Kích tình này không phải vì một câu nói đùa của nàng hắn mới hành động, cũng không phải vì hắn chờ mong thêm nữ nhi hắn mới bằng lòng yên ổn. Để không gián đoạn sự vui vẻ, Đào Tiểu Vi liều mạng ôm Nhan Hi, vừa cắn chặc hàm răng sâu kín hỏi, “Phu quân, chàng xác định như vậy có thể sinh thêm nữ nhi đi ra không?”
Nàng cho tới bây giờ cũng chưa đọc qua trong sách có biện pháp như thế.
Nhan Hi trên trán giọt mồ hôi rớt trên mặt nàng, “Không thử làm sao biết.”
Thử một chút? Nói cách khác, hắn căn bản là không có nắm chắc? Nàng làm sao có thể vượt qua được lễ giáo để ‘Bạch nhật hoan ái’ vì cớ này.
Bất quá, những thứ này cũng không trọng yếu, Nhan Hi sẽ không dễ dàng tha thứ cho việc nàng mất tập trung như thế, trong thế giới của hắn, Đào Tiểu Vi không tự chủ đã bị hắn ôm lấy, xoay tròn, bay vọt cho đến đạt tới ‘đỉnh ngọn núi cao nhất’ (cách nói ẩn dụ, hihi), cùng hắn chu du vào miền ảo mộng, thật lâu …
Sau khi vận động, dùng cơm cũng đặc biệt ngon hơn.
Đem thịt cá bỏ qua một bên, chỉ chừa lại rau quả, Đào Tiểu Vi uống liền hai chén tổ yến, để cho dạ dày trống rỗng ấm áp lên mới giống như con thỏ nhỏ hung mãnh xông về mấy đĩa rau quả nhai ngấu ngiến, cho tới bây giờ, nàng mới cảm giác rau quả có mùi vị thật mỹ vị, Tiểu Vi hận không được đem đầu lưỡi cùng cắn luôn.
Nhan Hi có chút đắc ý, ‘Vận động’ trị liệu pháp của hắn còn rất có hiệu quả, ít nhất đem bệnh kén ăn của Đào Tiểu Vi chữa hết.
“Phu quân, chúng ta một hồi còn đi ra ngoài không?”
“Nàng không phải rất thích làm mặt nạ sao? Vài ngày trước ta để cho Cửu Đỉnh hỏi thăm được mấy nơi bán vật liệu để làm, hôm nay ta cùng nàng đi mua nhiều một chút, trở về sẽ có thể có nhiều cái để chơi.”
Nhan Hi trước kia rất không thích nàng loay hoay làm điều này, hôm nay lại chủ động muốn dẫn nàng đi mua nguyên vật liệu, quả thực quá kỳ quái. Bất quá này không phải là trọng điểm, “Chàng là Hoàng thượng, cũng có thể tùy tiện xuất đầu lộ diện sao?”
Xuất đầu lộ diện với hình dáng nữ nhân à, tiểu thê tử này lại muốn sử dụng cái đó ở trên người hắn sao, Nhan Hi trừ than thở cũng chỉ có thể bất đắc dĩ, sờ sờ mái tóc đen như thác nước xõa trên vai nàng, “Chỉ cần nàng không nói ra, sẽ không ai biết ta là Hoàng thượng, Vi Vi, nàng sẽ thay ta bảo thủ cái này tiểu bí mật sao.”