“Nhị hoàng tử, ngài rốt cục trở lại.”
Nhan Dung ở trong triều luôn luôn không có địa vị gì nay lại được chúng đại thần vây xung quanh, trước nay hắn chưa tùng được long trọng hoan nghênh như vậy a, mọi người mắt quầng thâm kia quả thực đem hắn trở thành ánh sáng hy vọng, dù Nhan Dung không đáp, nhưng ở phía sau kéo lấy áo choàng hắn cũng cảm thấy an tâm phần nào.
“Ai, Triệu đại nhân, ngài mới ăn bánh nướng sao, đừng lấy tay lão đụng vào người của ta nha, đây là áo choàng thê tử ta mới vừa tặng, lỡ như giặt không sạch thì sao.” Nhan Dung chặn lại Triệu đại nhân, Lý đại nhân và Trương đại nhân rồi Vương đại nhân hắn lại không kịp cản trở, rất nhanh vật được nói là Vương phi thân may – trường bào màu trắng đã dính đầy dấu tay, hung thủ chính là các quan viên này a.
Bọn họ ở cửa Duệ vương phủ đợi một đêm, tân hoàng Nhan Hi căn bản ngay cả cửa cũng không cho mở, hạ nhân trong phủ cũng núp ở bên trong không dám thò đầu ra, chỉ sợ ra ngoài bị một trong mấy quan lớn ở đầy bắt lại hỏi tin tức trong phủ.
Bây giờ, Nhị điện hạ Nhan Dung xuất hiện – người duy nhất trong số các hoàng tử có thể nói chuyện với Nhan Hi, vì thế làm sao có thể không quay quanh hắn cho được và vẻ mặt còn rất mừng rỡ.
“Tể tướng đại nhân, ngài đừng lôi ta, ta cũng vậy mới từ bên ngoài trở về, đây không phải là còn chưa vào gặp lão Thất đó sao? Cái gì? Khuyên hắn lên ngôi? Ngài đùa ta sao, tính tình lão Thất các ngươi còn không biết ư, chuyện hắn quyết định ai có thể khuyên a, ai nha, phụ hoàng nhiều nhi tử như vậy, cũng đã lập Thái tử, các ngài đừng ở chỗ này mà liều mạng nữa, trở về suy nghĩ xem nên để cho ai làm tân hoàng đế. Này cũng không được? Tiên hoàng đã lưu lại di chiếu rồi. Đúng là thật phiền toái, được, được, được, ta nhớ rồi, không cần kéo ta nữa, chờ ta trước đi gặp lão Thất một chút rồi quay lại chúng ta bàn tiếp.” (Chết cười với Nhan Dung, hắn xuất hiện là…há há há).
Thật vất vả, Nhan Dung cuối cùng cũng thoát thân từ trong đám người ấy, hắn cười khổ tiêu sái trở lại đứng ở trên bậc thang bên cạnh thê tử, “Tiểu Đồng, bộ y phục này toàn bộ đã bị hủy, sớm biết vậy đã đem giấu đi, nhìn xem, bọn họ là đem áo choàng của ta làm khăn lau mà.”
Rồi trở tay nặng nề gõ vài cái lên cửa, “Mở cửa, Nhị gia của nhà ngươi đã trở về a.”
Lão quản gia lúc này ngày nào cũng túc trực ở cửa, nghe được thanh âm của Nhan Dung, lão lập tức phân phó người gác cổng đem cửa mở ra một kẻ hở nhỏ, để cho Nhan Dung cùng Trúc Diệp Đồng đi vào, không đợi các đại nhân bên ngoài kịp phản ứng, cửa đã vang lên tiếng loảng xoảng khóa lại, trở lại bộ dáng bế quan.
“Nhị điện hạ, ngài đã trở lại.” Quản gia lau chút mồ hôi, nhìn thấy Nhan Dung, dường như gặp được người tâm phúc.