Ngồi không bao lâu thì Ngọc La Kiều đã thu xếp muốn cáo từ.
Đào Tiểu Vi thân thể mệt mỏi, nhưng không nỡ để tỷ tỷ rời đi, sau nhiều cái ngáp, còn muốn lôi kéo tay tỷ tỷ không tha.
Nhan Hi ánh mắt không vui đâm tới sau lưng, dường như đang trách cứ Ngọc La Kiều không thức thời, quấy rầy Đào Tiểu Vi nghỉ ngơi.
Ngọc La Kiều thật sự không muốn bởi vì chút ít chuyện như vậy để cho Nhan Hi không thoải mái, lập tức biết điều đứng lên nói có việc muốn cáo từ.
Đào Tiểu Vi cố gắng lưu cũng không được, không thể làm gì khác hơn là nói đích thân đưa nàng ra cửa. Cùng lúc Nhan Hi cùng Ngọc La Kiều đồng thời ngăn cản, Đào Tiểu Vi mới không xuống giường.
Trừ đi ban đêm, Nhan Hi vào ban ngày rất ít khi lên giường nghỉ ngơi, sau khi Ngọc thái phi ra về, hắn hiện tại dựa ở bên cạnh Đào Tiểu Vi, hai người cùng đắp một chiếc chăn, bao trùm trên bụng Đào Tiểu Vi là một bàn tay to ấm áp.
Nhan Hi ánh mắt rất kỳ quái, không có giống thường ngày lạnh như băng mà giờ này trông rất mông lung.
Nhìn chằm chằm tòa núi nhỏ dưới lớp áo ngủ bằng gấm, tiểu tâm dực dực, giống như là đối với trân bảo mất mà được lại, nóng rực ý nghĩ yêu thương, cơ hồ ngưng kết là thực thể.
"Phu quân, chàng làm sao vậy?" Vô cùng khác thường, ngay cả Đào Tiểu Vi cũng chú ý tới, lo lắng đem tay nhỏ bé bao trùm lên bàn tay trên bụng mình.
"Vi Vi, từ hôm nay trở đi nàng phải đặc biệt chú ý, có thể không xuống giường thì tận lực không xuống, ăn nhiều ngủ nhiều, tĩnh tâm thoải mái." Mặc dù đối với lời của Ngô Hổ Thước chỉ tin một nửa, Nhan Hi đã quyết định, đến ngày cuối cùng của cuộc sống gấp bội lần bảo vệ thê nhi, hắn không bao giờ nữa cho phép bất kỳ ai thương tổn người của hắn, cho dù là thiên ý như thế, hắn cũng phải liều mình liều mạng một phen.
Chỉ cần Vi Vi lần này có thể thuận lợi đem hài tử sanh hạ.
Không, phải là tuyệt đối không thể ra mảy may không may.
Che cái miệng nhỏ nhắn cười khanh khách Đào Tiểu Vi nói, "Phu quân, bà mụ cùng ngự y đều nói, thích hợp vận động mới có thể đem Bảo Bảo sinh ra tốt, nằm nhiều không thể làm được."
Nhan Hi vuốt ve lên hai gò má đẫy đà của Đào Tiểu Vi, thật sâu ngắm nhìn nàng một cái, nâng lên cằm của nàng, nhẹ nhàng in lên nụ hôn.
Sau một lúc, có người xụi lơ thành một vũng xuân thủy, Đào Tiểu Vi mới từ từ kéo người ra, dán chặt lấy bộ ngực Nhan Hi, đưa thần sắc bị đè nén của hắn nhìn ở trong mắt, "Ai, nếu là hài tử sớm một chút đi ra ngoài hẳn là tốt oa."
Như vậy nàng có thể hầu hạ phu quân, Nhan Hi cũng không cần bị đè nén như thế cực khổ.