Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)

chương 107

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trước màn hình máy tính, Chung Dũng cau mày nhìn nội dung bài post của topic, càng không ngừng hút thuốc. Topic này là do một thuộc hạ gửi tới cho anh, nhân vật chính bên trong anh cũng không xa lạ gì, người này trước đó vừa mới cùng anh giao dịch một vụ làm ăn khiến cho anh vô cùng lỗ vốn. Mà lúc này Chung Dũng không để ý tới việc chủ nhân topic nói thiếu niên kia làm nghề mại dâm, khiến cho anh để tâm chính là những nhân vật quan trọng được nhắc tới bên trong topic.

Yến Phi sẽ vẽ tranh?! Còn từng ca hát trong quán bar Ô Nha ? Một sinh viên nghèo xuất thân từ nông thôn lại có thể dựa vào ca hát cùng bán tranh để kiếm tiền? Chung Dũng không ngừng lăn chuột qua lại trên bức ảnh, những người vây xung quanh Yến Phi này, cùng những người trước kia vây xung quanh em trai của anh, hoàn toàn không khác biệt là mấy. Trừ bỏ người đại diện Tần Trữ của Chung Phong ra, có thể nói tất cả đều có mặt đầy đủ.

Vì cái gì? Cái này không tài nào giải thích được! Ánh mắt của Chung Dũng dừng lại trên bức ảnh Yến Phi sử dụng bốn ngón tay đóng lại thành khung ngắm, lại tiếp tục châm một điếu thuốc. Một màn như vậy anh không chút nào xa lạ, em trai thích vẽ tranh của anh thường xuyên làm ra động tác này. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu vì sao sẽ di tình biệt luyến, đi coi trọng Yến Phi? Chung Dũng sinh ra một sự nghi hoặc sâu sắc, một sự nghi hoặc khiến cho tâm tình của anh không có cách nào bình tĩnh nổi. Nếu như trước kia anh còn cho rằng Yến Phi là một tiểu nhân giỏi về tâm cơ, vậy thì giờ khắc này, anh đối với Yến Phi lại có một nhận tri mới. Yến Phi này trên người có quá nhiều bí ẩn.

….

Sau khi hai người mặc áo đen kia hỏi han xong, Tương Điền trong lòng bất an nhìn bọn họ rời đi, trong lòng của y thực loạn, không biết những lời kia của bản thân, sẽ sinh ra hậu quả gì. Càng nghĩ càng lo lắng, Tương Điền lại gọi tới di động của Yến Phi, nhưng đối phương vẫn tắt máy. Nóng vội đi về phía ký túc xá, Tương Điền do dự một hồi lâu, ấn xuống một dãy số trong ký túc xá. Điện thoại vừa được tiếp nhận, y liền thấp giọng hỏi: “Xin chào, cho hỏi Vương Hiển Nhạc có ở đấy không?”

“Cậu ta có ở đây, cậu chờ một chút. Vương Hiển Nhạc, điện thoại của cậu.”

Vương Hiển Nhạc đang ngồi tại trước bàn giả bộ đọc sách, giống như con chim sợ cành cong đứng lên, chậm chạp hỏi: “Ai a?”

“Không biết.” Bạn cùng phòng đem điện thoại đưa cho gã.

“Là tôi, Tương Điền.”

Vừa nghe thấy là Tương Điền, Vương Hiển Nhạc rõ ràng nhẹ nhõm thở ra: “Là cậu a. Tìm tôi có chuyện gì vậy?” Từ sau lần trước tan rã trong không vui, Vương Hiển Nhạc chưa từng cùng Tương Điền nói chuyện. Bất quá hôm nay Vương Hiển Nhạc rõ ràng trong lòng không yên, cũng không đối với Tương Điền biểu hiện ra sự lãnh đạm.

Tương Điền hít sâu một hơi, hỏi: “Cái topic nói xấu Yến Phi trên BBS kia, có phải hay không là do cậu làm?”

Vương Hiển Nhạc trên mặt trong nháy mắt liền không còn chút huyết sắc, đối với điện thoại quát: “Cậu đừng có mà nói lung tung! Cậu có chứng cứ sao!”

Vừa nghe thấy thế, Tương Điền nhắm lại đôi mắt, áp chế mất mác cùng khổ sở, nói: “Không phải cậu là được rồi. Không có chuyện gì nữa, tôi cúp đây.” Không hề nghe xem Vương Hiển Nhạc có phản ứng gì, Tương Điền liền dập điện thoại. Phản ứng vừa rồi của Vương Hiển Nhạc đã chứng minh phán đoán của Tương Điền. Vương Hiển Nhạc còn chưa thèm hỏi topic kia là topic nào đã phản ứng kịch liệt như thế, biểu hiện ra sự chột dạ của bản thân. Tương Điền rất khó chịu, càng nhiều hơn cả là khổ sở.

Bên này, Vương Hiển Nhạc trong tay cầm điện thoại hô hấp dồn dập, mồ hôi lạnh ứa ra. Một người trong ký túc xá nhìn thấy thế liền vỗ vỗ vai của gã: “Cậu không sao chứ?”

“Không có việc gì!” Vương Hiển Nhạc tựa như bị ong vò vẽ chích một cái, kích động hất tay của bạn cùng phòng ra, dùng sức dập điện thoại, sau đó mở cửa chạy ra ngoài. Bạn cùng phòng cũng bị phản ứng của gã làm cho sợ hãi, mất hứng nói: “Làm cái gì a, phản ứng hoảng hốt như vậy, cậu ta càng ngày càng thêm kỳ quái.”

Một người khác phụ họa: “Cảm giác giống như bị quỷ nhập vào người ấy, cậu ta gần nhất cứ luôn thất thần lầm bầm cái gì đó.”

Vương Hiển Nhạc chạy ra khỏi ký túc xá, gắt gao cắn chặt miệng. Gã cúi thấp đầu chạy về phía thư viện, lại không biết rằng hành tung của mình đã hoàn toàn bị nắm giữ gắt gao.

Tương Điền tâm tình nặng nề đi tới dưới tầng ký túc xá, vừa muốn bước lên cầu thang, lại nghe được có người gọi mình: “Tương Điền.”

Tương Điền theo bản năng quay lại, có chút kinh ngạc. Đối phương chầm chậm chạy tới, vẻ mặt lo lắng: “Cậu là Tương Điền đi? Tôi là Lương Cầm, là bằng hữu cùng xã đoàn với Yến Phi.” Yến Phi thời điểm cùng Lương Cầm nói chuyện phiếm, cũng có nhắc tới Tương Điền. Vì thế Lương Cầm lúc này mới có thể tìm được y.

“A, xin chào xin chào, tôi từng nghe Yến Phi nhắc qua về cậu.” Tương Điền có chút lúng túng cùng đối phương chào hỏi, rõ ràng khuyết thiếu kinh nghiệm tiếp xúc với nữ sinh.

Lương Cầm đứng ở dưới ký túc xá của Tương Điền chờ nửa ngày, hiện tại khuôn mặt đều bị đông lạnh tới đỏ bừng. Tuy rằng đã qua năm mới, nhưng mà trước tết thanh minh, đế đô vẫn rất lạnh.

Lương Cầm lo lắng không thôi, hỏi: “Cậu có biết Yến Phi hiện tại đang ở đâu không? Tôi gọi di động cho cậu ấy, nhưng mà vẫn luôn tắt máy, cũng không biết cậu ấy hiện tại sao rồi.”

Vừa nghe tới chuyện của Yến Phi, Tương Điền lập tức không còn khẩn trương khi đứng trước mặt nữ sinh, nói: “Tôi cũng đã tìm cậu ấy. Phòng ký túc xá của cậu ấy cũng không có ai ở, tôi chỉ biết số di động của cậu ấy. Bất quá cậu cũng đừng lo lắng, bằng hữu của Yến Phi đã nộp giấy báo nghỉ, cậu ấy hẳn là đang ở chỗ của bằng hữu.”

Lương Cầm gấp tới độ nước mắt cũng sắp rơi xuống: “Những người đó thực đáng giận! Tôi sợ Yến Phi lại nghĩ luẩn quẩn trong lòng rồi tự sát.”

“Tôi cũng sợ như vậy.” Thấy Lương Cầm khóc, Tương Điền vội vàng thọc tay vào túi áo để tìm khăn tay, kết quả tìm mãi cũng không thấy, y đành ngốc nghếch lấy tay áo lau nước mắt cho Lương Cầm. Thời điểm đụng vào mặt của đối phương, y mới phát hiện ra làm như vậy rất không ổn, khuôn mặt trong nháy mắt liền đỏ lên.

“Vị bạn trai kia của Yến Phi lợi hại như vậy, cậu ấy hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì xấu đâu. Nếu không, nếu không chúng ta thử gửi inbox cho vị bạn trai kia, hỏi một chút tình huống của Yến Phi xem sao? Hoặc là hỏi bạn cùng phòng của cậu ấy.”

Lương Cầm lập tức ngừng khóc, vỗ đùi: “Ai nha! Tôi làm sao lại quên mất có thể gửi inbox chứ! Tôi hiện tại liền thử hỏi xem sao.”

“Tôi cũng hỏi.”

“Vậy cậu gửi inbox cho bạn trai của Yến Phi, còn tôi hỏi bạn cùng phòng của cậu ấy.”

“Được.”

Hai người liền đứng ở dưới ký túc xá, lấy di động ra cùng nhau lên BBS của trường để gửi inbox. Di động của Tương Điền là di động cảm ứng, y dùng không được quen tay cho lắm. Chiếc di động này là sau lễ mừng năm mới y sử dụng tiền làm thêm để mua được.

Lương Cầm gửi inbox tới hộp thư của cả ba người cùng ký túc xá với Yến Phi, thấy Tương Điền còn chưa gửi xong, cô liền tốt bụng giúp Tương Điền gõ nốt dòng tin nhắn. Mới vừa giúp Tương Điền gửi xong tin nhắn, di động của Lương Cầm cũng liền truyền tới tiếng báo hiệu. Cô lập tức mở ra xem, Tương Điền cũng ghé lại đây. Người trả lời là Tiêu Bách Chu.

—– [Hiện tại Yến Phi tốt lắm, cậu ấy đang ở trong nhà của bạn trai. Cảm ơn các cậu đã quan tâm. Cậu ấy bây giờ còn chưa biết tới chuyện này, bọn tôi sợ nếu cậu ấy biết được, sẽ cùng người post topic liều mạng. Hiện tại di động của cậu ấy đã bị bạn trai mang đi. Chờ sau khi chuyện này được xử lý xong, bọn tôi sẽ nói lại với cậu ấy. Trong vòng một tuần này, cậu ấy sẽ không tới trường.]

Lương Cầm cùng Tương Điền hai mặt nhìn nhau, hai người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm một hơi. Đột nhiên, Lương Cầm ‘phì’ một tiếng bật cười, khiến cho Tương Điền có chút không hiểu gì.

“Tôi cảm thấy hai người chúng ta đại khái chính là ‘Hoàng đế không vội, Thái giám đã gấp’.” Lương Cầm nói xong liền cảm thấy không được đúng lắm, cô lại vội sửa miệng, “Không phải là ‘Hoàng đế không vội’, Yến Phi thế nhưng còn chưa biết tới chuyện này, thực là tốt quá. Tôi rất sợ cậu ấy sẽ nghĩ quẩn trong lòng.”

Tương Điền cũng cười nói: “Nghe ý tứ của bạn cùng phòng với cậu ấy, nếu như để cho cậu ấy biết được chuyện này, phỏng chừng sẽ không nghĩ tới tự sát, ngược lại sẽ cùng với người post topic kia liều mạng đánh nhau đi.”

Lương Cầm lại phì cười: “Đúng a, tôi đã quên mất hiện tại Yến Phi chính là một bạo lực nam. Video cậu ấy đánh nhau kia, tôi cũng đã xem qua, quả thực là suất ngây người!”

Lương Cầm nở nụ cười, Tương Điền lại biến trở thành nam nhân thành thật không biết phải làm sao khi đối mặt với nữ sinh, có chút tay chân luống cuống. Lương Cầm kề sát mặt lại, hào sảng nói, “Yến Phi không có việc gì là được rồi. Bất quá cũng may là tôi tới tìm cậu, bằng không tôi cũng không nghĩ được ra chuyện inbox để hỏi thăm tình hình, có khi vẫn còn ở chỗ này lo lắng không thôi nữa đấy.”

“Tôi cũng chỉ là đột nhiên nghĩ tới.” Được mỹ nữ khen, hơn nữa còn là một mỹ nữ khí chất nhường này, chân tay của Tương Điền không biết để đâu, đành bấu víu vào vạt áo.

Lương Cầm thở hắt ra một ngụm, hờn dỗi nói: “Cái người lập ra topic kia, tốt nhất đừng để cho tôi biết được cậu ta là ai! Cậu ta đúng là khốn kiếp, tôi đại biểu cho cả hệ ngân hà khinh bỉ cậu ta!”

Trong đầu hiện lên Vương Hiển Nhạc, Tương Điền nặng nề ‘ừ ừ’ hai tiếng. Lương Cầm thấy thế, không khỏi thấp giọng hỏi: “Cậu sẽ không phải là để ý tới chuyện Yến Phi là đồng tính đấy chứ?”

Tương Điền ngẩn người, lập tức phản ứng lại, vội vàng lắc đầu, mặt lại đỏ lên, “Không không không, tôi không có, không hề kỳ thị, ừm, kia cũng không phải là cái gì to tát, a…”

“Ha ha, cậu thực sự có ý tứ.” Lương Cầm bị phản ứng của Tương Điền làm cho bật cười, cô nhìn nhìn thời gian trên di động, nói: “Tôi hôm nay gấp tới mức chưa kịp cả ăn cơm, cùng đi ăn đi, tôi mời khách.”

Tương Điền vội vàng lắc đầu: “Không nên không nên, để tôi mời khách.” Nói xong, y ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Kỳ thực hôm nay tôi cũng chưa có ăn cơm.”

“Vậy đi thôi.”

Lương Cầm chủ động mời, Tương Điền tuy rằng chân tay luống cuống, nhưng mà cũng vẫn đi theo.

….

Lại một lần nữa ở trước máy tính, một người đang hút thuốc, hai vành mắt thâm xì nhìn vào bài post HOT nhất ngày hôm nay trên BBS của đại học Đế Đô. Tuy rằng bài post đã bị xóa bỏ, bất quá trước khi xóa bỏ, gã đã đem bài post này lưu lại.

Gã cầm lấy di động gọi một cuộc điện thoại, đối với người bên kia đầu dây nói: “Tiểu tử họ Yến kia không có chết, tao đã nói là nó không có lá gan lớn như vậy đâu, hóa ra là ôm được đùi lớn. Chúng mày mấy người theo tao quay trở về đế đô đi, phần nợ kia tuyệt đối không thể bỏ qua.”

Cúp điện thoại, nam nhân tàn bạo dùng sức đem tàn thuốc dí vào khuôn mặt tươi cười của Yến Phi hiện trên màn hình máy tính.

Buổi tối gần giờ, Yến Phi mới vừa lòng thu dọnxong phòng ốc. Phòng ở có đôi khi lớn quá cũng là một phiền toái. Tắm gội sạch sẽ, Yến Phi liền lên trên giường đi ngủ, Tiêu Tiếu tại trong lúc hắn thiếp đi đã phân biệt gọi điện thoại cho Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì đang ở nước ngoài. Hai người sau khi biết được chuyện trong nước, tỏ vẻ phải gấp gáp trở về, nhưng lại bị Tiêu Tiếu khuyên nhủ. Chuyện bài post kia, Tiêu Tiếu một người cũng hoàn toàn có thể xử lý được, nhất là hiện tại còn đang phải giấu Yến Phi. Nếu Nhạc Thiệu và Tôn Kính Trì đồng thời trở về sẽ không khỏi khiến cho Yến Phi lo lắng, cứ trở về theo kế hoạch ban đầu là được. Tiêu Tiếu sở dĩ nói chuyện này cho hai người, đấy là bởi vì chuyện này có liên quan tới Yến Phi, cậu không thể giấu diếm hai ông anh trai này được. Đương nhiên, cậu cũng đem chuyện tro cốt nói cho hai người biết. Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì thống nhất ý kiến với Tiêu Tiếu, ngày kết thúc của Chung gia tới rồi.

“Tớ trước hết sẽ không trở về đế đô, chuyện tình bên này thì đã lo xong rồi, nhưng mà tớ muốn tới Nam Phi một chuyến.” Tôn Kính Trì ở trong điện thoại nói với Tiêu Tiếu.

Tiêu Tiếu hỏi: “Cậu đi Nam Phi làm cái gì?”

Tôn Kính Trì đáp: “Chọn kim cương. Chúng ta cùng Phi đính hôn, kim cương đám cưới đương nhiên tớ muốn đích thân lựa chọn. Đừng có nói cho Phi biết, tớ muốn tặng cho anh ấy một kinh hỉ.”

Tiêu Tiếu trong mắt hiện lên sung sướng: “Vất vả, tam ca.”

“Này có gì mà vất vả. Cậu cùng nhị ca đừng có nói lộ ra là được, cứ bảo chuyện tình bên này của tớ có chút trì hoãn, sẽ về muộn vài ngày.”

“Được.”

“Chuyện bài post kia cậu xử lý xong xuôi thì báo tớ một tiếng.”

“Sẽ.”

Nói chuyện với Tôn Kính Trì xong, Tiêu Tiếu lại trở về phòng ngủ. Trong phòng ngủ chỉ còn mở đèn ngủ đặt tại đầu giường, Yến Phi lúc này đã ngủ say trên giường lớn. Tiêu Tiếu trong lòng nhất thời mềm nhũn thành một mảnh. Nhẹ nhàng ngồi xuống ở trên giường, Tiêu Tiếu một tay sờ lên trên mặt của Yến Phi. Thực kỳ quái, trong trí nhớ của cậu, bộ dáng nguyên bản của người này vẫn còn như cũ hiện lên vô cùng rõ ràng. Tiêu Tiếu khom người, ở trên môi của Yến Phi hôn một cái. Anh trai, anh ngủ đi, mặc kệ có chuyện gì phiền toái, em sẽ thay anh giải quyết.

Di động của Yến Phi tuy bị lấy đi nhưng hắn cũng không suy nghĩ quá nhiều, tự nhiên cũng không để ý tới nguyên nhân mà Tiêu Tiếu cầm đi di động của bản thân. Thoải mái ngủ tới lúc tự tỉnh dậy, Yến Phi sau khi thu dọn xong bát đĩa ăn sáng, liền đi vào trong phòng để vẽ tranh. Hắn phải giao đủ cho tên gian thương Tần Trữ kia số ‘bức họa còn dư lại của Chung Phong’ tại trước khi hoạt động vùng biển quốc tế vào tháng tư này được diễn ra, nhiệm vụ rất nặng nề nha.

Tiêu Tiếu không tới công ty, ở trong nhà ngây ngốc. Từ sáng sớm, điện thoại của cậu không ngừng reo lên, trừ bỏ chuyện tình công tác ra, còn có Tiêu phụ, Nhạc tư lệnh cùng với Tôn phụ đều đặc biệt gọi điện tới đây để hỏi thăm về chuyện bài post. Bài post trên BBS của trường đại học đã bị xóa bỏ, bất quá cũng không bởi vì bài post bị xóa bỏ mà sức ảnh hưởng giảm đi. Trưởng bối của ba nhà đối với chuyện này đều vô cùng tức giận, nói Yến Phi làm trai bao, đây chẳng phải ý bảo con trai nhà bọn họ là khách làng chơi hay sao? Cái này cùng với việc Trang Văn Tĩnh ở tại căn cứ Tây Hàng đối với Yến Phi nổ súng có tính chất rất giống nhau.

Bất quá có rất nhiều người từ trong bài post này nhìn ra được chút mờ ám. Có không ít người gọi điện thoại tới cho Tiêu Tiếu, nói muốn mời Tiêu Thái tử cùng với Yến thiếu đi ăn một bữa, dùng danh nghĩa là muốn an ủi Yến Phi, chẳng qua đều bị Tiêu Tiếu từ chối. Nhìn thời gian, sắp tới giờ rưỡi trưa, Tiêu Tiếu liền gọi điện thoại cho một vị cảnh sát trong cảnh cục, sau đó cậu mới đi vào trong phòng khách, mở TV lên.

Căn tin sinh viên của đại học Đế Đô, bắt đầu từ giờ rưỡi, liền đã có không ít sinh viên lục tục đi vào để ăn cơm trưa. Khoảng giờ phút, đây là thời điểm số lượng sinh viên tới căn tin ăn trưa đông nhất. Vương Hiển Nhạc tâm sự nặng nề lau bàn. Sinh viên trong căn tin bắt đầu ùn ùn kéo tới, trước các cửa sổ gọi cơm đều có một hàng dài đang đứng xếp hàng.

Lúc này, có không ít sinh viên liền nhìn về hướng hai cánh cửa lớn của căn tin. Bên ngoài, hai xe cảnh sát phân biệt đã dừng tại đó.

“Sao lại có xe cảnh sát?”

“Cảnh sát sao lại tới căn tin?”

“Hôm nay trong trường có ai tự sát sao?”

Tiếng nghị luận càng lúc càng nhiều, nhóm sinh viên đang làm thêm cũng liền dừng lại động tác công việc trong tay, tò mò nhìn qua. Có tám vị cảnh sát mặc đồng phục nghiêm chỉnh đi vào trong căn tin, tại phía sau còn có hai phóng viên mang theo camera. Vương Hiện Nhạc cũng thấy được cảnh sát tới, thời điểm gã phát hiện ra có hai vị cảnh sát đang hướng về phía mình, khay trong tay của gã liền ‘choang’ một cái rơi xuống, đồ ăn thừa cùng khăn lau văng ra trên mặt đất.

Sáu vị cảnh sát còn lại phân thành ba đường, hướng về phía ba sinh viên khác cũng đang mặc đồng phục làm thêm. Ba người kia phản ứng giống hệt Vương Hiển Nhạc, khay trong tay lập tức rơi xuống trên mặt đất, vẻ mặt thất kinh.

“Cậu là Vương Hiển Nhạc sao?”

Hai vị cảnh sát đứng trước mặt của Vương Hiển Nhạc, nghiêm túc hỏi.

Vương Hiển Nhạc chân tay nhũn cả ra, tứ chi run bần bật đứng tại đó, hoàn toàn không có phản ứng. Một vị cảnh sát vô cùng chuyên nghiệp liền lấy ra lệnh bắt, nói: “Cậu đã bị tình nghi là phạm tội phỉ bang, xâm phạm danh dự cùng quyền chân dung của người khác, mời đi theo chúng tôi một chuyến. Cậu có thể bảo trì im lặng, hiện tại mỗi một câu nói của cậu đều có thể trở thành bằng chứng chứng minh.”

“Tôi, tôi…”

Vương Hiển Nhạc mông ngã phịch xuống, ngồi trên sàn đất, hai vị cảnh sát liền kéo gã đứng dậy, sau đó còng tay của gã lại. Trong căn tin im lặng tới mức một chiếc kim châm rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy được tiếng.

Vương Hiển Nhạc tay bị còng lại, ba sinh viên làm thêm kia cũng bị đưa đi vì nghi ngờ phạm tội phỉ bang. Hai phóng viên đi chung với nhóm người cảnh sát liền đem toàn bộ một màn bốn người bị bắt ghi hình lại trong camera. Bốn người sau khi bị áp ra xe cảnh sát, cả căn tin oanh một tiếng nổ tung.

“Đi a, mau trở lại ký túc xá để xem TV. Tôi nghe anh trai tôi nói, giữa trưa nay sẽ đưa tin đấy.” Tại một bàn ăn trong căn tin, Tiêu Dương cầm lấy hộp cơm, sau đó bước vội đi trước. Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu đã xem xong kịch, cũng nhanh chóng đuổi theo.

Một bàn ăn khác, Tương Điền vẻ mặt bi thương nhìn bốn người bạn ngày trước cùng nhau làm thêm bị cảnh sát dẫn đi. Mọi chuyện như vậy, y cảm thấy vô cùng khó chịu. Có người ở bên cạnh hô lên: “Chẳng lẽ là do bọn họ làm? Bọn họ trước kia không phải là làm thêm chung cùng với Yến Phi hay sao? Tôi muốn hôn mê luôn rồi!”

Tương Điền thở dài một tiếng, đối phương nhìn qua, vỗ vỗ bờ vai của y, an ủi nói: “Trách không được Yến Phi chỉ giới thiệu công tác cho cậu, cậu cùng bọn họ không giống. Tương Điền, cậu đừng buồn.”

Tương Điền đối với đối phương miễn cưỡng mỉm cười, đậy lại nắp hộp cơm: “Tôi không muốn ăn nữa.”

“Tôi cũng không ăn nữa. Đi, tôi mời cậu đi uống nước trái cây.” Lương Cầm rất có nghĩa khí nói.

Tương Điền trầm mặc cùng Lương Cầm rời đi, trong lòng vô cùng chua chát.

giờ phút, trên ‘Bản tin Đế Đô’ đưa ra một tin tức —– Bốn sinh viên của đại học Đế Đô bị nghi ngờ là ở trên mạng phỉ báng cùng nói xấu danh dự của một đồng học cùng trường. Trên TV liền xuất hiện cảnh tượng bốn người Vương Hiển Nhạc bị cảnh sát bắt đi, cùng với hình ảnh bài post mang theo ác ý cùng phỉ báng trên BBS. Chẳng qua, tên cùng ảnh của Yến Phi đã được xử lý làm mờ.

Tiêu Tiếu ngồi trên sopha, ánh mắt âm trầm nhìn tin tức đang được chiếu. Cửa của phòng vẽ tranh đột nhiên vang lên, cậu nhanh chóng chuyển kênh.

“Tiểu Tiểu, đói bụng chưa?”

“Không đói bụng.” Tiêu Tiếu tắt đi TV, đứng dậy, “Anh nên đi nghỉ thôi.”

“Nào có thời gian để nghỉ a, cái tên Tần Trữ kia quả thực là quỷ hút máu.”

Yến Phi phải đẩy nhanh tốc độ, vẽ tranh tới tận giữa trưa mới tạm ngừng lại. Yến Phi rửa sạch tay, cùng Tiêu Tiếu đi vào trong phòng ăn. Ánh mắt của Tiêu Tiếu thủy chung vẫn luôn tràn ngập ôn nhu, khiến cho Yến Phi không có cách nào nhìn ra được manh mối bất thường.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio