Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)

chương 74

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Xe đi hơn một giờ đồng hồ mới về tới Đông Hồ, trong hơn một giờ này, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu liền dính ở trên người của Yến Phi, hết hôn lại sờ. Bên trong xe phiêu đãng hương vị hormone nồng đậm. Yến Phi bị hai người này làm cho tình dục tăng vọt. Bên trong xe lại nhỏ hẹp, hắn không có nơi để chạy thoát. Thật vất vả về được tới nhà, Yến Phi xuống xe xong liền vọt vào bên trong, giống như ở phía sau có ác lang truy đuổi. Bất quá, thực đúng là như vậy đi.

Tới nhà rồi, ba người cũng không có tiếp tục đuổi theo Yến Phi, bởi vì Yến Phi đã vọt tới trên tầng để tắm rửa! Ha ha, đương nhiên không hoàn toàn là bởi vì nguyên nhân này. Tại trong phòng bếp có canh gà, còn có cháo, đều là ở trước khi ra sân bay ba người đã chuẩn bị sẵn, vẫn có giữ được nóng để tại trong nồi. Ăn cơm ở trên máy bay căn bản không đủ no bụng, Yến Phi mệt mỏi cả một ngày, về tới nhà dù sao cũng nên ăn một chút gì đó. Yến Phi đi tắm rửa, ba người cũng không nhàn rỗi, tắm rửa ở tầng dưới. Chẳng qua, động cơ tắm rửa của ba người tuyệt đối không hề thuần khiết.

Dưới vòi tắm hoa sen, Yến Phi hưởng thụ sự thoải mái khi ở trong nhà, một bên lại thực rối rắm, hắn làm sao lại cứ nghĩ tới rằng tối nay sẽ không chạy thoát nổi. Vừa mới nghĩ tới như vậy, hắn liền đối với cái tên phải đồ Tiêu Bách Chu nào đó kia hận tới nghiến răng. Nếu không phải vì tên phản đồ kia, hắn hiện tại cũng đâu cần phải rối rắm như thế. Vốn, hắn hẳn là phải cùng ba người kia từ từ tiến triển, ít nhất cũng phải qua ba năm tháng hoặc là hơn nửa năm mới đi tới quan hệ cuối cùng. Chính là bởi vì Tiêu Bách Chu phản đồ kia, khiến cho hắn biến thành người không được hào phóng. Người ta cùng Nhạc Lăng quen biết mới hai tháng đã lên giường cùng nhau, ngay cả Tiểu Dương cũng nói hắn thua kém. Hắn từ trước tới nay là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, nào bị người ta bảo rằng thua kém cơ chứ. Yến Phi lắc đầu, đêm nay, có nên hay không chấp nhận? Hay là, tiếp tục kiên trì? Thực sự là rối rắm a.

“Cốc cốc cốc…”

“Phi, trong phòng bếp có canh gà và cháo, đều đã nấu sẵn rồi. Anh có muốn ăn thêm lương khô hay không? Có bánh bao, bánh mỳ cùng bánh nhân đậu xan. Anh muốn ăn thì để em đun nóng lại cho anh.”

Là Tôn Kính Trì.

Thân thể của Yến Phi đột nhiên khô nóng hơn vài phần, tuy rằng bụng có chút đói, nhưng mà hắn cắn cắn môi, vẫn nói: “Uống canh gà thôi, anh ở trên máy bay đã ăn qua rồi. A Trì, em gọi cho lão Hắc cùng với Hứa Cốc Xuyên bọn họ một cuộc điện thoại đi, bảo là anh về tới nơi rồi.”

“Em gọi rồi.”

“A, còn có nhà của anh nữa, giúp anh gọi điện thoại.”

“Được. Thùng hành lý của anh để bọn em giúp anh thu thập nhé?”

“Được.”

“Vậy anh chậm rãi tắm rửa, em xuống tầng trước.”

Tôn Kính Trì đi rồi, Yến Phi thở ra một hơi, hai chân có chút nhũn ra, ngồi chồm hỗm xuống dưới. Đời trước thời điểm quyết định tự sát, hắn cũng chưa từng do dự cùng rối rắm như vậy. Ở sau khi hắn tiếp nhận nụ hôn của ba người rồi, hoặc là nên nói, ở sau khi hắn biết được tình cảm của ba người đối với mình, còn quyết định cùng ba người cả cuộc đời này sẽ dây dưa lẫn nhau, hắn liền hiểu rõ bản thân trốn không qua được một cửa này. Chỉ là, thực sự không nghĩ tới lại nhanh đến như vậy.

Dùng sức cắn môi, Yến Phi vươn tay thăm dò về phía dưới hai chân của mình, rồi lại nhích về phía sau một chút. Dòng nước cọ rửa ở trên thân thể, hắn hít sâu vài hơi, càng cố gắng vươn tay về phía sau.

A! Không được!

Đệch! Hắn là nam nhân, là nam nhân a! Căn bản là không có cái thứ bộ phận kia a!

—– “Chung ca, anh không biết mấy người anh trai bọn họ năm năm này làm sao trải qua được đâu.”

—– “Anh của em ôm lấy thi thể của anh, muốn khóc cũng khóc không được. Nhạc ca muốn lấy súng tự hại bản thân, nếu không phải có Hắc ca nhanh tay, Nhạc ca sẽ không còn nữa.”

—– “Cánh tay cùng trên đùi của bọn họ đều là vết sẹo do dao cắt lên a… Đó là do bọn họ tự mình xuống tay, bọn họ chính là từng đao một khắc xuống mà trải qua năm năm nay a…”

—– “Anh! Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh…”

—– “Anh… đừng bỏ em lại mà…”

Bên tai một lần lại một lần vang lên những lời nói khiến cho tâm tình của hắn bị ảnh hưởng. Đời trước, ba người kia vây quanh bên cạnh hắn, gọi hắn là ‘anh trai’; đời này, ba người kia bởi vì hắn mà tự ngược, tự mình hại tới mình. Người có đôi khi có rất nhiều chuyện mà bản thân không nhớ rõ, nhưng mà hắn vẫn rõ ràng nhớ được hình ảnh khi mình lần đầu tiên ôm lấy Thiệu Thiệu, A Trì cùng Tiểu Tiểu.

Thiệu Thiệu cùng đám trẻ ở trong đại viện chơi trò cảnh sát bắt kẻ trộm, trong lúc chạy trốn liền đụng phải vào người của hắn. Thiệu Thiệu tiểu tử kia đối với ai cũng là bá vương, nhưng lại mềm mềm đối với hắn nói: “Thực xin lỗi”. Hắn ôm lấy Thiệu Thiệu, lau đi vết bẩn trên mặt của Thiệu Thiệu, rồi lại bị Thiệu Thiệu kéo tới làm một vị cảnh sát đi bắt kẻ trộm.

A Trì cũng muốn làm cảnh sát, nhưng mà Thiệu Thiệu không cho, A Trì liền cùng Thiệu Thiệu đánh nhau. Hắn tách hai đứa nhỏ ra, giúp A Trì lau đi nước mắt, lại để cho A Trì làm cảnh sát, còn bản thân nhận làm kẻ trộm. Hắn cầm theo súng đồ chơi, cố hết sức sắm vai thủ lĩnh của đám trộm, trên mặt của Thiệu Thiệu cùng A Trì đều là sung sướng thuộc về trẻ nhỏ.

Khi đó, Tiểu Tiểu không khóc không cười an vị ở tại trong sân nhà mình, nhìn bọn họ chơi đùa. Bộ mặt của Tiểu Tiểu bẩm sinh đã có thiếu hụt, mấy đứa nhỏ trong đại viện hoặc là chê cười cậu, hoặc là không muốn cùng cậu chơi đùa, hoặc là đem cậu trở thành thứ gì đó mới mẻ để nhìn chòng chọc. Có vài lần chạy qua cửa nhà Tiểu Tiểu, nhìn thấy cậu cô đơn ngồi ở một chỗ kia, một lần lại một lần, hắn nhịn không được ngồi xổm ở trước mặt của Tiểu Tiểu, nhẹ giọng hỏi: “Có muốn chơi cùng bọn anh hay không?”

Mặt của Tiểu Tiểu không chút thay đổi nhìn chằm chằm hắn, Thiệu Thiệu cùng A Trì đi tới hai bên người của hắn, tò mò nhìn Tiểu Tiểu. Hắn ôm lấy Tiểu Tiểu, ở trên mặt của Tiểu Tiểu hôn một cái, nói: “Sau này em hãy chơi cùng mấy người bọn anh đi.”

Hắn so với bọn họ lớn hơn tuổi, lại thích cả ngày cùng mấy đứa nhỏ ở chung một chỗ, cha của hắn cũng bởi vì vậy mà không ít lần giáo huấn hắn, chỉ là nhìn thấy Thiệu Thiệu, nhìn thấy A Trì, nhìn thấy Tiểu Tiểu sau khi được hắn ôm vào trong lòng, hắn sẽ không muốn cùng bọn họ phân ra giới hạn tuổi tác. Nghĩ muốn cùng bọn họ chơi đùa trò diều hâu bắt gà con, chơi trò cảnh sát bắt kẻ trộm.

—– “Anh, em muốn cùng Kính Trì và Tiêu Tiếu kết bái trở thành anh em.”

—– “Tốt a.”

—– “Vậy anh trở thành lão đại của bọn em đi, là đại ca. Em sẽ là nhị ca, Kính Trì là tam ca, còn Tiêu Tiếu là lão tứ.”

—– “Được.”

—– “Vậy sau này anh không thể thu thêm những người anh em khác, chỉ có thể có ba người bọn em mà thôi.”

—– “Ha ha, được. Nhưng mà các em đã nghĩ kĩ chưa? Thực sự muốn nhận anh trở thành đại ca sao?”

—– “Nghĩ kĩ rồi!”

—– “Vậy sau này mấy đứa các em mà phạm lỗi, anh sẽ thẳng tay đánh các em đấy.”

—– “Cho anh đánh đó.”

Ba đứa nhỏ bốn tuổi, ở trước mặt của hắn, nghiêm túc nói cho hắn biết, muốn nhận hắn làm đại ca, muốn cùng nhau kết bái trở thành anh em.

—– “Anh, ngày mai đi du hồ mùa thu, em không đi đâu.”

—– “Vì sao?”

—– “Ngày mai em cùng anh đi tới bệnh viện.”

—– “Không cần, mẹ của anh sẽ đưa anh đi. Thiệu Thiệu cùng Tiểu Tiểu không phải đều sẽ đi sao, các em cùng nhau đi đi.”

—– “Em đã cùng mấy cậu ấy nói rồi, em không đi, mấy cậu ấy cũng không đi. Bọn em cùng anh đi tới bệnh viện. Liền quyết định như vậy đi.”

—– “A Trì!”

Trong trí nhớ, mặc kệ mình phải muốn gì, đều có bóng dáng của ba người kia. Có lẽ, ngay cả ba người cũng phân không rõ được tình cảm đối với hắn rốt cuộc là tình thân nhiều hơn, hay là tình yêu nhiều hơn. Hoặc là, hắn căn bản đã trở thành một phần trong sinh mệnh của ba người. Cho nên, sau khi hắn chết đi, bọn họ mới phát hiện ra tình cảm đối với hắn; cho nên, bọn họ mới có thể thống khổ tới như vậy.

Ngón trỏ sáp nhập vào địa phương vốn không nên tiến vào kia, Yến Phi hít sâu một hơi. Đau! Đầu ngón tay dừng lại ở trước lối vào, Yến Phi sau khi đau đớn giảm bớt mới chậm rãi xâm nhập vào phía trong. Dòng nước thuận theo ngón tay của hắn tiến vào bên trong địa phương mềm mại kia, Yến Phi lại chậm rãi rút tay ra, tẩy rửa.

Hoàn hảo, đau thì có đau, nhưng không đau tới mức như hắn tưởng, cũng không đau tới mức giống ở trên mạng hình dung là chửi má nó. Trước khi tắm rửa, Yến Phi còn đặc biệt tẩy rửa qua một hồi. Cái chỗ dùng để đi vệ sinh kia, hắn không thể chấp nhận có thứ gì đó loạn thất bát tao tiến vào trong cơ thể của mình. Xem nhẹ động tác không được tự nhiên của mình, ngón tay của Yến Phi thuận theo dòng nước tiếp tục hướng phía sâu bên trong mà tiến tới. Tẩy trừ qua loa hai ba cái, có một thứ dính dính ướt ướt từ bên trong chảy ra, trong cơ thể của Yến Phi nảy lên một cảm giác kỳ quái.

Nhờ vào niêm dịch kia, động tác tẩy rửa càng thêm thuận lợi, trừ bỏ một chút khó chịu vào lúc đầu ra, Yến Phi sau đó một tia cảm giác đau đớn cũng không có. Điều này làm cho hắn thoải mái hơn không ít. Nếu rất đau, chuyện kia hắn nhất định phải từ bỏ.

niêm dịch: chất lỏng dính nhớp

Khô nóng không xa lạ bởi vì động tác tẩy rửa của hắn mà đánh úp tới, đem Yến Phi dọa sợ. Không thể nào, thân thể của hắn như thế nào lại mẫn cảm vậy? Đóng lại vòi sen, hắn rút ngón tay ra, trên đầu ngón tay sạch sẽ vô cùng, không có thứ gì đó bẩn thỉu khiến cho hắn ghê tởm. Yến Phi đem cơ thể của mình tắm rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài, vô cùng vừa lòng.

Đem nước từ ấm chuyển qua hơi lạnh một chút, Yến Phi lại mở ra vòi sen, tiếp tục vệ sinh. Cố gắng bỏ qua phản ứng khó hiểu của cơ thể, hắn vô cùng nghiêm túc tẩy trừ bên trong. Cho dù có nước ấm không ngừng xối xuống cơ thể, hắn vẫn cảm giác được ở trên da thịt của mình toát ra một tầng mồ hôi. Niêm dịch càng ngày càng nhiều, Yến Phi cắn chặt khớp hàm, nhắm mắt lại, tận lực đem đầu ngón tay xâm nhập vào trong, như vậy có thể tẩy trừ càng sâu. Còn muốn súc ruột gì đó, đi tìm chết đi! Nghĩ cùng đừng nghĩ tới.

Qua hơn mười phút sau, Yến Phi mới thở dốc đem ngón tay rút ra, thân thể đều hồng lên, ngay cả phía trước cũng có phản ứng. Yến Phi song song vừa cảm thấy may mắn vừa cảm thấy buồn bực. Cái thân thể này cũng quá mức mẫn cảm đi. Dùng xà phòng rửa qua tay vài lần, tỉ mỉ chà sát đầu nhũ, trước trước sau sau, trong trong ngoài ngoài đều đảm bảo được tẩy rửa, Yến Phi lúc này mới chịu tắt đi vòi sen, cầm lấy khăn lớn lau sạch thân thể.

Trong phòng khách, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu không yên lòng xem TV. Yến Phi đã tắm hơn một giờ rồi mà còn chưa đi xuống, bọn họ cũng không nghi ngờ gì. Đối với Yến Phi mà nói, tắm hơn một giờ là chuyện rất bình thường.

Trên tầng truyền tới tiếng bước chân, ba người động tác nhất trí ngẩng đầu lên, trăm miệng một lời hô: “Phi, tắm xong rồi à.”

“Ừ, mấy người các em tắm chưa?”

“Tắm rồi.”

Không biết vì cái gì, thời điểm ba người trả lời đều cảm thấy miệng lưỡi có chút khô khốc.

Tiêu Tiếu đứng lên: “Anh muốn uống canh gà trước hay ăn cháo trước?”

“Uống canh gà đi.”

Tiêu Tiếu lập tức đi tới phòng bếp, múc cho Yến Phi một bát canh gà. Yến Phi làm bộ trấn tĩnh đi tới trước sopha, ngồi xuống. Hắn đã nghĩ ra một phương pháp rất tốt, nếu ba người này không yêu cầu, hắn coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

Tôn Kính Trì cùng Nhạc Thiệu nhào qua đây, hai người ngồi ở hai bên sườn của Yến Phi. Tôn Kính Trì giúp Yến Phi xoa xoa bả vai, ghé vào bên lỗ tai của hắn, trầm thấp hỏi: “Mệt mỏi đi?”

Yến Phi khẽ cười cười, ánh mắt híp lại, miễn cưỡng nói: “Mệt. Ngồi ô tô rồi lại ngồi máy bay, kế tiếp vẫn là lại ngồi ô tô. Từ sau khi nằm viện, anh cũng chưa có rèn luyện qua thân thể, rõ ràng cảm giác thể lực giảm sút.”

Tôn Kính Trì nói: “Trọng Bình nói anh là thiếu máu, thể hư, phải điều dưỡng, chuyện này cùng với việc anh không rèn luyện thân thể không có liên quan gì. Bọn em hiện tại mỗi ngày đều nghiên cứu qua sách dạy nấu ăn, để làm đồ ăn ngon và dinh dưỡng cho anh.”

“Anh, canh gà tới rồi.”

Tiêu Tiếu bưng bát từ trong phòng bếp đi ra. Yến Phi đẩy ra tay của Tôn Kính Trì, từ trong tay của Tiêu Tiếu tiếp nhận bát canh. Trong bát có một chiếc đùi gà, còn có hương vị của dược liệu. Tiêu Tiếu nói: “Đây là dược thiện, thả nhân sâm vào bên trong, sẽ bổ khí.”

dược thiện: đồ ăn phối hợp với dược liệu, dùng để chữa trị bệnh tật hoặc là bồi bổ thân thể

“Các em có uống không?” Yến Phi khi nói chuyện đã uống xuống một ngụm, rồi mới dựng thẳng ngón cái lên, “Hương vị thật không sai.”

“Bọn em uống qua rồi. Mấy ngày nay ba đứa bọn em đều nghiên cứu thứ này.” Nhạc Thiệu lập tức tranh công.

Yến Phi múc một thìa đút cho Nhạc Thiệu, Nhạc Thiệu vui vẻ rạo rực uống xuống. Yến Phi (Chung Phong) đối với người khác sẽ vô cùng khiết phích, nhưng mà đối với bọn họ, sẽ luôn có ngoại lệ. Đút cho Nhạc Thiệu rồi, tự nhiên không thể bỏ sót Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu.

“Buổi tối không muốn ăn nhiều thịt, lại thêm bát nữa đi.” Yến Phi nhẫn xuống dục vọng muốn ăn thịt, vạn nhất đêm nay bị cái kia thì làm sao. Nếu không bị ‘ăn’, vậy thì để tới ngày mai hắn ăn sau cũng được.

Tiêu Tiếu không có nghi ngờ gì, lại giúp Yến Phi múc thêm một bát canh nữa, lúc này không bỏ thêm thịt vào. Sau khi uống xong ba bát canh, Yến Phi no rồi. Lau lau miệng, hắn đứng dậy nói: “Anh chuẩn bị đi ngủ đây, ngủ ngon.”

Rồi mới không liếc mắt nhìn ba người thêm một cái nào, hắn rời đi trước, để lại ba người có chút không hiểu vì cả.

“Phi xảy ra chuyện gì vậy?” Tôn Kính Trì nhíu mày, cảm giác sau khi hắn tắm rửa xong liền một mực né tránh bọn họ.

“Anh ấy đang khẩn trương.” Tiêu Tiếu nói.

“Khẩn trương cái gì?” Nhạc Thiệu vừa mở miệng hỏi liền biết bản thân hỏi ngu, “Hẳn sẽ không phải là anh ấy đã nhận ra đêm nay chúng ta chuẩn bị làm cái gì kia đấy chứ?”

“Thực có thể.” Tôn Kính Trì có chút nghiêm túc, “Chúng ta có phải hay không, nên chậm lại? Anh ấy có thể tiếp nhận nụ hôn của chúng ta, đã không dễ dàng gì.”

Y vừa nói thế, Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu rõ ràng có vài phần uể oải cùng mất mác. Bọn họ đã đợi lâu lắm lắm rồi, mỗi một ngày đối với bọn họ mà nói thì đều là dày vò. Chỉ là Tôn Kính Trì nói rất đúng, với bọn họ mà nói, là năm năm thống khổ; nhưng với người nọ mà nói, cũng chỉ là nhắm mắt mở mắt. Người nọ luôn đem bọn họ coi là em trai, muốn có thể hoàn toàn tiếp nhận bọn họ, cần thời gian.

Trong phòng ngủ, Yến Phi đánh răng xong liền nằm ở trên giường, bồn chồn nhìn ra cửa. Hắn nghĩ tới ba người kia sẽ làm, nhưng mà đợi nửa ngày cũng không thấy gì? Chẳng lẽ là do hắn đoán sai rồi sao? Ba tiểu tử kia đêm nay cũng không có ý định chuẩn bị muốn đem hắn làm gì đó?

Yến Phi túm lấy chăn, trong lòng không biết là thoải mái hay không thoải mái, chính là cứ nghĩ tới bọn họ phải làm cái gì gì đó kia, tóm lại càng thêm rối rắm. Kỳ quái, thời điểm ở trên xe bọn họ gấp như vậy, còn khiến cho hắn tưởng rằng…

Yến Phi ở trong lòng phỉ nhổ chính mình, hắn đang nghĩ cái quái gì vậy chứ! Bọn họ không tính toán muốn xuống tay với hắn, đây không phải là hợp với ý của hắn hay sao! Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, bản thân mình còn đặc biệt rửa sạch chỗ kia, hắn không nói rõ được phiền toái trong lòng.

Cửa mở ra, Yến Phi đang rối rắm cùng phiền lòng nháy mắt toàn bộ đều biến mất, biến thành khẩn trương, còn có một chút chờ mong. (?)

Có làm không?

Hay là không làm?

Khụ khụ khụ…

Nhạc Thiệu mở cửa bước vào thấy đèn ngủ trong phòng vẫn đang mở, tiếp tới liền thấy người đang ngồi ở đầu giường giương mắt nhìn mình, anh ngẩn người: “Phi, anh không ngủ à?”

Yến Phi thốt ra một câu: “Chờ các em a.”

Đệch! Hắn vừa nói cái gì a! Yến Phi túm lấy chăn, đỏ mặt hồng tai trở mình một cái, làm bộ bản thân vừa rồi cái gì cũng chưa hề nói.

Ánh mắt của Nhạc Thiệu nháy mắt mở to, cò hai người trực tiếp đem anh đẩy vào, vẻ mặt kinh hỉ. Tôn Kính Trì đóng cửa lại, ba người một đường chạy chậm tới bên giường, đá dép leo lên.

“Phi, em tới đây.” Hô hấp của Nhạc Thiệu dồn dập.

“Ngủ!” Yến Phi lo lắng rống lên. Cái gì tới cũng phải tới!

Tôn Kính Trì lật thân thể của Yến Phi, nhắm ngay miệng của hắn mà hôn xuống. Y là tên đầu heo, thế nhưng không nhìn ra người này là đang thẹn thùng! Đệch a! Thiếu chút nữa làm mất đi cơ hội tốt!

“Ư ư!” Ngủ!

Chuyện đã tới trước mắt, Yến Phi luống cuống. Hắn nói cái gì mà ‘Chờ các em a’, nói cái gì a! Đây rõ ràng là chờ bị ăn mà!

Tiêu Tiếu thuần thục cởi ra áo ngủ, quần ngủ cùng quần lót, xốc lên chăn của Yến Phi, từ vị trí giữa hai chân của Yến Phi xông vào trong ổ chăn của hắn. Yến Phi thanh âm đột ngột ngân cao. Đêm nay, thực sự là xong đời rồi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio