Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)

chương 148

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm sau, Yến Phi gọi cho Tôn Kính Trì một cuộc điện thoại, bảo y hỗ trợ chuyện bạn gái cũ của Tư Quang Nam. Tôn Kính Trì ở trong điện thoại ghen tuông một trận, Yến Phi giải thích hơn nửa ngày mới có thể khiến cho đối phương miễn cưỡng đồng ý.

Một tuần sau, trên trang tin tức giải trí đưa tin, nữ sinh viên Bạch Kỳ San của Học viện Điện ảnh trở thành nữ chính trong bộ phim điện ảnh mới nhất của một vị đạo diễn nổi danh, tiện sát không biết bao nhiêu người. Không ít người phán đoán cô nữ sinh viên đột nhiên thượng vị này có bối cảnh rất cường ngạnh, bằng không vị đại đạo diễn kia sao có thể chọn cô ta làm nữ chính.

tiện sát: khiến cho rất nhiều người ghen tị, đố kỵ, mơ ước

Cùng ngày, Yến Phi nhận được điện thoại của Tư Quang Nam. Tư Quang Nam hướng hắn tỏ ý cảm tại. Hắn ta cũng đã rời khỏi xã đoàn thư pháp cùng hội hoạ, chuẩn bị một lòng sáng tác. Tư Quang Nam đề cử Lương Cầm thay mình trở thành xã trưởng xã đoàn, Lương Cầm tuy rằng bán được một bức tranh hơn vạn, bất quá cô rất rõ ràng năng lực của chính mình, cũng không có ý định tập trung trở thành một vị hoạ sĩ, tại sau khi Tư Quang Nam từ chức, cô liền tiếp nhận đề cử của Tư Quang Nam. Lương Cầm trở thành xã trưởng, Yến Phi càng thêm thoải mái. Đem tranh dự thi giao cho Lương Cầm, hắn liền cái gì cũng không thèm quản.

Lên lớp, ngủ, ăn khuya, ăn sữa chua, buồn ngủ,… khoảng thời gian này trôi qua rất nhanh. Nháy mắt, đến ngày Chung Dũng đi tới biên cảnh để rèn luyện. Trước khi rời đi, Chung Dũng gọi cho Yến Phi một cuộc điện thoại, hai người nói chuyện mang theo vài phần thân mật giữa bằng hữu. Mắt thấy đã sắp hết tháng , Vệ Văn Bân bị bắt đi Hàn Quốc vẫn không có tin tức, Yến Phi có chút lo lắng, bảo Nhạc Thiệu liên hệ với Hàn Quốc bên kia, đem Vệ Văn Bân trở về. Nhạc Thiệu vẫn luôn chú ý tình hình bên Hàn Quốc, dù sao nếu Vệ Văn Bân xảy ra chuyện gì, Yến Phi khẳng định không buông tha cho anh, suy nghĩ đến hạnh phúc của bản thân, anh cũng đành phải tuỳ thời để ý. Chẳng qua có một chuyện anh vẫn không nói cho Yến Phi biết, đó là… vị Thái tử gia Hàn Quốc kia đem Vệ Văn Bân túm lên đảo nhỏ tư nhân của gã để ‘ân ái’. Sợ kích thích đến Yến Phi, cũng sợ bị Yến Phi nhìn ra điểm dị thường, Nhạc Thiệu lựa chọn giấu diếm.

Hiện tại lão đại đại nhân đã lên tiếng, Nhạc Thiệu lập tức liên hệ với Park Tae Seok, bảo gã mau chóng đưa Vệ Văn Bân trở về. Cái khác không nói, Vệ Văn Bân là người chuẩn bị xuất ngoại du học, không thể không đưa cậu quay trở lại trường học để học tập. Nói chuyện điện thoại hơn hai tiếng đồng hồ, tại khi Nhạc Thiệu nhịn không được muốn phát hoả, Park Tae Seok mới miễn cưỡng đồng ý đem người đưa trở về đế đô, nhưng chỉ bảo sắp tới, không nói thời gian cụ thể.

“Lão Vệ tiểu tử này vui đến quên cả trời đất a.”

Sờ sờ cằm, trong mắt Tiêu Dương hiện lên quang mang nguy hiểm. Cậu cùng Hứa Cốc Xuyên chia cách mỗi người một nơi, sao có thể không hâm mộ ghen tị hận với Vệ Văn Bân đang ở trên đảo ‘hưởng tuần trăng mật’.

“Chúng ta trước hết đem hình cụ chuẩn bị tốt, chờ cậu ta trở về, nghiêm hình khảo vấn.” Tiêu Bách Chu cũng không thua kém.

Vẫn là Yến Phi thiện lương nhất, bảo: “Chỉ cần cậu ta nói cho chúng ta biết cậu ta bị ‘nam nhân’ đè ra sao, chúng ta tạm tha cho cậu ta đi.”

Âm phong vù vù, người trẻ tuổi nào đó nhất quyết không chịu để cho ‘người yêu’ đưa mình vào trong trường, cậu vươn tay kéo kéo vành mũ trên đầu, lại giật nhẹ áo sơ mi trước kia rất ít mua cũng không bao giờ mặc, đẩy đẩy kính râm, trên vai đeo một chiếc balo hai quai, tựa như kẻ trộm đi vào trong sân trường Đế Đại. Dọc theo đường đi, người nọ không ngừng đảo mắt nhìn xung quanh, tai nghe tám phương, sợ đụng phải người quen. Một đường nhanh chóng đi đến dưới tầng ký túc xá, cậu vô cùng khẩn trương nuốt xuống vài ngụm nước miếng, tim đập thình thịch, trong lòng mặc niệm: [A di đà phật, Phật tổ phù hộ, ba tên kia ngàn vạn lần đừng ở trong ký túc xá…]

âm phong: gió lạnh mang theo tà khí

Cúi thấp đầu, tận lực che giấu một nửa khuôn mặt bị kính râm lớn che khuất của bản thân, người nọ cơ hồ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới trước cửa phòng ký túc xá. Trước đem lỗ tai dán lên trên cánh cửa, nghe ngóng động tĩnh bên trong, vài giây sau, cậu lộ ra vẻ mặt vui mừng. Bên trong không có âm thanh, chậc, hẳn là không có ai! Lập tức từ trong túi lấy ra một chiếc chìa khóa, mở cửa, cậu vẻ mặt thoải mái đi vào bên trong ký túc xá, nhưng vừa mới ngẩng đầu, cậu liền ngây ngẩn cả người.

“Lão Vệ?”

“Văn Bân?”

Trong ký túc xá, Tiêu Dương cùng Tiêu Bách Chu đang nghiêm túc ngồi trước bàn học học bài dùng ánh mắt như gặp quỷ trừng về phía người mới mở cửa tiến vào. Một mảnh yên tĩnh, yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên rất rõ ràng.

Đột nhiên!

“Yến ca! Mau dậy! Vệ Văn Bân tiểu tử này về rồi!” Chỉ thấy Tiêu Dương hô lên một tiếng. Tiêu Bách Chu tựa như quân nhân đã qua huấn luyện, nhanh như hổ đói vồ mồi, đem Vệ Văn Bân đẩy lên trên cánh cửa, tiếp theo một quyền đánh vào bờ vai của cậu: “Tiểu tử cậu giỏi a, cũng biết trở lại!”

Không đợi Vệ Văn Bân kêu lên thảm thiết, Tiêu Dương cũng xông vào, túm cổ áo sơ mi của Vệ Văn Bân kéo lên: “Thẳn thắng sẽ được khoan hồng! Nói! Một tháng nay cậu cùng tên gian phu kia làm những gì!”

“A a a! Tôi không thở được! Buông ra! Buông ra!” Vệ Văn Bân mặt đỏ tía tai hô to cứu mạng, ngay lập tức lại truyền đến tiếng kêu lớn sợ hãi của Tiêu Dương: “Trên cổ cậu có thứ gì! Bách Chu! Cậu mau xem!”

Sắc mặt của Vệ Văn Bân càng thêm biến thành màu gan heo. Hai tay của cậu kéo ra tay của Tiêu Dương, khổ nỗi còn có Tiêu Bách Chu ở bên cạnh, cậu một người khó đấu được bốn tay. Tiêu Bách Chu cùng Tiêu Dương hợp lực đem nút áo sơ mi của Vệ Văn Bân cởi ra, chỉ thấy trên cần cổ bị ánh nắng phơi cho biến thành màu lúa mạch, rành rành ba dấu hôn cực lớn có màu tím. Tiêu Dương cùng Tiêu Bách Chu vừa nhìn liền biết được thứ này từ đâu mà có. Hai người gắt gao ép chặt Vệ Văn Bân, nghiêm hình bức cung: “Thành thật trả lời! Cậu cùng tên gian phu kia là làm sao!”

“Cái gì gian phu a! Các cậu buông ra! Tôi vừa trở về, các cậu liền đối với tôi như vậy a! Các cậu không lo lắng cho an toàn tính mạng của tôi sao?!” Vệ Văn Bân cao giọng hô. Yến Phi sớm đã bị động tĩnh của ba người làm cho tỉnh lại, buồn cười ngồi trên giường nhìn trò hề của Vệ Văn Bân.

Tiêu Dương cùng Tiêu Bách Chu cũng không tính toán dễ dàng buông tha cho Vệ Văn Bân. Người này trước kia không ngừng một lần lại thêm một lần chê cười bọn họ bị nam nhân đè, lúc này, xem bọn họ làm sao thu thập cậu ta!

Thành viên cuối cùng của ký túc xá đã trở về, trong phòng lại náo nhiệt như trước, hoặc là nên nói càng thêm náo nhiệt. Không nhắc tới Tiêu Dương cùng Tiêu Bách Chu bức cung Vệ Văn Bân ra sao, trong căn biệt thự nào đó ở Đông Hồ, Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì đang chiêu đãi một vị ‘khách nhân’ đường xa mà đến. Tạm thời gọi là khách nhân đi.

“Tôi còn tưởng rằng phải vài ngày nữa anh mới có thể đưa Văn Bân trở về.”

Uống trà, Nhạc Thiệu mở miệng nói. Khách nhân Park Tae Seok ngồi trên sopha đơn bên tay trái của anh, trong tay cầm một chén café, khuôn mặt vẫn như cũ xinh đẹp thư hùng khó phân, trả lời bằng tiếng Trung mang theo khẩu âm nước ngoài: “Vốn tôi cũng đã đáp ứng vài ngày này sẽ đưa em ấy trở về.”

thư hùng khó phân: không rõ là nam hay là nữ

“Cậu ấy vẫn quyết định đi du học sao?” Tôn Kính Trì hiếm khi tò mò hỏi.

So với lúc trước một đầu tóc dài, hiện tại Park Tae Seok cũng giống với Vệ Văn Bân, cắt tóc ngắn, khuyên tai trên vành tai trái càng thêm rõ ràng lóng lánh. Gã hiển nhiên có chút bất đắc dĩ, nói: “Văn Bân rất kiên trì, tôi tôn trọng quyết định của em ấy. Tôi lần này đến đây: một, là để đưa Văn Bân trở về; hai, là muốn cùng các cậu đàm phán một phần sinh ý.”

“Sinh ý?” Nhạc Thiệu nhướng mày.

Park Tae Seok ý đồ rõ ràng, nói: “Tôi có tin tức, công ty hàng không Hoàn Cầu của nước Mỹ gần đây gặp phải một chút phiền toái, tôi có ý định thừa dịp này thu mua Hoàn Cầu, tôi nguyện ý cùng các cậu hợp tác.”

Tôn Kính Trì vừa nghe liền nở nụ cười, liếc mắt nhìn Nhạc Thiệu. Nhạc Thiệu cười nói: “Anh đây chính là ‘tâm Tư Mã Chiêu’ a. Là vì tiểu tử Văn Bân kia đi.”

tâm Tư Mã Chiêu: nguyên câu là ‘Tư Mã Chiêu chi tâm, lộ nhân giai tri’, nghĩa là lòng dạ của Tư Mã Chiêu, người đi đường đều biết. Ám chỉ những người có tâm tư thể hiện quá rõ ràng, ai ai nhìn qua cũng đoán được

“Một nửa một nửa.” Park Tae Seok cũng không phủ nhận.

Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì nghiêm túc suy nghĩ, vài phút sau, Tôn Kính Trì đối với Nhạc Thiệu gật đầu, y cảm thấy có thể. Nhạc Thiệu ngữ khí thương lượng, nói: “Hợp tác có thể, nhưng chúng tôi phải chiếm được cổ phần lớn nhất của công ty.”

Park Tae Seok rất rõ ràng nói: “Có thể. Bất quá tôi sẽ không dùng danh nghĩa của ‘Kim Quang Xã’ để đầu tư, mà dùng danh nghĩa cá nhân của Park Tae Seok. Tại trước khi thành công thu mua công ty, tôi hy vọng các cậu có thể thay tôi giữ bí mật.”

Nhạc Thiệu nói: “Tuỳ anh, dù sao đều là hợp tác, tôi không quan tâm anh lấy danh nghĩa gì. Vì tránh xảy ra những việc không hay ho, chúng ta tìm một ngày nào đó để thương lượng ký hợp đồng đi.”

“OK. Tôi sẽ ở đế đô cho đến tháng .”

Song phương hợp tác cứ như vậy thoải mái đạt thành. Nhạc Thiệu bát quái hỏi: “Xem chừng anh cùng Văn Bân rất ân ái ngọt ngào?”

Park Tae Seok trong mắt hiện lên một đạo quang mang, vô cùng hào phóng nói: “Chúng tôi tình cảm tốt lắm.” Tôn Kính Trì cúi đầu uống trà, khoé miệng cong lên.

Park Tae Seok cũng không tính toán ở lại Đông Hồ dùng cơm, sau khi cùng Nhạc Thiệu và Tôn Kính Trì đàm phán thêm hai hạng mục hợp tác nữa, mang theo bảo tiêu vẫn đứng chờ bên ngoài rời đi. Gã vừa đi, Tôn Kính Trì liền nói với Nhạc Thiệu: “Tớ cảm thấy, Park Tae Seok còn chưa hoàn toàn theo đuổi được tiểu tử Văn Bân kia.”

“Sao lại nói vậy?” Nhạc Thiệu tò mò.

Tôn Kính Trì nói: “Lấy tính cách thích khoe khoang ân ái kia của Park Tae Seok, một cái khuyên tai anh ta còn hận không thể để cho người trên toàn thế giới đều biết đến. Nếu anh ta cùng Văn Bân quả thực ân ái giống như anh ta nói, thời điểm vừa rồi trả lời, sẽ không chần chờ. Anh ta che giấu rất tốt, bất quá vẫn bị tớ nhìn ra.”

Nhạc Thiệu vui vẻ nói: “Hai người bọn họ là một đôi oan gia dở hơi. Theo tớ thấy, Park Tae Seok bị như vậy là xứng đáng, ngay cả chuyện giả làm con gái cũng làm ra được. Văn Bân tiểu tử kia tuy rằng trì độn, nhưng bản chất cũng là một kẻ cố chấp. Park Tae Seok hiện tại gọi là tự làm tự chịu, mặc kệ anh ta.”

Tôn Kính Trì cười cười, y đương nhiên sẽ không quản, y còn ước gì Vệ Văn Bân tra tấn cái tên bộ dạng không giống nam nhân kia nhiều hơn một chút. Cũng không phải y cùng Park Tae Seok có thù oán cừu hận gì, thuần tuý là tâm lý hắc ám quấy phá.

Rời khỏi Đông Hô, Park Tae Seok vừa lên xe liền gọi điện thoại cho Vệ Văn Bân, kết quả di động đối phương chuông reo cả nửa ngày cũng không có ai bắt máy. Park Tae Seok lại gọi thêm ba lượt, đối phương mới không dễ dàng gì tiếp nhận, nhưng điện thoại vừa thông, gã chợt nghe thấy đối phương nói rất nhanh: “Tôi bên này đang có việc, chốc lát nữa tôi sẽ liên lạc lại với anh a.”

“Bân Bân.” Park Tae Seok vội hô, “Tôi bên này bàn chuyện xong rồi, giờ tôi đến trường học đón em.”

“Không muốn không muốn, tôi hôm nay ở lại ký túc xá, anh đừng tới, buổi tối tôi cùng Yến Phi bọn họ đi ăn cơm rồi đi KTV. Tôi cúp máy a.” Không đợi Park Tae Seok nói chuyện, người trẻ tuổi nào đó liền dập máy. Nhìn điện thoại bị cắt đứt, sắc mặt của Park Tae Seok muốn bao nhiêu âm trầm liền có bấy nhiêu âm trầm.

Bên này, Vệ Văn Bân sau khi cúp điện thoại của Park Tae Seok tiếp tục bị nghiêm hình khoả vấn. Kỳ thực Park Tae Seok hoàn toàn không cần thiết phải mất hứng, bởi vì vị nào đó họ Vệ quả thực không có thời gian để cùng gã nói chuyện điện thoại, cái mạng nhỏ bé này của cậu có thể hay không sống qua tối hôm nay còn không biết chắc.

Chịu nghiêm hình khảo vấn đến giữa trưa, buổi tối Vệ Văn Bân chủ động mời ba vị lão đại trong ký túc xá đi ăn đại tiệc hải sản, sau đó lại móc túi mời bọn họ đi hát KTV, mới miễn cưỡng bình ổn được ‘lửa giận’ của ba vị bằng hữu. Bất quá nghĩ đến điều kiện bản thân phải mời bọn họ đi ăn đại tiệc suốt một tuần, Vệ Văn Bân nước mắt lưng tròng, cậu cũng là người bị hại có được hay không.

Vệ Văn Bân cùng Park Tae Seok đôi oan gia hoan hỉ này trong một tháng cụ thể đã xảy ra chuyện gì tạm thời không đề cập tới, Vệ Văn Bân đã trở lại, ký túc xá xem như đầy đủ. Một tháng không đi học, Vệ Văn Bân bận như con quay, cậu vừa phải học bù, ừa phải chuẩn bị chuyện xuất ngoại du học. Vốn Tiêu Bách Chu cùng Tiêu Dương còn sợ Vệ Văn Bân sẽ thay đổi quyết định, không nghĩ đến người này ý chí rất kiên định. Hiện tại bốn người trừ bỏ Yến Phi mỗi ngày ăn ăn ngủ ngủ nhàn nhã, ba người còn lại đều chúi đầu vào học ôn, chuẩn bị cho kỳ thi sát hạch trước khi xuất ngoại đi du học. Chẳng qua thỉnh thoảng vào cuối tuần Vệ Văn Bân sẽ ngủ qua đêm ở bên ngoài không về, còn về việc đi đâu, tất cả mọi người trong lòng đều rõ ràng.

Nhân tiện nhắc tới chính là, ngày hôm sau sau khi Vệ Văn Bân trở về, Park Tae Seok làm người chủ trì, mời toàn thể thành viên của ký túc xá cùng ‘người nhà’ đi ăn một bữa cơm. Đã biết Kim Mi Seon chính là Park Tae Seok, thế nhưng thời điểm đám người Yến Phi nhìn thấy Park Tae Seok, vẫn nhịn không được kinh hô, người này cư nhiên là đàn ông! Thật không khoa học! Bất quá bởi vì chính thức được gặp Park Tae Seok người thật, cũng nhìn thấy gã đối với Vệ Văn Bân thái độ xem như đầy đủ che chở, về sau ba người Yến Phi, Tiêu Dương cùng Tiêu Bách Chu mới một mắt nhắm một mắt mở đối với việc Vệ Văn Bân thỉnh thoảng ngủ qua đêm ở ngoài.

Chẳng qua Vệ Văn Bân đánh chết cũng không chịu thừa nhận bản thân là người bị đè. Đối với vấn đề này, ba người đều tỏ vẻ nghiêm trọng hoài nghi. Mặc dù Park Tae Seok dung mạo giống nữ nhân, nhưng người ta thân làm Thái tử gia của Hàn Quốc, sẽ chấp nhận nằm dưới thân một sinh viên sao? Bất quá mặc kệ ba người ép hỏi ra sao, Vệ Văn Bân vẫn rất mạnh miệng, ba người cũng có chút hoài nghi, chẳng lẽ vị Thái tử gia này có ham mê đặc biệt?

“Chẳng lẽ Park Tae Seok này thật sự làm thụ?” Thời điểm cuối tuần về nhà, Yến Phi học được một ít thuật ngữ chuyên nghiệp, tò mò hỏi Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì. Tiêu Tiếu vẫn đang ở Tây Hàng, phải qua tháng mới có thể trở lại.

“Khuôn mặt như vậy không làm thụ cũng thực oan ức.” Tôn Kính Trì đối với vấn đề Park Tae Seok là công hay là thụ không có hứng thú cho lắm, y chỉ quan tâm bản thân là công của ai.

“Phi, gần đây anh càng lúc càng dễ mệt mỏi, đi bệnh viện để Trọng Bình kiểm tra xem sao đi.” Nhạc Thiệu chuyển hướng đề tài, mệt mỏi của Yến Phi càng ngày càng rõ ràng.

Nhịn không được ngáp một cái, Yến Phi khoát tay: “Anh đừng làm anh sợ, anh rất tốt. Các em đi kiểm tra thế nào rồi?”

Nhạc Thiệu ở trong lòng thở dài, nói: “Ba người bọn em đều rất bình thường.”

“Vậy thì tốt rồi. Các em bình thường có nghĩa anh cũng bình thường. Bệnh viện kia, có thể không tới liền không tới, vừa ngửi thấy mùi của bệnh viện anh liền buồn nôn.” Yến Phi vừa ăn xong cơm tối liên tục nhét bánh ngọt vào trong miệng, thầm nghĩ, vạn nhất thực sự kiểm tra ra bị hư thận hay mệt thận gì đó, không phải sẽ bị cười chết hay sao.

Tôn Kính Trì ném cho Nhạc Thiệu một ánh mắt, bảo anh đừng khuyên nữa, ngược lại đưa cho Yến Phi một cốc sữa chua trái cây. Yến Phi hiện tại vô cùng thích ăn sữa chua, về phần sữa tinh khiết, từ sau vụ nôn mửa kia hắn liền không chạm vào.

Cầm cốc sữa chua, Yến Phi nhớ đến một sự kiện: “Lần trước Yến Tam Ngưu nói Tường tử mùng mấy thi cấp ba?”

Tôn Kính Trì nhớ lại, trả lời: “Hình như là mùng tháng , để em tra xem.”

“Được.”

Tôn Kính Trì lấy tới Ipad, tra xét thời gian thi cấp ba, quả nhiên là mùng tháng . Yến Phi nghĩ nghĩ, nói: “Gần nhất gọi điện thoại về nhà, Tường tử vẫn luôn ở trường học học thêm, không có ở nhà. Trước khi thi anh nhất định phải động viên em ấy vài câu, tránh cho em ấy tự gây áp lực quá lớn lên bản thân.”

“Dứt khoát để Tường tử đến đế đô học tập đi.” Nhạc Thiệu lại một lần nữa đưa ý kiến.

Yến Phi do dự một lát, nói: “Chờ Tường tử thi xong đã. Vừa mới đem một nhà bọn họ chuyển lên huyện, hiện tại lại đón bọn họ đến đế đô, anh sợ bọn họ không thích ứng được. Từ từ đi, dù sao sau này khẳng định sẽ định cư tại đế đô.”

Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì gật gật đầu, bọn họ đều muốn sớm một chút đón người Yến gia đến đế đô, miễn cho Yến Phi hàng năm phải trở về quê.

Ăn xong sữa chua, Yến Phi lên tầng rửa mặt chuẩn bị đi ngủ. Trước khi lên giường, hắn viết những việc cần làm lên giấy ghi chú, đặc biệt phải nhớ rõ gọi điện thoại cho Yến Tường. Gần đây hắn thường xuyên quên quên nhớ nhớ. Đợi tới khi Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì tắm rửa xong, Yến Phi đã nằm trên giường chìm sâu vào giấc ngủ. Nhìn hắn ngủ ngon như vậy, hai người đánh mất ý niệm trong đầu, để cho hắn thoải mái ngủ một giấc. Trong mộng, Yến Phi nhìn thấy mặt trời rất to, ánh nắng đâm vào tròng mắt khiến cho đôi mắt của hắn đau nhức.

~ ~ ~ ~ ~

giấy ghi chú:

KTV:

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio