ra trận, Tô Bối Nhi tất nhiên sẽ không ngồi yên. Nàng điều khiển tiểu hắc lư (lừa) chậm rãi đi tới bên cạnh thống lĩnh quân của Lỗ quốc, dùng thanh âm lịch sự tao nhã, trong trẻo nhưng lạnh lùng nói, “Tô Bối Nhi thỉnh chiến.”
Thống lĩnh quân Lỗ quốc chưa nghĩ sẽ cho người của mình ra trận trước, nên dùng ánh mắt ra hiệu cùng Tô Bối Nhi, ý bảo nàng không nên ở đây báo tư thù, trên chiến trường mọi việc phải vì tổng thể, ân oán cá nhân nên tự giải quyết.
Tô Bối Nhi tựa như không phát hiện ý ngầm của hắn, cũng không chờ hắn đáp ứng, đã dắt dây lừa đi thẳng tới phía trước trận, ánh mắt trong suốt lạnh lùng bao phủ Nhan Dung, trong tay nàng là một thanh trường kiếm. Cũng giống nàng, ở cách đó không xa, Nhan Dung đã cầm chắc binh khí.
Nhan Hi cũng không định đáp ứng thỉnh cầu của nhị ca, ánh mắt chuyển hướng tham tướng Du Bản Xương ở cách đó không xa, “Thử chiến nên phái người phương nào đối phó với địch?”
Du Bản Xương không hiểu mừng vui, hắn biết Nhan Hi đây là cho hắn cơ hội lập công, thứ nhất có thể vãn hồi vũ nhục bị chiến bại lúc trước, thứ hai, tạo thuận lợi cho trận chiến đầu tiên, nhất định phải kích ý chí chiến đấu của bọn quân sĩ đi ra.