“Ngày hôm qua nàng đã nói cái gì, chẳng lẽ đã quên mất?” Nhan Hi âm điệu cứng nhắc hỏi.
Đã nói cái gì? Nàng vừa nói cái gì oa, dùng sức gãi gãi đầu, một chút trí nhớ xẹt qua.
“Bằng sự hiểu rõ của ta đối với nàng, ta nên làm như thế nào đây?”
“Gọi quản gia đóng cửa lại, không cho ta đi ra ngoài, nếu không cắt đứt cổ của hắn.”
“Đi qua uy hiếp Nhị ca ca, không cho hắn manh nha tâm tư đưa ta đi, nếu không một phen dùng đại cây chổi quét hắn ra cửa.”
“Đem ta thiếp thân mang theo, một tấc cũng không rời, trong tình huống bất đắc dĩ, Cửu Đỉnh giống như thuốc cao bôi trên da chó dính chặt trông chừng ta, thuận tiện cũng ra lệnh Thiên Đồng cùng Thiên Sương, nếu như có chuyện gì, toàn thể ném ra ăn trượng.”
Ô ô ô, cũng là nàng ngày hôm qua đã nói, lúc này Nhan Hi nghiêm túc, tính toán từng chuyện một làm theo.
Nói nhiều thành ra nói hớ, trước khi nói phải uốn lưỡi bảy lần, lời vàng ngọc như vậy nàng lại không nghe.
Nhan Hi hài lòng gật đầu, nhớ tới là tốt rồi, cũng giảm cho hắn tốn nước bọt nhắc lại.
Đào Tiểu Vi đứng ở đối diện hắn, kiễng chân lên cài lại nút áo trên long bào, hắn từ trên cao nhìn xuống, mặt nàng lần lượt xanh xanh hồng hồng rồi nhếch đôi môi ảo não, thật hết sức khả ái.
Nha đầu ngốc, rốt cuộc hiểu rõ sao? Hắn là không thể nào để nàng đi, trừ phi, hắn chết.
Cũng không phải là nàng rời đi, hắn không thể sinh tồn, thật sự là Duệ vương phủ này bên trong nếu là không có nàng, hắn có vứt bỏ ba hồn bảy vía, sống giống như một cái xác không hồn.
“Gọi Cửu Đỉnh, Thiên Đồng cùng Thiên Sương cũng gọi đi vào, trẫm muốn nói một chút việc.”
Hắn dùng chính là ‘Trẫm’ mà không phải ‘Ta’, Đào Tiểu Vi cũng biết Nhan Hi muốn mang uy hoàng đế ra áp người, sáng sớm, bởi vì nàng mà tự dưng để cho mấy người thân cận gặp một phen kinh sợ, Đào Tiểu Vi cũng không dễ chịu, chỉ có thể nhận mệnh nói, “Phu quân, thôi đi, Vi Vi hiểu, đi thay quần áo, cùng chàng vào triều.”
“Nói như vậy nhị ca bên kia cũng không cần qua?” Rất tốt, rất thức thời, hắn thích nữ hài thông minh.
“Không cần, Nhị tẩu ngủ không được tốt, chúng ta cũng đừng đi quấy rầy.” Ai, thua thật thảm hại, nàng liền xám xịt, bị áp đến không ngốc đầu lên được.