“Hôm nay cục cưng thật biết điều, lúc ta ăn cơm cũng không có quấy, nhưng khi ngủ trưa ta cảm giác như có vật gì đó ở bên trong bụng đá, ta hoài nghi là chân của hài tử nha, nhưng Nhị tẩu cười ta, nàng ấy nói bây giờ cục cưng mới có chút xíu, chân cũng chưa dài ra đâu.” Đào Tiểu Vi ôm bụng, lâng lâng ảo tưởng.
Nhan Hi im lặng nhìn nàng.
Như để xác định nàng đã xem phong thư cố ý đưa vào chưa, nhưng tại sao nàng hỏi cũng không hỏi, nàng như bình thường cùng hắn nói vài chuyện trong ngày, nhưng vẫn không đề cập tới phong thư chết tiệt kia.
Quá bình thường, quá tùy ý, ngược lại lộ ra một cảm giác bất an không cách nào che dấu.
Vi Vi, là đang sợ sao? Không, có lẽ chẳng qua là bất an, lần trước bọn họ ở nói chuyện hẳn là còn tác dụng, nàng vẫn tín nhiệm hắn.
“Vi Vi, nàng không có chuyện gì khác muốn hỏi ta sao?” Vẫn là Nhan Hi dẫn đầu phá vỡ trầm mặc, nhìn nàng vẻ mặt mờ mịt, hắn nhắc nhở, “Sáng nay có người dùng biện pháp đặc biệt đưa đến một phong thư, đúng không?”
Đào Tiểu Vi cúi đầu, rất nhanh vừa cười híp mắt nói, “Phu quân, chàng nói chuyện nữ quốc sư kia muốn lấy thân phận công chúa Lỗ quốc, gả cho chàng làm phi tử sao?”
“Ả không phải là gả cho ta, người ả gả là hoàng đế Yến quốc.” Nhan Hi phản bác.
Đào Tiểu Vi nghĩ không ra Yến quốc hoàng đế cùng Nhan Hi có cái gì khác nhau à, ít nhất trước mắt, bọn họ là cùng một người nha.
“Phu quân, Tô Bối Nhi thật rất yêu chàng a.” Vì hắn mà không tiếc mọi thứ, đem hết thủ đoạn ra, điểm nàykhi bị Tô Bối Nhi bắt nhốt nàng đã được chứng kiến , “Cho nên lần này bất kể chàng làm sao, ta cũng sẽ không ngăn cản, bởi vì ta tin tưởng phụ thân của hài nhi trong bụng, tuyệt sẽ không làm chuyện tổn hại đến mẫu tử chúng ta.”
Nhan Hi bàn tay to nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của nàng, “Vi Vi, ta sẽ để Tô Bối Nhi vào cung làm phi như ả mong muốn, để cho vị nữ quốc sư – Lỗ quốc công chúa này được phong hào gả cho hoàng đế Yến quốc.”