Nhan Hi mắt lạnh nhìn về nơi xa, “Ta dựa vào cái gì cho ngươi quân binh?”
Chu Khải nhất thời nghẹn lời, cắn môi nói không ra được lý do, nàng một lòng muốn Nhan Hi xuất binh giúp nàng báo thù, thù này lại là thù riêng, dựa vào điểm này, Nhan Hi là tướng chỉ huy, hắn thực sự có thể cự tuyệt yêu cầu của nàng.
Thế nhưng, giả như không có quân binh, vậy thù của phụ thân nàng thì sao, còn có danh dự của gia môn sẽ không còn cơ hội rửa sạch, ngũ quốc chạy thoát, ngày sau cả nhà Chu gia sẽ đeo sỉ nhục này vĩnh viễn.
Nàng muốn quân binh, nàng phải đuổi theo bọn chúng, đánh chúng một trận tơi bời.
Thế nhưng, Chu Khải nghĩ không ra lý do nào có thể làm Nhan Hi cảm thấy động tâm mà thỏa mãn nguyện vọng của nàng. Từ sau khi phụ thân qua đời, nhân tình ấm lạnh nàng đã được chứng kiến, lúc này nàng đã không phải là nữ tử luôn luôn trốn trong khuê phòng, được phụ thân cùng các huynh bảo hộ, nay phụ thân cùng các huynh đều mất, như vậy Chu gia phải do nàng gây dựng lại.
“Lui xuống, làm tốt chuyện của ngươi, nếu như ngươi đã tháo mặt nạ xuống thì ngay cả tư cách ở lại trong quân cũng không còn.” Từ đầu tới cuối Nhan Hi đều dường như không nhìn thấy tướng mạo xinh đẹp của nàng, chưa nói mấy câu đã nhịn không được mà phất tay lệnh nàng lui xuống.
Chu Khải cắn môi, quật cường quỳ trên mặt đất cùng Nhan Hi giằng co, tuyệt không nghe lời rời đi, cũng không chịu đứng lên.
“Cửu Đĩnh, đem tiểu cô nương này dẫn đi.” Nhan Dung nhìn ra kết cục, cũng không đành lòng thấy bộ dạng đau khổ của Chu Khải, nên ra lệnh cho Cửu Đĩnh đang đứng bên cạnh.
Không đợi Cửu Đĩnh tới gần, Chu Khải liền đứng dậy lui về phía sau, “Điện hạ không đáp ứng cho Chu Khải quân binh, ta tuyệt đối không đi.”
“Tiểu cô nương, nơi này là quân doanh, không phải khuê phòng của ngươi, không phải ngươi muốn gì người khác cũng đáp ứng, chẳng lẽ ngươi chịu chết cùng nỗi cừu hận của phụ thân sao?” Cửu Đĩnh nâng lên nữ tử đang khóc thét quỳ rạp trên mặt đất, nhẹ giọng nói bên tai nàng, “Đừng khóc, điện hạ đáp ứng ngươi sẽ cho ngươi cơ hội báo thù, ngươi kiên trì chờ tới lúc đó, hơn nữa “không truy giặc cùng đường”, đạo lý này ngươi chưa từng nghe qua sao? Hiện tại cũng không phải thời cơ tốt để đuổi theo báo thù.”
“Nhưng. . .” Nàng biết rõ, nhưng muốn nàng nhìn cừu nhân chạy khỏi tầm mắt, nàng căn bản làm không được.
“Không có nhưng, điện hạ chúng tôi tính tình không được tốt, nghe lời theo ta xuống dưới, đó không phải là ngươi bỏ qua cơ hội báo thù.”
Nghe nói như thế, Chu Khải rốt cục không có phản kháng nữa, tùy ý Cửu Đĩnh đỡ dậy, men theo thang lầu chặt hẹp lẳng lặng lui xuống cửa thành.