Ngâm trong nước suối, lỗ chân lông bị nhiệt khí làm giãn nở, ngâm lâu cũng làm một người khòe khoắn trở nên bủn rủn. Đào Tiểu Vi lại nằm úp sấp dựa bên bờ bậc thang, cổ hoàn toàn chìm trong nước, lúc đầu không khỏe rất nhanh liền biến mất, cảm giác thoải mái muốn ngủ liền tập kích mọi giác quan của nàng.
"Vi vi, ngươi không sao chứ, trả lời ta hay là ngủ rồi." Tuy rằng cách tảng đá cùng cây cỏ, nhưng Nhan Hi dường như có thể biết mọi biểu tình của nàng, thanh âm vang dội bên tai vang lên, Đào Tiểu Vi vô ý thức giật mình một cái, muốn ngủ lại bị âm điệu hắn băng lãnh cưỡng chế di dời.
"Ta không ngủ." Nàng lẩm bẩm một tiếng."Người xấu, ta có thể hỏi ngươi một việc không?"
"Ân!"
"Đi tới yến quốc nhiều năm như vậy, ta cũng không có tin tức của tỷ tỷ, ngươi biết không?"
Nhan Hi cũng không có trả lời.
"Người xấu, ta thực sự nhớ hai người tỷ tỷ của ta, ngươi biết không, thời gian ở tề quốc các nàng là người được cưng chiều nhất trong cung, thường mang theo ta chơi, còn dạy ta học chữ."
Như cũ lặng lẽ một mảnh Nhan Hi dường như đang ngủ.
"Nhan Hi, cầu ngươi, ta chỉ là muốn nhìn thấy họ, dù sao, họ cũng là người thân duy nhất của ta."
"Họ hiện tại là Ngọc Quý Nhân và Tuyết Quý Nhân của hoàng thượng, sinh hoạt không cần lo." Chỉ bất quá, độc sủng cũng không được nửa năm, phụ hoàng hắn luôn muốn có mọi “hoa tươi” của thiên hạ, hiện tại đã bị Vũ Cơ người hắn vừa hiến lên đoạt đi mọi sự chú ý, nữ nhân trong cung không có con nối dòng thật sự rất khổ, hơn nữa các nàng cũng không có hậu thuẫn chống đỡ, mặc dù là không có bị đuổi vào lãnh cung, nhưng cảnh ngộ cũng không có gì là tốt đẹp.
Những điều này đương nhiên không thể nói với Đào Tiểu Vi, vô lực thay đổi hiện thực, không bằng duy trì tình trạng hiện tại, hắn không muốn nàng dính vào bất luận cái gì liên quan đến cung đình.
Thế nhưng, nàng dùng ngữ điệu như vậy mềm mại thấp giọng khẩn cầu hắn, "Gia, các tỷ tỷ thật sống rất tốt sao? Nếu như lần sau ngươi tiến cung có gặp được họ, có thể giúp ta nói với họ, Vi Vi rất nhớ các tỷ tỷ, chưa bao giờ quên hai vị tỷ tỷ."
Ngực không hiểu sao nổi lên phiền muộn, Nhan Hi ném đi khăn mặt đang bao trùm trên trán, một tia hàn ý hiện lên trong đôi mắt, hắn hận không thể làm toàn bộ thế giới quên đi sự tồn tại của Đào Tiểu Vi, nhất là trong cung hai vị nương nương thất sủng kia càng phải liệt vào danh sách tuyệt đối không thể lui tới.