“Chẳng lẽ ngay cả bệ hạ cũng không cách nào nắm được Thất điện hạ sao?” Tuyết quý phi cơ hồ không thể tin được.
Hoàng đế chậm rãi nhắm lại mắt, hồi lâu không đáp lời, khi hai người đều cho là lão đã lâm vào giấc ngủ, thì lão bỗng nhiên mở mắt, mép môi nổi lên vẻ mỉm cười quỷ dị, “Tuyết Nhi, trẫm cả đời luôn theo khuôn phép quy tắc, từ khi thừa kế vương vị đến bây giờ, rất ít làm cái gì khác người, nếu như, trước khi chết, có thể điên một chút, ha ha ha ha ha, đứa bất hiếu tử không nghe lời này của trẫm chắc chắn sẽ nhớ đến suốt đời.” Không cần biết hắn có cảm tạ hay là nghiến răng nghiến lợi, lão đã chết thì cái gì cũng không biết, mà người sống thì phải chơi trò đùa của lão để lại, suốt đời cũng không cách nào thoát được. “Lão Thất a lão Thất, chỉ sợ chính ngươi cũng không thoát được, đã chống đối trẫm bao nhiêu lần, hừ hừ, cuối cùng lần này, coi như trẫm đáp lễ vậy.”
Hoàng đế dùng tiếng nói trong cổ họng lẩm bẩm, Tuyết quý phi nghe không rõ ràng, tiến lên trước nhẹ hỏi, “Bệ hạ, ngài nói gì?”
“Gọi Quý Hỉ triệu tất cả các đại thần trong đem phải đến ngự thư phòng, trẫm có việc thông báo.” …
Hôm sau, từ trong kinh thành, một đạo mật hàm được cấp tốc đưa đến trong tay Nhan Hi. Thất hoàng tử nhận được tin, nhìn một lần, liền phân phó nhân mã lập tức lên đường trở lại kinh thành.
Trong phủ thái tử, cũng nhận được mật báo trong cung, có chừng hai chữ: bệnh nặng.
Trên giường Thái tử lúc trước ngay cả hít thở cũng khó khăn liền thẳng tắp ngồi dậy, cho thái tử phi giúp hắn ăn mặc chỉnh tề, trên khuôn mặt gầy gò tiều tụy, nhưng cũng không có bộ dáng suy yếu sắp tắt thở như trước lúc trước.
Tam hoàng tử mang theo ba mươi mấy vị huynh đệ quỳ ở ngoài Cam lộ điện, mơ hồ như có khí thế của thái tử, thái giám Quý Hỉ đứng ở ngoài điện, một lần rồi một lần kiên nhẫn tiến lên trả lời câu hỏi thăm của các hoàng tử, “Bệ hạ lúc này tinh thần không minh mẩn, thái y đang trị liệu, chờ hoàng thượng thoải mái chút ít, tự nhiên sẽ có sai người gọi đến các vị hoàng tử đi vào nói chuyện.”
Thái tử khoan thai tới chậm, cũng không để ý tới chúng huynh đệ, trực tiếp nghĩ đi thẳng vào Cam lộ điện, nhưng cũng giống như trước, đều bị Quý Hỉ dùng lời không mềm không cứng chặn lại.
“Ta muốn đi vào, phụ hoàng đang chờ ta.” Vừa nói, nước mắt tựu dâng lên, thanh âm cũng nghẹn ngào .
Một trong các hoàng tử có mặt ở đó khinh bỉ nói, “Sao lúc này không giả vờ bệnh rồi? Giả mù sa mưa, rơi xuống hai ba nước tiểu mèo, khóc cho ai nhìn a?”