“Ngươi đang suy tính cái gì?” Nhan Hi ngồi trở lại ghế của mình, thuận tay quơ lấy một quyển sách lúc trước chưa xem xong, thu hồi ánh mắt chăm chú trên người Ngô Hổ Thước.
Quả nhiên, hắn thoạt nhìn dễ chịu hơn một chút, dùng tay áo tùy ý đem mồ hôi trên mặt lau đi, liền lùi lại ba bước, cách Nhan Hi xa hơn một chút, hơi thở dần dần khôi phục bình thường, “Hoàng thượng, ngài là Chân Long Thiên Tử, cho dù là thảo dân muốn suy tính gì cũng không thể qua mặt ngài, chỉ có nghĩ đến đã chạm được một tia Thiên Cơ, hao phí khí lực toàn thân.”
“Nói đi, trẫm muốn nghe ý ngươi nói ‘Mất mà được lại'”.
Nhan Hi cũng không quan tâm thiên cơ bói toán, hắn rất có kiêu ngạo, rất tin bằng sức lực của hắn, có thể dễ dàng làm chúa tể cuộc sống của mình, không cần người khác tới cho hắn lòng tin.
Hắn chú ý, là hắn đã không thể ngăn cản tiếc nuối của chính mình.
Ngô Hổ Thước biết hôm nay không nói ra rõ ràng, Nhan Hi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn, không chừng còn nghĩ hắn tới lừa gạt, trừng phạt thích đáng một phen. Phải bênh vực lẽ phải, để cho bệ hạ nhìn thấy bản lãnh của hắn, lúc đến hắn đã vì mình bói ra một quẻ trung, không phải ý nói hắn muốn lệ thuộc vào hoàng gia mới có thế nghịch cảnh này sao?
Nhìn chung cả hoàng thất Yến quốc, còn có ai có thể so sánh với nam nhân trước mặt này cường đại hơn?
“Bệ hạ, ngài trong lòng có tiếc nuối, dường như là đã mất một người cực kỳ trọng yếu, muốn tìm mà tìm không trở về, nghĩ quên thì không thể quên được, trong ngài và nương nương đều có một cổ tư niệm rất lớn, mong đợi người này trở lại, lần này là cơ hội cho ngài đền bù, mà có sự hiện hữu của long tử, rất nhiều tai nạn sau này dù lớn cũng không coi vào đâu.”
Ngô Hổ Thước quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng chúc mừng, “Hoàng thượng, thảo đân nói tuyệt không có giả dối, sau đó không lâu tất sẽ thấy rõ ràng.”
“Là ai nói cho ngươi biết, thê tử của trẫm trên người mang song thai?” Nhan Hi chợt quát lên tiếng, một tay vỗ lên bàn kêu ba một tiếng.