Đem rượu của mình uống cho hết, Nhan Dung quyết định trở về cùng thê tử cùng nhau ăn bữa ăn tối, “Trên cái thế giới này cũng không có bán thuốc hối hận, chuyện nhỏ mà có thể hồ đồ cho qua nhưng liên quan cả đời đại sự, làm sao cũng phải suy nghĩ hiểu hết trước sau để không có lần nữa quyết định, nếu không, đến lúc đó, đau chính là mình, ngay cả người thân cận nhất cũng thay thế không được.”
Lảo đảo giơ lên hộp sâm vương đi ra ngoài, một chân bước ra cánh cửa, một chân vẫn giữ ở trong thư phòng Nhan Hi, Nhan Dung cũng không quay đầu, chẳng qua là tự nhủ, “Nếu như đổi lại là ta, vì một đám nữ nhân ta không yêu, đi thương tổn thê tử vì ta cực khổ mang hài tử, ngày đêm không ngủ yên, loại lựa chọn này căn bản là không cần quá lớn suy nghĩ là có thể cho ra đáp án.”
Vô cùng đơn giản.
Nhan Dung có thể suy nghĩ cẩn thận, Nhan Hi tự nhiên đã sớm thấu triệt, chọn tú nữ lập cung phi làm phong phú hậu cung hoàng đế, đây là một đại truyền thống của tổ chế, Nhan Hi muốn thay đổi sẽ chạm đến chính là một loại lợi ích quyền quý, đây cơ hồ thành đánh cuộc giữa hắn cùng với triều thần, các triều thần can ngăn hoàng đế sẽ hợp lại thành đoàn, cái gì nhẹ cái gì nặng, trước mắt thật đúng là khó mà nói.
Nhan Hi chưa từng xem nhẹ hiểu biết của Đào Tiểu Vi, trên thực tế, khi Nhan Dung nói cho hắn biết, Vi Vi biết rồi chuyện chọn cung phi nhưng còn ẩn nhẫn không đề cập tới, Nhan Hi đã chân tướng đoán được tám chín phần mười.
Nàng hiểu hắn, có thể cảm nhận được hắn khó khăn, hơn nữa biết có chút ít chuyện đúng là không phải ý của hắn. Cho nên nàng không ầm ĩ, cũng không náo, thậm chí ở trước mặt Nhan Hi, còn có thể mạnh mẽ tinh thần làm như không có chuyện gì xảy ra.
Vi Vi đang đợi, chờ quyết định cuối cùng của hắn, nếu như hắn cuối cùng vẫn là ỡm ờ thuận theo lũ triều thần, như vậy, lòng của nàngthật đã chết rồi.
Trong mật hàm Tiên đế cũng đề cập tới lựa chọn nào đó, nhớ đến năm đó lão hoàng đế cũng có một vị nữ nhân khuynh tâm trân ái như vậy, ở ngôi vị hoàng đế cùng người yêu, lão cuối cùng lựa chọn không phải người thương, nữ nhân kia buồn đau mà chết, mà lão hoàng đế lại lưu luyến tê dại tan nát cõi lòng không hề có một nữ nhân nào khác nữa lấy được tâm lão, lấy niềm hưởng thụ quyền thế mang đến vui vẻ cùng thỏa mãnu, nhưng lại thiếu một khối trái tim càng lộ ra vẻ vắng vẻ, tuổi càng lớn, phần mất mát kia lại càng trầm trọng giày vò.
Tử lão đầu, chính hắn cũng không giải quyết tốt vấn đề khó khăn như thế, hôm nay còn đặt tới trước mặt hắn, nếu như Nhan Hi tìm không ra giải pháp so với lão hoàn mỹ hơn, bất kể lão bây giờ là ở trên trời hay là dưới đất, cũng sẽ đắc ý dương dương tự đắc cười không ngậm được miệng.
Nhan Hi, ngươi cũng không hơn gì ta.