Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)

chương 96

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giữa trưa ăn sủi cảo, Hà Khai Phục bọn họ vài người có việc bận, Yến Phi bị Tần Trữ kéo tới trong thư phòng để tán gẫu. Tần Trữ đóng cửa lại, ở trước mặt của Yến Phi ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc. Yến Phi biết đối phương muốn hỏi cái gì, muốn nghe cái gì.

“Chung Phong.” Hô lên một tiếng, Tần Trữ thở hắt ra, sửa miệng, “Đại Phi, cậu nên biết là ba người Nhạc Thiệu đối với cậu có tâm tư gì đi?” Sau khi bình tĩnh chấp nhận chuyện bạn tốt sống lại, Tần Trữ tinh ý phát hiện ra ‘gian tình’ giữa bốn người.

Yến Phi gật gật đầu, nói: “Đã biết. Vì chuyện này tôi còn đem bọn họ đánh cho một trận.”

Tần Trữ do dự, không biết nên nói hay không, Yến Phi cười cười: “Chuyện của Đỗ Phong tôi cũng đã biết, bằng không tôi cũng sẽ không đánh bọn họ.”

Tần Trữ vừa nghe kinh ngạc không thôi: “Cậu biết?” Theo bản năng lại nói: “Cậu cư nhiên không đem bọn họ đánh chết.”

Yến Phi bất đắc dĩ nói: “Tôi lúc ấy rất tức giận, đừng nói là lúc đó, hiện tại nhớ lại thì tôi cũng vẫn bực bội. Nhưng không có biện pháp a.” Bộ dáng đã nhận mệnh, “Tôi cùng bọn họ tình cảm hơn hai mươi năm, lại là người đã trải qua cái chết. Toàn bộ trên thế giới này, người có thể tìm được sinh mệnh thứ hai như tôi, cũng chẳng có mấy ai. Cậu bảo tôi sẽ bởi vì bọn họ yêu tôi, bởi vì bọn họ đi tìm một cái thế thân giống tôi, liền sẽ tránh xa bọn họ được sao? Chẳng lẽ tôi sống lại chính là vì để tự nói cho bọn họ biết ‘anh không cần các em’ sao? Như vậy thì tôi liền thực sự có bệnh.”

Tần Trữ chậm rãi gật gật đầu, quả thực cho là đúng, hỏi: “Vậy còn cậu?”

Yến Phi hạnh phúc cười cười: “Tôi a. Tôi đã cho là tôi sẽ không chấp nhận được, kết quả sự thực đã chứng minh là khả năng thích ứng của tôi không tệ lắm. Tôi cũng không suy nghĩ ra bản thân đối với bọn họ rốt cuộc có phải là tình yêu hay không. Mặc kệ nó đi, dù sao tôi hiện tại cảm thấy như vậy cũng rất tốt, cùng bọn họ lên giường cũng không phải là không thích.”

Tần Trữ hít một hơi thật sâu: “Cậu đã lên giường với bọn họ?! Cậu không phải là có chứng khiết phích sao!” Cùng Hà Khai Phục giống nhau, Tần Trữ vẫn cho là Yến Phi bị lãnh cảm.

Yến Phi ném cho anh một cái nhìn khinh thường: “Tắm rửa sạch sẽ không phải là được rồi sao? Tôi chỉ yêu sạch sẽ mà thôi, nói cứ như tôi là biến thái không bằng.”

“Cái chứng khiết phích kia của cậu vốn rất biến thái mà. Cùng cậu lên giường nhất định phải dùng tới các loại nước khử trùng.”

Yến Phi nổi giận: “Tôi hiện tại mới phát hiện ra cậu mở miệng thật là độc ác.”

Tần Trữ vẻ mặt khó chịu nói: “Ai bảo cậu trêu đùa tôi, tôi cả đời này đều sẽ nhớ rõ.”

Tôi khinh! Yến Phi hối hận.

Cùng Tần Trữ nói chuyện cho tới khi Hà Khai Phục ở bên ngoài gọi ra ăn cơm, hai người mới rời khỏi thư phòng. Nếu như Tần Trữ ban đầu còn bán tín bán nghi, sau khi cùng Yến Phi nói chuyện một hồi, anh đã hoàn toàn tin tưởng đối phương là bạn tốt đã đổi qua một bộ da. Tần Trữ thời gian quen biết đối với Chung Phong so với Hà Khai Phục ngắn hơn, nhưng mà cũng là tiếp túc từ lúc Chung Phong học đại học. Sau khi Tần Trữ trở thành người quản lý kiêm đại diện bán tranh độc quyền của Chung Phong, hai người vừa là bạn tốt lại vừa là bạn làm ăn, hơn nữa với tính cách của Chung Phong, tình hữu nghị giữa đôi bên cũng dần trở nên rất thân thiết. Một người cho dù có thay đổi một bộ thân thể khác, cử chỉ của hắn, thói quen của hắn cũng sẽ không lừa được người khác. Yến Phi đưa tới cho Tần Trữ một loại cảm giác trọn vẹn, nói cho anh biết —– đây là bạn tốt đã chết năm năm trước của mình.

Giữa trưa đơn giản ăn sủi cảo, không khí ở trên bàn ăn cũng dị thường vui vẻ. Tần Trữ lòng dạ hẹp hòi thỉnh thoảng lại đả kích Yến Phi vài câu, Yến Phi tức giận tới muốn lật bàn. Hắn không phải chỉ là lùn hơn chút xíu thôi sao, không phải là chỉ là hình thể lùn hơn chút xíu thôi sao? Không phải nhỏ đi! Chờ sau khi tuổi lão tử cao lên rồi, xem có đánh chết cậu hay không.

Sau khi ăn cơm xong, Tần Trữ càng thêm không buông tha cho Yến Phi. Người này sống lại tới vài tháng rồi mới chịu nói cho anh biết, anh làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho đối phương. Đêm đó Tần Trữ cọ cơm tối xong mới chịu cùng Hà Khai Phục rời đi, công tác của Yến Phi đã sắp xếp xong tới tận năm năm sau. Đây là hậu quả mà hắn đắc tội với Tần Trữ —– tương đối đáng sợ.

“Anh cũng không biết Tần Trữ lại lòng dạ hẹp hòi như vậy.” Tắm rửa sạch sẽ, Yến Phi mặc áo ngủ ngồi ở trên giường oán niệm.

Tiêu Tiếu bò lên trên giường hôn môi hắn, hỏi: “Phi, cái bức tranh lõa thể của anh kia đặt ở đâu?”

Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì cũng lên giường, ba người tạo thành hình tam giác ôm lấy Yến Phi. Tôn Kính Trì cũng hỏi: “Phi, bức tranh kia ở đâu?” Bọn họ đã nhớ thương cả một ngày!

Yến Phi cảm thấy được không khí có chút loãng, hắn đẩy ra khuôn mặt của Tiêu Tiếu, kết quả lại đẩy không được. Tiêu Tiếu bắt lấy tay của hắn, cắn lên trên đầu ngón tay: “Anh trai, bức tranh kia anh cho Tần Trữ, bọn em cũng nhịn. Nhưng mà tranh lõa thể của anh sao có thể đặt ở chỗ người khác? Em ghen tị.”

Yến Phi pha trò: “Ai da, anh cùng Tần Trữ nói đùa mà thôi, các em thực sự tin a.”

“Tin. Mỗi câu anh nói ra bọn em đều tin.” Tôn Kính Trì cắn lên trên vành tai của Yến Phi, hướng Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì ra một ánh mắt ám hiệu. Nhạc Thiệu vươn tay cởi ra cúc áo trên áo ngủ của Yến Phi, đối phương vội vàng hô lên: “Không còn sớm nữa, nên đi ngủ! Các em cũng đừng miệt mài như vậy, sẽ hại tới sức khỏe!”

“Bọn em hiện tại đang đúng tuổi dục hỏa đốt người, ngược lại nghẹn quá mới đối với thân thể không tốt.” Nhạc Thiệu hôn lên trên cổ của Yến Phi, vừa lòng nghe được tiếng hít thở dần trở nên dồn dập của đối phương.

“Anh trai, bức tranh kia ở đâu?” Tiêu Tiếu cách một lớp quần ngủ vuốt ve thứ nằm giữa hai chân của Yến Phi.

“Phi, anh đã nguyện ý cùng bọn em kết hôn, còn sợ bọn em nhìn thấy bức tranh lõa thể của anh sao? Anh như thế nào chẳng lẽ bọn em còn chưa nhìn qua?” Tôn Kính Trì kéo xuống áo ngủ, hôn lên bả vai của Yến Phi.

Yến Phi khuôn mặt rất đỏ, thân thể càng đỏ. Hắn hơi thở gấp gáp nói: “Các em thấy, là khối thân thể này của anh, cũng không phải, là khối thân thể trước kia.” Không biết vì cái gì, cứ nghĩ tới đem thân thể trước kia của mình bày rõ ra trước mặt ba người, Yến Phi liền đặc biệt cảm thấy ngượng ngùng. Thực sự là kỳ quái.

Trong mắt của ba người đồng thời hiện lên tinh quang, thực sự là có tranh lõa thể? Ba người cùng nhau trao đổi ánh mắt, nhanh chóng lập nên kế hoạch ‘tác chiến’. Tôn Kính Trì tấn công vào điểm mẫn cảm ở cổ của Yến Phi. Tiêu Tiếu kéo xuống quần ngủ cùng quần lót của hắn, cùng Nhạc Thiệu âu yếm hắn.

Tiếng rên rỉ ở trong phòng ngủ càng lúc càng lớn, hơn mười phút sau —–

“Anh trai, bức tranh kia ở đâu?”

“Đừng có ngừng…”

“Bức tranh kia ở đâu? Anh, nói cho bọn em biết đi, bọn em liền sẽ cho anh.”

“Các em, hỗn đản, a!”

“Anh, bức tranh kia ở đâu?”

“Chậm một chút, chậm một chút! Anh muốn chết!”

“Bức tranh kia ở đâu? Anh trai?”

“Ở chỗ Tần Trữ, ở trong phòng vẽ tranh tư nhân, của Tần Trữ, a a a…”

Yến Phi hận chết khối thân thể này của mình. Hắn một lần thừa nhận cả ba người còn chưa tính, cư nhiên còn có thể tiếp nhận hai người đồng thời tiến vào, không chỉ không bị thương, ngược lại còn thích ứng rất tốt. Này sẽ không phải thân thể bị hỏng ở đâu đấy chứ!

Yến Phi thực ai oán, nhưng mà Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu lại miễn bàn có bao nhiêu hạnh phúc. Lúc ban đầu, bọn họ cũng lo lắng là Yến Phi sẽ chịu không nổi. Nhưng mà hiện tại, nhìn Yến Phi ở trong lúc bị bọn họ chiếm lấy mà đạt tới cao trào, liên tục phát ra những tiếng kêu vui thích, bọn họ liền có thể khắc sâu được cảm nhận, cái gì gọi là khổ tẫn cam lai. Tiếc nuối duy nhất chính là Yến Phi không cho phép bọn họ bắn vào trong, bằng không thì phải mang bao. Đã thưởng thức qua tư vị khi không mang bao, đánh chết bọn họ cũng không nguyện ý mang bao. Ba người cũng lo lắng là sẽ xảy ra chuyện tình giao nhau lây nhiễm gì đó, đặc biệt là khi thân thể của Yến Phi không tính là rất khỏe mạnh, bọn họ cũng liền nhịn xuống chút tiếc nuối này.

khổ tẫn cam lai: vượt qua được thời kỳ đau khổ, chạm tới cuộc sống an nhàn hạnh phúc

Ở thời điểm khi Yến Phi bị ba người gây sức ép đi gây sức ép tới, Tần Trữ cùng Hà Khai Phục rời đi cũng không có quay về nơi ở của mình tại đế đô, mà là đi tới phòng làm việc. Gia tộc của Tần Trữ nghe nói là đời sau của Tần Thủy Hoàng, không biết có phải là để tưởng nhớ tới vinh quang trước kia của tổ tiên hay không, sửa họ thành họ ‘Tần’. Thành viên của gia tộc Tần gia trải rộng trên khắp thế giới, ông nội cùng cha và chú bác của Tần Trữ đều là những họa sĩ rất có danh tiếng, sống ở Mỹ. Chịu hun đúc của gia tộc, Tần Trữ đối với vẽ tranh trời sinh rất mẫn cảm. Nhưng anh lại không trở thành một họa sĩ, ngược lại biến thành một thương gia bán tranh.

Tẫn Trữ trong khi còn đi học liền theo ông nội về nước sống vài năm, tại trong vài năm này, anh liền phát hiện ra vấn đề người đại diện cho họa sĩ ở trong nước vẫn còn đang ở trong giai đoạn bước đầu phát triển, cho nên anh ngay lập tức liền bắt được cơ hội làm ăn. Một họa sĩ, cho dù bức tranh có đẹp tới đâu thì cũng là vô dụng, còn phải đẩy mạnh được tiêu thụ cho tranh của mình. Người đại diện cho họa sĩ chính là những thương nhân lựa chọn được những họa sĩ có tiềm lực, giúp bọn họ đẩy mạnh tiêu thụ tranh, cũng giống như người đại diện của các siêu sao vậy.

Tần Trữ và Chung Phong quen biết khá là tình cờ. Hai người khi đó đều là sinh viên, Tần Trữ đã bắt đầu kiêm chức người đại diện của một vài họa sĩ, địa vị cùng nhân mạch của Tần gia ở trong vòng luẩn quẩn giúp cho anh có rất nhiều tiện lợi. Có một lần, Tần Trữ cùng bạn học đi tới quán bar để uống rượu, anh liền thấy được mấy bức tranh treo trên tường trong quán. Lúc ấy hỏa nhãn kim tinh của anh lập tức nhìn ra được mấy bức tranh kia không phải là vẽ lại, mà là tự mình sáng tác. Lại nhìn thấy trên mỗi bức tranh đều có ghi chữ viết tay xuất phát chung từ một người —– Phong Diệp. Tần Trữ tìm tới ông chủ của quán bar để hỏi xem những bức tranh này được mua từ đâu. Lúc ấy, ông chủ của quán bar chính là Hà Khai Phục.

Rồi sau đó, Tần Trữ cùng Chung Phong liền cứ như vậy quen biết, sau đó, Tần Trữ thuận lí thành chương trở thành người đại diện cho Chung Phong, trở thành bạn bè của Chung Phong. Khi đó Tần Trữ còn chưa biết được thân phận phức tạp của Chung Phong. Hai người kết giao xong tình cảm càng thêm thân thiết, anh càng ngày càng vì Chung Phong mà lo lắng, cuối cùng, chuyện tình mà anh sợ hãi vẫn là xảy ra. Anh đã từng oán giận Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu, lấy bối cảnh gia đình của ba người bọn họ, vì cái gì không thể giúp cho Chung Phong thoát khỏi áp bách của Chung gia. Nhưng lúc thấy ba người kia tuyệt vọng, sụp đổ cùng cố gắng thế nào, anh trong lòng lại vì bi kịch của ba người kia và Chung Phong mà chua xót.

Chẳng lẽ trên thế giới thực sự có thần linh tồn tại sao? Nếu không có thần linh, Chung Phong sao có thể sống lại được? Nhất định là thần linh đã nghe được nguyện vọng trước khi chết đi của Chung Phong.

Nhìn bức tranh lớn đặt ở trước mặt, Tần Trữ vô cùng trịnh trọng ở trước ngực vẽ ra một dấu ‘十’. Cảm ơn thần linh ban ân. Chung Phong sau khi tự sát, anh vì quá mức thương tâm, khiến cho trọng tâm công tác đều rời tới nước ngoài. Sở dĩ hàng năm đều về nước, đó là sợ Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu lại làm ra những chuyện gì đó khác người. Là một trong những bạn thân hiếm hoi của Chung Phong, anh cảm thấy anh cần có trách nhiệm trợ giúp Chung Phong chiếu cố ba người kia.

“Cái tên này, thực sự là biết cách tra tấn người khác.”

Nhìn người ở trong tranh, có dung mạo cùng những đường cong mà mình quen thuộc, so với người hôm nay gặp mặt một chút cũng không hề giống nhau. Ai có thể nghĩ tới, hai người sẽ sở hữu chung một linh hồn.

Trên bức tranh chiếm trọng cả một bức tường, nam tử trần trụi từ trong ngủ say tỉnh lại. Thực giống như Adam rơi vào trong vườn địa đàng, từ ngây thơ, tới thanh tỉnh; từ thanh tỉnh, tới nghi hoặc; cuối cùng, hắn tựa hồ thực sự thất vọng, ở trong liệt hỏa liền biến mất. Anh còn nhớ rõ, lúc trước thời điểm khi thấy Chung Phong vẽ bức tranh này, anh đã hỏi: “Vì sao lại muốn để cho bản thân biến mất, mà không phải là niết bàn? Tôi cảm thấy đây mới là kết cục hợp lý nhất.”

niết bàn: sống lại từ trong lửa

Người kia lúc ấy đã nói: “Phương hoàng có thể dễ dàng niết bàn sao? Không bị biến thành vịt nướng đã là không tồi.”

Khi đó, anh còn chưa ý thức được, người kia đã có ý niệm tự sát ở trong đầu, bức họa này chính là phục bút mang theo oán trách của hắn. Tiếp tới chưa đến nửa năm sau, người kia liền tự sát. Anh không ngừng một lần lại một lần trách cứ bản thân sơ sót. Nếu anh cùng người kia tâm sự nhiều hơn, có lẽ sẽ có thể sớm một chút nhận ra dị thường của người kia. Chuyện này, anh không dám nói cho Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu biết, sợ bị bọn họ oán hận, cũng sợ sẽ lại gợi lên khổ sở của bọn họ.

phục bút: bức tranh cuối cùng

“Kết cục này có thể sửa đổi đi?” Đối với bức tranh khẽ lầm bầm, Tần Trữ lộ ra một tia ý cười, nụ cười thả lỏng: “Cậu không biến thành phượng hoàng, cũng không biến thành một con vịt nướng, mà biến thành một con chim én.”

chim én: trong tiếng Trung đọc là ‘yến tử’

Trong mắt hiện lên tà ác, Tần Trữ lui về phía sau vài bước cầm lấy di động, đem bức tranh chụp lại. Huýt sao một cái, Tần Trữ tâm tình vô cùng tốt đem tấm hình gửi sang di động của ba người nào đó.

“Tranh lõa thể của cậu ta đó, tôi không hề lừa các cậu.”

Chậc chậc, xem xem cậu sau này có hay không còn dám trêu chọc tôi.

Ba người nào đó đang làm vận động ở trên giường, di động vang lên, nhưng không ai rảnh rỗi để nhìn xem. Đợi cho tới lúc sảng khoái xong rồi, giúp Yến Phi tắm rửa sạch sẽ xong, đem người đang mê man thả tới trên giường lớn đã được đổi ga, ba người cũng đồng dạng chuẩn bị đi ngủ lúc này mới nhớ ra vừa rồi di động hình như có tin nhắn tới.

Ba người mang theo tươi cười sung sướng sau khi được giải phóng được dục vọng mở ra di động, không tới một giây, tươi cười của ba người đồng thời liền biến thành vẻ lo lắng.

“Phi thực sự có tranh lõa thể!” Nhạc Thiệu cắn răng.

“Hơn nữa còn lõa thể toàn bộ.” Tôn Kính Trì híp lại con ngươi.

“Không chỉ lõa thể toàn bộ, mà là còn lõa thể tới vài lần!” Tiêu Tiếu đếm đếm, có bảy lần! Hơn nữa bên trái, bên phải, chính diện đều có! Cậu đi xuống giường mặc quần áo, “Tớ tới chỗ của Tần Trữ!”

“Tớ cũng đi!” Tôn Kính Trì nhanh chóng xuống giường.

Nhạc Thiệu trực tiếp gọi tới di động của Tần Trữ, người kia, dám giấu diếm bọn họ nhiều năm như vậy! Người nào đó đang ngủ say ở trên giường không hề hay biết, bởi vì bức tranh lõa thể này, mà trong vài chục năm sau đó, hắn vẫn thường thường bị ba tên thích ăn dấm chua kia châm lửa, đem hắn ăn tới xương cũng không còn dư. Cho nên mới nói, có người, là tuyệt đối không thể trêu chọc vào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio