Nhắc lại từ lúc Thanh Y vâng lệnh thầy mang tạp Bí Thư Tiên Kiếm và cõng Hạc nhi xuống núi là chàng dùng thuật phi hành cố sức chạy nhanh bất kể đâu là đâu miễn là đi khỏi Huyền Phong sơn cho xa là được.
Chàng lo sợ Khốc Tiểu Quái Sư đuổi theo mình thì nguy nên chạy nhanh như gió cuốn. Đường ngàn dặm ngắn lại dưới chân chàng.
Thanh Y len lỏi trong rừng suốt ngày hôm ấy không ăn uống gì cả, đến tối mịt là chàng đói lả người, nên vào một xóm nhỏ trước mắt, để tìm nhà trọ đỡ một đêm.
Đến một nhà kia Thanh Y gõ cửa xin vào tá túc.
Chủ nhà thấy chàng cõng trên vai một cậu bé cụt tay, nhắm nghiền mắt lại nên sợ hãi chạy vào đóng sập cửa lại.
Thanh Y quay quẩn một lúc, chàng đi khắp cả xóm mà không tìm được nhà nào nên chàng buồn bã, vả lại nơi ấy là xóm nhỏ không có quán xá chi nên chàng đành đi bơ vơ ngoài đường.
Vừa lúc đó có tiếng chuông chùa phía xa xa trong cánh rừng. Thanh Y nghĩ thầm: “Ta vào chùa mới có hy vọng cứu chữa Hạc nhi sư đệ. Nơi đây là cửa từ bi có lẽ rộng mở cho khách phương xa”.
Chàng dùng thuật phi hành đến nơi có tiếng chuông, nhưng chàng đi suốt ngày đã mệt mải, vả lại đường rừng gai gốc, đá sạn chập chùng khó đi, lại nữa chàng không muốn nhảy nhót nhiều sợ có hại cho Hạc nhi nên chàng đành phải đi chầm chậm.
Chàng đang đi bỗng có một tiếng quát lớn như sấm :
- Tên nào đó biết điều đứng lại ngay.
Thanh Y giật mình vì thấy một đại hán to lớn, râu chổi xuể nhảy ra đón đường, tay cầm hai quả đồng chùy to lớn.
Chàng đứng lại và hỏi :
- Nhà ngươi là ai mà đón kẻ đi đường.
Đại hán râu chổi xuể cười và oang oang giọng như chuông bể :
- Ha ha... Ta là ai à? Ta là vua núi này. Ai qua đây phải nộp tiền mãi lộ.
Thanh Y mệt mỏi, chàng không muốn dài dòng vô ích với đại hán, chàng nói :
- Té ra ngươi là tên cướp vặt vô danh, ẩn núp xó núi này để cướp bóc dân lành. Mau mau lui ra cho ta đi. Ta không muốn làm bẩn kiếm.
Tên đại hán râu xồm cả giận quát to :
- Thất phu, mi há không nghe danh Thần Trùng tại núi Vạn Lâu này ư?
Thanh Y thường nghe nói tên Thần Trùng nơi Vạn Lâu là kẻ ác nhân, hắn làm tai làm quái một vùng lâu nay chàng muốn trừ bỏ hắn nhưng chưa có dịp nào. Nay vô tình gặp đây, nên chàng quát to lên :
- Ta có ý trừ bỏ mày từ lâu. Nay gặp đây thật may lắm.
Nói xong chàng đai chặc Hạc nhi đồng tử và nhảy đến phóng chân đá vào ngực Thần Trùng theo thế Liên Hoàn cước.
Thần Trùng thấy thế đá chàng lợi hại, hắn thất kinh cúi rạp người xuống và dùng thế Đại Bàng Chuyển Dực đánh thốc hai quả chùy trở lên hạ bộ chàng.
Thanh Y không thèm né tránh, chàng đá bật hai quả chùy lộn lại và toan cho Thần Trùng một quả thôi sơn, nhưng khi ấy có tiếng thét lớn :
- Thanh Y mày chớ thị hùng. Có bản sư đến lấy đầu mày đây.
Thanh Y ngước mắt nhìn, chàng nhận ra một gã đầu đà cầm côn nhảy xuống, chàng kinh hãi rú khẽ :
- Trời! Thằng Bát Quái Tăng. Ta nguy mất!
Bát Quái Tăng gầm lên một tiếng và đảo thần côn như gió thảm mây sầu vụt xuống đầu Thanh Y khí thế như dời non chuyển đất...
Thanh Y đã từng chạm trán với Bát Quái Tăng nhiều trận nên chàng biết rõ bản lãnh hắn vô cùng ghê gớm, sức chàng khó mà chống nổi..
Vả lại hắn có tài nhả kiếm phung tên, xa trăm dặm phóng kiếm lấy được đầu người. Còn chàng bất quá chỉ là tay giỏi quyền thuật làm sao cự nổi với phi kiếm, nhất là với một kẻ tài năng trên mình gấp bội.
Tuy thế Thanh Y bình tĩnh vô cùng, chàng đai chặc Hạc nhi vào mình và tuốt kiếm dùng tận lực bình sanh đưa lên gạt cây Quỷ Đầu côn của Bát Quái Tăng.
Choang một tiếng, hai món binh khí chạm vào nhau tóe lửa lên, Thanh Y tê chồn cả tay, còn Bát Quái Tăng phải lùi lại một bưức, hắn cười gằn nói :
- Khá lắm đó. Nhưng liệu mà giữ mình. Bản sư sẽ đưa hồn mầy về chín suối
Thế là cây Quỷ Đầu côn của hắn biến hóa thiên hình vạn trạng, tiếng kêu vo vo như gió thảm mây sầu, xoắn tít quanh người Thanh Y không rời gang tấc.
Thanh Y phần thì mang Hạc nhi trên lưng nên day trở kém phần nhanh nhẹn và không dám nhảy múa nhiều sợ hại đến Hạc Nhi. Phần tài nghệ kém cỏi hơn Bát Quái Tăng nền chàng thấy cơ nguy của mình sắp đến.
Bát Quái Tăng thấy Thanh Y lâm vào vòng nguy hiểm, hắn quyết lấy tính mệnh chàng để trả thù cho các môn đổ cùng đồng đạo xưa nay bị sát hại nên đem bài Thái Ất thần côn ra biểu diễn quyết hạ chàng ngay.
Thật vô cùng lợi hại, bài Thái Ất thần côn quà là một bài côn thế gian khó thấy, nó biến ảo trăm nghìn đường lối lúc chợt đông chợt tây, biến nam hóa bắc dưới trên không hở một chỗ nào cả.
Thanh Y đầu choáng mắt hoa tay kiếm chàng rời rạc như sắp bại đến nơi. Chàng không biết Bát Quái Tăng múa bài côn gì mà ghê gớm như vậy.
Bỗng Bát Quái Tăng thét lên một tiếng rồi đâm vút ngọn côn vào ngực chàng theo thế Bạch Xà Tiến Động cực mạnh.
Thanh Y lật đật nhảy lùi để tránh ngọn côn ác liệt đó thì Bát Quắt Tăng đã giáng mạnh côn xuống đầu chàng hóa thành thế Thái Sơn Áp Đỉnh.
Thanh Y thấy đà côn đi nhanh quá chàng không làm sao né tránh khỏi liền chuyển hết thần công đưa kiếm lên gạt.
Choang một tiếng như tiếng chuông đồng làm long óc kẻ trong vòng chiến. Lưỡi kiếm của chàng gãy làm đôi còn lại trong tay chàng một khúc.
Thần Trùng thấy Thanh Y gãy kiếm hắn mừng rỡ vác chùy nhảy xổ vào quyết giết chàng cho hả.
Thấy đà chùy của hắn giáng xuống đầu mình, Thanh Y né qua một bên và phóng chân đá Thần Trùng lộn về phía sau, đầu hắn va vào đá vỡ tung ra, hắn giãy đành đạch như cá tươi bị đập đầu.
Bát Quái Tăng vô ý để cho Thần Trùng chết, hắn cả giận quát to lên một tiếng và vung côn áp đảo Thanh Y thật dữ.
Thanh Y trong phút nguy cấp không còn binh khí, chàng sực nhớ sư phụ mình có trao cho thanh Thủy Thư liền rút ra khỏi vỏ đưa lên gạt.
Không hổ là một thanh bảo kiếm, thanh Thủy Thư vừa ra khỏi vỏ đã bốc lên một đạo bạch quang sáng lòe như một luồng điện lớn xô cây Quỷ Đầu côn trở lại.
Thanh Y thấy thanh Thủy Thư lợi hại như vậy chàng vung lên và chém tới tấp.
Bát Quái Tăng bỗng thấy Thanh Y thắng thế nhờ thanh kiếm báu, hắn biết Quỷ Đầu côn của mình không thể cự lại thanh Thủy Thư nên hắn cố giữ không cho chạm vào thanh kiếm của kẻ địch.
Thật tài nghệ của Bát Quái Tăng lợi hại khôn cùng. Hắn vừa áp đảo kẻ địch mà vừa giữ binh khí mình không cho chạm vào binh khí kẻ dịch.
Thanh Y thấy mình không sao thoát khỏi nguy, liền đem những thế tối độc trong bài Phong Vũ kiếm ra dùng để làm cho Bát Quát Tăng lùi lại rồi thừa lúc hắn vô ý chàng rút hai ngọn phi tiêu ném vào cổ họng hắn.
Bát Quái Tăng trong lúc bất phòng thoạt thấy hai mũi tiêu bay đến liền cúi đầu né tránh, khi hắn ngẩng đầu lên là Thanh Y đã chạy biến vào khúc đường quanh.
Bát Quái Tăng cả giận quát to lên :
- Thằng khốn nạn mi chạy đi đâu cho thoát.
Nói xong hắn dụng thuật phi đằng đuổi theo như gió lốc.
Thanh Y thấy rừng bụi rậm rạp liền rẽ vào đường nhò và trốn vào hốc đá.
Bát Quái Tăng vô tình tưởng chàng chạy thẳng nên hắn dùng hết sức đuổi theo. Tài phi đằng của hắn quả nhiên lợi hại, chỉ trong một lúc là hắn bay xa hằng trăm dặm.
Bát Quái Tăng thấy một luồng bóng trắng chạy bay trước mặt, hắn cả mừng đuổi gấp theo.
Chỉ trong chớp mắt là hắn đã theo kịp và vung côn nhảy đến chận đường bóng trắng, quát lớn :
- Thằng khốn. Mi định chạy đâu. Bản sư đưa hồn mày về Địa phủ cho rồi.
Bóng trắng đang đi bỗng có người chận đường, dùng với mình những lời vô lễ liền quát hỏi :
- Thằng trọc kia. Ta với mi là kẻ vô can, sao mi đón đường ta định sanh sự.
Bát Quái Tăng định thần nhìn lại thì một thiếu nữ khoác bạch y, mặt đẹp như thiên nga giáng thế thì hồn hắn như bay mất. Hắn đứng đờ ra như tượng gỗ.
Còn thiếu nữ thấy tên quái tăng nhìn mình trân trối liền quắc đôi mắt phượng, thét lớn :
- Biết đỉều nên tránh đường cho bản cô nương đi. Nếu không ta cho mi về chầu Phật tổ nhà mi.
Bát Quái Tăng nghe tiếng ngọc lanh lảnh là hồn vía hắn tiêu tan cả, hắn động lòng hiếu sắc liền nói :
- Cô nương đem thân vàng ngọc đi đâu trong đêm tối lạnh lẽo thế này. Mau mau theo ta về chùa cùng chung vui khoái lạc còn sướng thân hơn.
Thiếu nữ tròn xoe mắt phượng, đôi mày liễu dựng ngược lên nàng quát mắng :
- Tên sư hổ mang kia. Mi đến ngày tận số mới gặp bản cô nương đây.
Nói xong luồng bạch quang ở tay nàng bay vút xuống đầu Bát Quái Tăng như một luồng chớp nhoáng.
Bát Quái Tăng cử côn lên đỡ thì chỉ nghe đánh soẹt một tiếng, cây côn của hắn đúc toàn là thép tốt mà đã gãy tan làm hai đoạn.
Hắn kinh hãi chưa kịp hồi bộ thì vùng bạch quang nhanh như cắt chiếu vào cổ họng hắn.
Bát Quái Tăng thét lên một tiệng, hắn nhảy xổ ra ngoài vẫy tay phóng luồng kiếm quang lên không bổ xuống đấu thiếu nữ.
Thiếu nữ giật mình nghĩ thầm: “Thằng yêu đạo này là ai mà kiếm quang hắn lợi hại thế. Ta khó lòng địch nổi chi bằng trốn chạy là hơn”.
Nghĩ vậy nàng vội vận động thần công vung kiếm gạt mạnh luồng kiếm quang trở lại rồi đảo bộ phóng luôn một lượt ba ngọn Hoa Mai thần trâm vào cổ họng Bát Quái Tăng.
Bát Quái Tăng cả kinh liền mọp xuống tránh thì vụt một mũi Hoa Mai thần trâm khác bay lẹ hơn, bắn ghim vào tay bắn.
Hắn đau buốt cánh tay nên cả kinh lùi lại và giữ vững tay quyết thúc kiếm đánh kẻ địch, nhưng bóng nàng thiếu nữ áo trắng đã khuất trong màn đêm.
Bát Quái Tăng thu kiếm lại và cắn răng nhổ mũi Mai Hoa thần trâm ra. Tay hắn đau như ai dần, phút chốc chỗ bị thương sưng vù lên.
Bát Quái Tăng cả kinh vội lấy ra mấy viên linh đan nuốt vào cổ họng, nhưng linh đan ấy không đủ sức làm dịu vết thương ấy.
Từ lâu nay Bát Quái Tăng nghe anh hùng trong thiên hạ ca tụng môn phóng Mai Hoa thần trâm của dòng họ Vạn là ghê gớm nhất. Vạn Thế Long, Vạn Thế Minh là những tay phóng Mai Hoa thần trâm ghê gớm nhất, anh hùng bốn phương đều khiếp hãi.
Nay hai kẻ ấy vong mạng cả còn ai đâu dùng được Mai Hoa thần trâm lợi hại như vậy nữa. Hắn gượng đau cầm mũi trâm lên xem thì thấy cán trâm có khắc chữ Vạn.
Bát Quái Tăng kinh hãi nghĩ thầm: “Thế này là ta bị trúng thần trâm của họ Vạn. Mạng ta nguy mất vì trâm này có tẩm thuốc độc. Trong ba ngày mạng ta phải khốn nếu không có thuốc của họ Vạn”.
Bát Quái Tăng vội dùng kiếm độn về chùa để các sư huynh hắn cứu chữa, may ra mới toàn mạng được.
Thanh Y thấy Bát Quái Tăng đi xa rồi, chàng mới cõng Hạc nhi tìm đường thoát ra khỏi khu rừng Vạn Lâu. Nhưng rồi chàng chạy lạc qua khu rừng khác. Thanh Y trổ hết thuật phi hành chạy lướt trên ngọn cây nhanh như gió thổi, chàng sợ Bát Quái Tăng trở lại gặp mình thì nguy khốn.
Đêm ấy Thanh Y đi gần suốt sáng, chàng đói và mệt quá, nếu không nhờ linh đan của sư phụ thì chàng đã té giữa rừng sâu.
Bỗng Thanh Y thoáng thấy có ánh lửa dưới gốc rừng nháng lên, chàng tìm đến thì ra đấy là nhà của một ông tiều phu. Ông thức sớm và cùng vợ nấu cơm sáng.
Thanh Y đập của lều xin vào tá túc. Vợ chồng ông tiều tuy sợ nhưng thấy chàng mặt mũi hiền lành và lời nói có vẻ thiết yếu nên bằng lòng cho vào tá túc.
Thanh Y mở Hạc nhi ra và đặt cậu đồng tử nằm xuống đệm cỏ, rồi xin nước tán linh đơn đổ cho cậu.
Vợ chồng ông tiều là người hiền lương, ông bà đốt lửa hơ ấm cho Hạc nhi và dọn cơm mời Thanh Y dùng bữa.
Thanh Y đói quá, chàng cảm tạ vợ chồng ông tiều rồi ngồi lại mâm ăn.
Ăn xong chàng xin một chỗ nằm bên cạnh Hạc nhi để nghỉ mệt.
Vợ chồng ồng tiều thấy vỏ kiếm của Thanh Y tóe hào quang thì đoán chừng chàng là một hiệp khách có việc cần qua đây, nên ông bà tắt lửa và đóng cửa lều lại ở nhà săn sóc chàng và Hạc nhi đồng tử.
Thanh Y vì mệt mỏi suốt ngày đêm nên chàng ngủ say sưa, cho đến lúc bừng tỉnh, dậy thì trời đã trưa lắm. Hạc nhi lúc ấy đã tỉnh rồi, nhưng cậu còn đau đớn nên chỉ nằm im.
Thanh Y thấy cậu đã tỉnh chàng mừng rỡ hỏi :
- Sư đệ còn mệt không?
Hạc nhi lắc đầu đáp :
- Sư huynh yên tâm. Tiểu đệ hết mệt, đang còn đau nhức đôi chút.
Hạc nhi ứa nước mắt hỏi :
- Sư huynh về đây, còn sư phụ đâu rồi.
Thanh Y đem việc Ngũ Lôi thần kiếm chém chết Phi Vân Tử, đến việc Vạn Thánh Vân nổi cơn lôi đình, rồi Khốc Tiểu Quái Sư xuất hiện đòi tập Bí Thư Tiên Kiếm thuật lại cho Hạc nhi đồng tử nghe rồi nói :
- Không biết sư phụ ta ra sao? Có lẽ thanh Ngũ Lôi kiếm cự địch được với Khốc Tiểu Quái Sư.
Hạc nhi khóc, nói :
- Tiểu đệ không ngờ việc như thế. Tội đệ không biết bao giờ cho hết được, dù chết cũng không đền nổi.
Hạc nhi khóc một lúc rồi nhìn quanh và hỏi :
- Đây là đâu hở sư huynh?
- Ta cũng không biết được đây là đâu.
Chàng thuật lại việc Bát Quái Tăng đuổi đánh mình và nói :
- Ta giết được tên Thần Trùng đỡ cho thiên hạ quanh vùng núi Vạn Lâu. Còn tên Bát Quái Tăng đó khi nào ta sẽ hội anh hùng để trừ nó cho dân chúng đỡ tàn hại.
Vợ chồng ông tiều phu nghe rõ sự tình liền quỳ xuống lạy Thanh Y rồi nói :
- Chúng tôi mắt thịt không thấy rõ hiệp khách giáng lâm, xin người tha tội.
Thanh Y giật mình, chàng quỳ xuống đáp lễ lại rồi đỡ vợ chồng ông lão dậy và nói :
- Tiểu sinh tài hèn sức mọn, tuy có chút tâm huyết với đời, nhưng đâu xứng với danh hiệp khách. Xin lão trượng chớ gọi thế.
Ông lão buồn rầu nói :
- Trước kia lão có người con trai. Nhờ nó mà gia đình no ấm. Nhưng vì tánh ngang tàng nên nó tìm sang Vạn Lâu để trừ Thần Trùng cường đạo. Chẳng may con lão chết đi, giờ đây hiệp khách trừ nó tức là báo thù giùm cho con lão. Hiệp khách là ân nhân của dân chúng vùng này.
Thanh Y hỏi tiếp :
- Xin lão trượng dạy cho biết đây là đâu?
- Đây là rừng Bách Điển, giáp ranh với Vạn Lâu sơn. Rừng này có một ngôi chùa gọi là Bách Điển tự. Trong chùa có một vị đầu đà giỏi tài kêu mưa hú gió, có phép tiên biết gọi thần kêu quỷ. Mỗi khi ngài đi đâu là gió thổi ào ào, hào quang lóe mấy dặm. Thần Trùng chính là học trò của vị đầu đà ấy.
Thanh Y biết ngay là có tên ác tăng nào đó lợi dụng sự mê tín của dân lành mà lòe bịp họ. Chàng hỏi :
- Vị cao tăng tài giỏi như thế mà sao có tên học trò khốn nạn như tên Thần Trùng.
Ông lão nhìn quanh rồi nói thật nhỏ :
- Vị đầu đà ấy tuy tài cao phép giỏi, nhưng hung ác lắm. Dân quanh vùng này đều phải đóng thuế cho chùa như là đóng thuế quan. Kẻ nào không tuân thì mất mạng. Trong xóm đàn bà con gái hay mất tích luôn, mà ai cũng hồ ghi bọn đệ tử vị đầu đà kia lén bắt.
Thanh Y hỏi tiếp :
- Quan quân không làm gì hắn được sao?
- Ái chà! Quan quân là tay sai của hắn. Hắn chỉ vẫy tay một cái là quan quân ngã như rạ còn ai dám kháng cự lại.
Thanh Y nói :
- Xin lão trượng yên tâm. Tiểu sinh xin lão trượng cho tá túc đây ít lâu để xem hư thực lão đầu đà kia ra sao? May mà tiểu sinh trừ được hắn thì đỡ họa cho dân lành.
Vợ chồng ông lão vái Thanh Y rồi nói :
- Nếu hiệp sĩ làm được điều ấy thì dân vùng tôi đều đội ân đức, nhưng hiệp sĩ chớ coi thường vì kẻ kia tài phép lắm.
Thanh Y gật đầu đáp :
- Đa tạ lão trượng. Tiểu sinh sẽ dò xét kỹ rồi mới làm. Chắc kẻ kia là lũ ác tăng giả làm như mình là kẻ am hiểu phép thuật, chứ đời nay làm gì có phép tiên như sách chép ngày xưa.
Bây giờ vợ chồng lão tiều xem Thanh Y như một vị quý khách. Hai người hết lòng săn sóc cho Hạc nhi đồng tử.
Thanh Y yên lòng ở lại nơi đây để chờ Hạc nhi bình phục lại. Hằng ngày chàng xem tập Bí Thư Tiên Kiếm, chàng mới biết xưa nay kiếm huật, của mình chỉ là trò trẻ con.
Thanh Y mừng cho thầy mình được tập Bí Thư Tiên Kiếm, chắc là làm được giáo chủ về kiếm thuật, nên chàng cũng khoan khoái thầm.
Thanh Y nhờ đấy mà biết được cách học tập và môn phóng kiếm cao diệu. Bản tánh thông minh nên chàng luyện rất chóng, chỉ trong vòng mười hôm mà chàng đã phóng được thanh Thủy Thư của thầy mình lên.
Thanh Y có lòng mừng, chàng hy vọng mình sẽ được Công Tôn đại sư truyền dạy cách luyện kiếm và sau này chàng cũng là một vị hiệp khách tiếng tăm lừng lẫy, có thể cự nổi bọn kỳ nhân ác tặc trong đời.
Lâu nãy Thanh Y tự biết tài nghệ mình còn non kém lắm. Sánh với bọn cường đạo thường thường thì chàng còn hơn, chứ với hạng cao diệu là chàng hãy còn thua xa lắm. Mà hạng ấy trên chốn giang hồ phải đâu là ít. Như vừa rồi tên Bát Quái Tăng cũng làm chàng suýt nguy. Thanh Y định khi gặp thầy sẽ xin theo luyện thần công vận khí kiếm thuật phi đằng cho đến chỗ cao diệu mới ra đời làm việc nghĩa được. Nếu tài nghệ như vầy còn mong gì thành công được.
Thanh Y ở trong nhà lão tiều hơn một tháng là Hạc nhi đồng tử mạnh khỏe lại như thường. Đồng tử cùng Thanh Y ngày ngày ra sau núi luyện võ và kiếm thuật.
Nhờ ở gần Công Tôn đại sư bao nhiêu năm, nên tài nghệ Hạc nhi có phần trội hơn Thanh Y rất nhiều. Tài phi đằng, quyền thuật, kiếm côn cậu làu làu cả. Tuy còn một tay, nhưng cậu không vì thế mà kém.
Thanh Y tiếc thầm mình xuống núi sớm quá nên tài nghệ còn non kém. Chí chàng quyết tìm nơi yên tịnh để luyện thêm tài năng hầu mai sau còn đương đấu với anh hùng trong thiên hạ.
Chiều hôm ấy chàng và Hạc nhi ra sau núi thì Hạc nhi khẽ bảo chàng :
- Sư huynh ơi! Ở trên đỉnh núi có người nom trộm chúng ta. Người ấy là tay bản lãnh khá lắm. Sư huynh hãy đề phòng. Nhỡ bọn nó là người trên Bách Điển tự xuống dọ thám thì phiền.
Thanh Y để ý và nhận thấy một người vận y phục trắng nằm trên cành cây um tùm lá, chàng thầm phục Hạc nhi tai tỏ mắt tinh hơn mình.
Chàng cùng Hạc nhi làm như vô tình đi ngay lên đỉnh núi chỗ người ấy núp, tức thì một luồng sáng trắng bay vụt xuống chỗ hai người hiện ra một thiếu nữ đẹp như tiên nga. Nàng cúi đầu chào hai người và lễ phép nói :
- Tiện nữ kính chào hiệp sĩ và tiểu đồng tử. Chẳng hay ngài có phải Thanh Y hiệp sĩ mà người đời thường đồn đãi.
Thanh Y ngạc nhiên nhìn thiếu nữ, khi nhận thấy nàng là trang anh thư, chàng đáp :
- Vâng, chính tôi là Thanh Y. Chẳng hay cô nương muốn hỏi tôi điều chi?
Thiếu nữ mỉm cười đáp :
- Tiện nữ tên thật Tuyết Hoa, con của Vạn Thế Minh và cháu của Vạn Thế Long Trấn Sơn Hổ.
Thạnh Y mừng rỡ nói :
- Cô nương là tôn nữ của vị đại anh hùng nơi Bàn Sơn động. Hân hạnh cho tôi được diện kiến vị nữ hiệp Tuyết Hoa Nương. Xin người xá cho tội vô lễ.
Tuyết Hoa Nương lật đật nói :
- Chúng ta là kẻ đeo kiếm dù gì cũng khác hơn thiên hạ vài chút. Ta không nên khách sáo làm gì. Chẳng hay đại huynh đi đâu đây và vị tiểu đồng tử kia là ai vậy.
Thanh Y thuật lại chuyện, mình nhưng giấu biệt chuyện Bí Thư Tiên Kiếm, rồi hỏi lại :
- Còn cô nương quá bước qua đây có việc chi?
Tuyết Hoa lau nước mắt, ngậm ngùi nói :
- Cha tôi bị kẻ nào giết mất. Ông tôi đang ở trong động cũng bị kẻ nào đang đêm lẻn vào dùng phi kiếm giết chết. Tôi vì thù cha con nên quyết đi khắp chân trời góc bể tìm kẻ thú để rửa hận.
Thanh Y kinh hòảng rú lên :
- Trời! Vị đại anh hùng nơi Bàn Sơn động bị ám sát. Chuyện có thể như thế được.
Hạc nhi đồng tử cũng nguyền rủa kẻ ác tâm, cậu sực nhớ lại ngưới đến báo tin Thanh Y bị bắt với sư phụ cậu và toan nói thì Thanh Y lừ mắt ra hiệu cho cậu im và nói :
- Bọn khiếp nhược nào đó dùng lối đánh trộm hèn mạt như vậy. Tôi xin hứa sẽ hết sức giúp cô nương trong việc báo thù rửa hận.
Tuyết Hoa cảm kích nàng nói :
- Đa tạ lòng tốt của hiệp sĩ. Tôi tự lượng mình tài hèn sức kém, biết hiện không thể nào đối địch với kẻ thù được; nên còn tầm phương học thêm đạo pháp, may ra ngày kia sẽ đối đầu được với kẻ thù.
Thanh Y độ chừng bọn đồng đảng Dương Bưu tại Hoàng Hoa thôn ám sát Vạn thế Long, nhưng chàng không dám nói ra vì ngại Tuyết Hoa nóng nảy việc báo thù mà tìm đến nơi ấy cùng chúng tỉ thí là nguy.
Chàng dành lặng thinh không nói lời nào.
Tuyết Hoa Nương sực nhớ ra liền nói :
- Tôi có chuyện bất bình cùng một vài kẻ nơi đây nhưng vì cô thế nêu không dám ra tay. Mong hiệp sĩ vì dân lành mà trừ hại mối họa này.
Thanh Y nói ngay :
- Hiệp nữ đã dạy tôi đâu dám chối từ. Xin người cho biết rõ mọi sự.
Tuyết Hoa Nương nói :
- Gần đây có một ngôi chùa, người cầm đầu là một vị đầu đà tài nghệ nghe đâu ghê gớm lắm. Hắn hoành hành áp bức dân chúng như không coi ai ra gì cà. Tôi lẻn vào chùa dọ thám suýt bị bọn nó bắt, nên mới tìm đồng đạo để đến trừ mối hại ấy cho dân nhờ.
Thanh Y bằng lòng ngay, chàng nói :
- Chính tôi ở lại đây cũng vì thế nhưng tôi lo ngại chúng ta không phải là tay đối thủ với lão đầu đà ấy.
- Dù sao ta cũng nên đến đấy một phen rồi sẽ liệu. Nếu thua kém ta nên đi tìm đồng đạo đến diệt trừ bọn nó mới phải.
Hạc nhi bây giờ mới nói :
- Sư huynh nên nhận lời. Đệ sẽ tiếp sư huynh và hiệp nữ một phen. Chúng ta ba người dù có gì cũng còn nương đỡ nhau được.
Tuyết Hoa Nương thấy Hạc nhi còn có một tay mà nói giọng người lớn như vậy, nàng không biết tài cậu bé ra sao liền nói :
- Chuyện này nguy hiểm lắm. Đồng tử chớ nên đi.
Hạc nhi mỉm cười nói :
- Hiệp nữ không phải ngại. Tôi không đến đỗi làm vướng tay các vị.
Thế là cả ba kéo nhau về nhà lão tiều phu, bàn định đêm hôm ấy là đi dọ thám Bách Điển tự.
Đêm hôm ấy tối đen như mực. Khu rừng Bách Điển chìm trong màn tối âm u.
Tiếng gió reo ngàn lá, tiếng suối reo lẫn với tiếng hổ gầm vượn hú nghe ghê rợn làm sao.
Hai bóng đen một bóng trắng từ sau núi bay vụt lên và chạy nhanh vun vút về phía có tiếng chuông chùa điểm canh.
Tài bay nhảy của ba bóng ấy thật nhẹ nhàng như chim, họ chuyền đi trên ngọn cây chỉ đánh vút một cái là tuyệt mù không còn tăm tích.
Đến một ngôi chùa to lớn, bóng trắng khẽ bảo :
- Đại huynh đứng trấn nơi đây chớ cho bọn trong đại điện chạy ra. Còn đồng tử ra phía hông chùa hễ nghe tiếng động là phóng hòa đốt chùa. Còn tôi xin vào bên trong vì tôi đã vào một lần rồi, tôi thông thuộc đường lối.
Bóng trắng còn dặn lại một lần nữa :
- Xin đại huynh và đồng tử giữ tròn trách nhiệm. Nếu bọn ở đại điện mà vào được sau liêu là tôi nguy đó. Trong chùa không biết bao nhiều là cơ quan nguy hiểm, nhỡ một tí là mất mạng như chơi.
Nói xong nàng tung mình dùng thuật phi đằng bay là đà vào. Thanh Y khen thầm nàng là tay bản lãnh cao cường hơn mình gấp bội.
Còn Hạc nhi thấy nàng giao cho mình việc hèn ấy nên cậu không phục, lòng nghĩ thầm sẽ làm cho nàng kính phục tài mình. Cậu đến hông chùa và núp trên nhành cây rậm lá.
Tuyết Hoa Nương dùng thuật phi đằng vào trong và tiến về phía hậu liêu vì nàng biết vị đầu đà kia ở nơi ấy. Nàng đề khí cho thân mình nhẹ như sợi tơ lướt khẽ trên mái ngói ra sau hậu liêu. Nàng giật mình nín thở và nằm rạp xuống mái ngói, lắng nghe. Một chốc nàng khẽ dở ngói nhìn xuống.
Bên dưới một cảnh uy nghiêm hiện ra. Một lão đầu đà mình trần trùng trục ngồi xếp bằng trên sạp, hắn nhắm mắt làm phép tĩnh tọa, trước mặt hắn là một lò lửa cháy đỏ rực.
Tuyết Hoa lo sợ khôn cùng, nàng thấy các thớ thịt trong người đầu đà nổi lên cuồn cuộn thì biết hắn là tay thần công tuyệt giỏi mình khó mà địch lại. Nàng toan tháo lui để về tính thế khác thì bỗng vị đầu đà
kia mở choàng mất ta và quát vang như sấm :
- Tên chuột nhắt nào đó dám đến đây vuốt rầu hùm. Bản sư đua mi về Địa phủ cho rồi.
Nói xong một luồng khí đen từ miệng hắn bay vù vào cổ họng Tuyết Hoa, từ tay hắn một luồng lãnh khí bay ào lên khí thế vô cùng ghê gớm...
Tuyết Hoa kinh hồn, nàng đứng phắt dậy vung thanh Bạch Lâu quanh mình như vách sắt tường đồng để cản luồng hắc quang.
Choeng một tiếng vô cùng ghê rợn, mũi tiêu của đầu đà lộn ngược lại, còn tay Tuyết Hoa tê chồn, chân nàng dẫm mạnh trên mái ngói, tức thì muôn ngàn vòng sắt nổi lên quấn chặt chân nàng, luồng lãnh khí của quái đầu đà lại bay ào đến.
Tuyết Hoa lâm vào cơn nguy hiểm, nàng đâm liều lĩnh liền khoa kiếm chém đứt vòng sắt quấn dưới chân, loang kiếm để luồng lãnh khí không xâm phạm vào mình và vận hết công phu dậm mạnh gót chân xuống mái hiên.
Sức mạnh của nàng ghê gớm thật, cả một mái ngói không chịu nổi sức dậm của nàng nên đổ ụp xuống đầu quái đầu đà làm lò lửa đó nghiêng qua một bên tức thì một tiếng nổ kinh hồn phát ra, tia lửa trong lò bay lan ra đỏ rực, chỉ trong một loáng lửa bốc lên ngùn ngụt như một quả núi đỏ bừng lên.
Đầu đà không phương cứu kịp lò lửa, hắn vội vung tay dùng phép phản phong đánh mạnh lên trên cho mái ngói bay tan rồi quăng mình như một quả pháo thăng thiên vút lên không.
Tuyết Hoa cũng kinh hồn nàng dùng thuật phi đằng nhảy ra xa tránh ngọn lửa ghê gớm, nàng độ chừng lò lửa của quái đầu đà luyện kiếm nên sức nóng ghê hồn như vậy.
Quái đầu đà chuyển người nhảy theo Tuyết Hoa và gầm lên :
- Con khốn kia. Ta quyết xé xác mầy.
Nói xong một đạo hồng quang từ trong lỗ mũi hắn bay lên tiếng nổ ầm ầm và chỉ trong vài giây luồng hồng quang ấy to rộng ghê gớm chém xả xuống đầu Tuyết Hoa.
Lâm vào trường hợp nguy khốn, Tuyết Hoa kinh hồn, nhưng nàng bình tĩnh vận hết thần công lên tay và đem bài Phong Sa kiếm ra ngăn đỡ luồng hồng quang.
Hạc nhi thoạt thấy đầu đà phóng kiếm quang cậu giật mình kinh sợ rú khẽ lên :
- Trời! Thằng Cổ Đầu Tăng. Tuyết Hoa nguy mất.
Cậư nhảy vụt lại phía Thanh Y và bảo nhanh :
- Sư huynh trao thanh Thủy Thư cho đệ và chạy đi. Bọn ta không phải là địch thủ của Cổ Đầu Tăng đâu.
Nghe đến tên Cổ Đầu Tăng Thanh Ý giật mình kinh sợ vì hắn là một quái tăng lợi hại vô cùng. Ngay đến sư phụ chàng cũng còn không thắng nổi.
Chàng còn không nỡ để một mình Hạc nhi ở lại thì cậu đồng tử nói nhanh :
- Đệ nhờ thầy rèn dạy bao năm cách phóng kiếm và điều khiển Thủy Thư nên tạm cự với hắn rồi sẽ liệu mà trốn. Sư huynh mau mau cùng cô Tuyết Hoa chạy đi. Ở lại chỉ mang khốn mà không ích gì. Sư huynh chỉ biết có thuật phi hành làm sao chạy thoát được.
Thanh Y biết, mình kém tài hơn Hạc nhi, chàng trao thanh Thủy Thư cho cậu đồng tử, phóng hỏa nơi cửa đại điện và la to lên :
- Tuyết Hoa cô nương chớ ở lại làm gì.
Dứt lời chàng rút mấy mũi phi tiêu nhắm phóng đúng cổ họng của Cổ Đầu Tăng.
Cổ Đầu Tăng cả giận, hắn đưa tay gạt mấy ám khí.
Vừa lúc đó bọn sư tăng trong chùa kéo ùa ra. Hạc nhi không chần chờ được nữa, cậu nhảy đến bên Tuyết Hoa và nói nhanh :
- Cô nương chạy nhanh đi, để mặc tôi và tên ác tăng này.
Nói xong cậu tung thanh Thủy Thư lên hóa ra một luồng bạch quang cản bật luồng hồng quang của Cổ Đầu Tăng.
Tuyết Hoa không ngờ Hạc nhi lại có tài phí kiếm, nàng còn đang chần chừ thì Hạc nhi thét to lên :
- Cô nương yên tâm đi về. Có thầy tôi và đức Linh Hư đại đức tổ sư sắp đến trừng trị tên Cổ Đầu Tăng này.
Tuyết Hoa nghe đển tên Cổ Đầu Tăng nàng kinh sợ nghĩ thầm: “Hạc nhi nói dọa có Công Tôn và đức Linh Hư cho Cổ Đầu Tăng sợ. Ta không nhân cơ hội này mà chạy đi thì nguy mất với nó. Dù ta có ở lại cũng không ích gì”.
Nghĩ vậy nằng tung mình chạy đi như một luồng gió cuốn.
Cổ Đầu Tăng bỗng thấy Hạc nhi xuất hiện và nghe nói có Công Tôn đại sư và Linh Hư Đạo Đức sắp đến hắn hoảng sợ nghĩ thầm: “Thằng Công Tôn không đáng ngại. Lo là đức Linh Hư. Ta không nên ở lại làm gì mà mang họa”.
Hắn vẫy tay thu luồng hồng quang về rồi dùng phi đằng kiếm độn chạy trốn.
Hạc nhi không ngờ mưu con của mình mà gạt được một tay ghê gớm như Cổ Đầu Tăng. Cậu bé khoái chí cười như nắc nẻ.
Cậu nhìn lại thì thấy cả một ngôi chùa đồ sộ đang bốc cháy rực lên như một núi lửa, bọn ma tăng quái đạo đang xôn xao trước gần chùa liền nghĩ thầm: “Chẳng mấy phen được dịp này. Ta sát phạt bọn này trừ căn luôn thể”.
Thế là cậu phóng thanh Thủy Thư lên chém xả vào bọn ác tăng. Bọn chúng nãy giờ tin sư phụ mình chắc thắng nên không cần tiếp chiến, đến lúc thấy Cổ Đầu Tăng bỏ chạy là bọn chúng kinh hồn toan chạy trốn thì luồng bạch quang bay xả xuống chém giết lung tung.
Hạc nhi đồng tử không dám đứng lâu, cậu sợ Cổ Đầu Tăng nghĩ lại và trở về thì mình mang khốn nên thâu kiếm và dùng thuật phi đằng chạy về nhà lão tiều.
Thanh Y và Tuyết Hoa đã về đến trưrớc, ai cũng phập phồng lo sợ cho Hạc nhi, đến khi thấy cậu về cả hai mừng rỡ hỏi han.
Hạc nhi thuật lại việc mình làm rồi cười ngả nghiêng, nói :
- Không ngờ tên ghế gớm ấy lại mắc mưu trẻ con như vậy.
Thanh Y bảo Tuyết Hoa và Hạc nhi :
- Nếu hắn hồi tâm suy xét và trở lại là bọn mình nguy đó. Ta nhân lúc này mà đi ngay là hơn.
Tuyết Hoa khen phải, nàng để lại cho lão tiều mấy nén vàng và kiếu từ, kéo cả bọn đi nơi khác.
Thế là Bách Điển tự thành than. Dân chúng quanh vùng đỡ cái nạn húng hiếp của Cổ Đầu Tăng.