Nhưng dù thế nào thì ngoài mặt Lý Quý Niên vẫn phải nói những lời phục tùng sắp xếp của tổ chức. Sau khi bàn xong, xem như kết thúc trình tự nói chuyện với Quách Tiên Vi, Lý Quý Niên rời khỏi phòng làm việc của Quách Tiên Vi, sau đó đi về phía bãi đậu xe khu vực tỉnh ủy.
- Bí thư Ngọc Hùng.
Lý Quý Niên tràn đầy cảm giác không cam lòng, hắn ngẩng đầu chợt thấy Lục Ngọc Hùng đi đến, thế là bước nhanh lên nghênh đón.
Lúc này tâm tình của Lục Ngọc Hùng cực kỳ trầm trọng, dù trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy và bí thư tỉnh ủy tự mình trò chuyện với hắn, hai vị lãnh đạo tỏ ra cực kỳ coi trọng, nhưng hắn vẫn phải rùng mình vì tương lai của mình sau sự kiện Trịnh Khiếu Đống bị bắt hụt ở La Nam. Hắn biết rõ nếu sự việc liên quan đến Trịnh Khiếu Đống bị bùng phát, cũng không biết vận mệnh gì sẽ chờ mình.
Lục Ngọc Hùng và Lý Quý Niên cùng đến phòng tổ chức tỉnh ủy để tiếp xúc tổ chức, hai bên gặp mặt nhau vào lúc này cũng không có gì quá bất ngờ. Lý Quý Niên có chút do dự, sau đó cười cười tiến lên nghênh đón Lý Quý Niên.
- Ha ha, chủ tịch Lý, không ngờ hôm nay chúng ta có thể chạm mặt ở chỗ này, trưa nay chúng ta phải đi uống vài ly cho vui mới được.
Lục Ngọc Hùng cười nói với Lý Quý Niên.
Lý Quý Niên tuy không biết Lục Ngọc Hùng đến gặp bí thư Hào Nhất Phong, thế nhưng hắn biết rõ những gì đối phương tiếp nhận là hoàn toàn khác với mình. Tuy trong lòng khá ghen ghét, thế nhưng ngoài miệng lại nói:
- Uống vài ly là một ý kiến hay, thế nhưng bí thư Lục phải là người mời khách mới được.
Lục Ngọc Hùng cười nói qua loa hai câu với Lý Quý Niên, khi hắn chuẩn bị hỏi Lý Quý Niên nên dùng cơm ở chỗ nào, chợt nghe thấy Lý Quý Niên nói:
- Bí thư Lục, hôm nay hai người chúng ta gặp phải chuyện tốt, tôi xin chúc mừng anh.
Khi Lục Ngọc Hùng chuẩn bị đồng ý thì Lý Quý Niên đã thay đổi chủ đề:
- Anh có nghe qua tin tức này chưa, cục công an đã tiến hành bắt Trịnh Khiếu Đống, thế nhưng tiểu tử kia quá trơn trượt, lại có thể chạy thoát.
Lục Ngọc Hùng tất nhiên biết rõ tin tức này, nhưng hắn vẫn cố ý tỏ ra giật mình:
- Cục công an bắt Trịnh Khiếu Đống, vì sao vậy?
- Còn có thể là vì cái gì nữa? Không phải vì sự kiện vỡ đập Tiểu Nha Sơn sao? Tôi vốn cho rằng bọn họ chỉ cấu kết với nhau để tham ô hủ bại, không ngờ lại làm ra những hành vi hung ác điên cuồng như vậy, vì giết người diệt khẩu mà đẩy phó phòng Nhiếp Vinh Quân từ trên lầu rơi xuống đất. Một mạng người phải ra đi, đám người này thật sự là quá mức điên cuồng.
Lý Quý Niên liên tục mở miệng mắng, giọng điệu cực kỳ nghiêm khắc.
Lục Ngọc Hùng chỉ cảm thấy nụ cười trên mặt mình càng thêm căng cứng, giống như một tiểu thư đi làm gái bị người ta vạch trần sự thật. Hắn nào không rõ đây là Lý Quý Niên đang cố ý nói cho mình nghe? Hắn cố gắng khắc chế tâm tình của mình, thế nhưng ngón tay không khỏi run lên, khoảnh khắc này hắn cảm thấy cơ thể mình cứng đờ, cảm thấy khó thể tiến lên.
Người khác nhìn vào sự kiện vỡ đập Tiểu Nha Sơn thì giống như ngắm hoa trong sương mù, chẳng thấy gì, nhưng Lục Ngọc Hùng lại biết rõ, vụ án này khó thể không liên quan đến mình. Chờ khi Trịnh Khiếu Đống sa lưới, như vậy sẽ đến lượt mình bị đưa ra ánh sáng.
- Phải trừng phạt thật nghiêm đám người này, chạy đi thì sao chứ? Lưới pháp luật tuy thưa mà khó lọt.
Lục Ngọc Hùng nói ra hai câu này thì cảm thấy giống như đang tự nguyền rủa chính mình. Sau đó hắn nhanh chóng thay đổi chủ đề:
- Đừng nói đến những chuyện mất vui, chúng ta đi uống vài ly thôi.
- Cái này có gì là mất vui chứ? Có thể bắt được một con sâu mọt như vậy, thật sự là phúc của thành phố La Nam chúng ta. Tất nhiên chúng ta phải chúc mừng.
Lý Quý Niên như cười như không làm cho Lục Ngọc Hùng cảm thấy không thoải mái, nhưng dù thế nào thì hắn vẫn phải ứng phó với Lý Quý Niên.
Tuy hai người nói muốn cùng nhau uống vài ly, thế nhưng bữa tiệc rượu này căn bản là không thành. Khi hai người bọn họ rời khỏi khu văn phòng tỉnh ủy, điện thoại của Lý Quý Niên chợt vang lên, có người hẹn gặp mặt Lý Quý Niên, cuối cùng chỉ có thể cùng Lục Ngọc Hùng chia hai ngã đường trước cổng văn phòng tỉnh ủy.
Lục Ngọc Hùng thật sự cảm thấy thoải mái, nói thật lòng thì hắn cũng không muốn uống rượu với Lý Quý Niên, vì vậy sau khi nói hai câu thì đường ai nấy đi.
- Bí thư Lục, chúng ta đi đâu đây?
Lái xe Tiểu Trịnh thấy Lục Ngọc Hùng trở nên trầm ngâm thì khẽ hỏi.
- Tiểu Trịnh, cậu...
Lục Ngọc Hùng còn chưa nói xong thì điện thoại vang lên, hắn nhìn số điện thoại lạ lẫm, trong lòng chợt run lên.
Tuy dãy số này là lần đầu tiên xuất hiện trên điện thoại của Lục Ngọc Hùng, thế nhưng hắn lại biết dãy số này, vì vậy mà nó rất đặc thù. Phía trước là mã vùng thành phố La Nam, phía sau là một dãy số năm, thật sự rất dễ nhớ, cũng được nhiều người thích thú.
Nhưng Lục Ngọc Hùng căn bản không để ý xem số điện thoại này giá bao nhiêu tiền, sở dĩ hắn biết dãy số này, vì năm xưa cùng uống rượu với Trịnh Khiếu Đống, khi đó Trịnh Khiếu Đống có nhắc đến con số này.
Khi đó Trịnh Khiếu Đống uống rượu say, hắn nói mình có một con số như vậy, tuyệt đối sẽ không dùng. Nếu một ngày nào đó hắn dùng con số kia thì phải là thời điểm cùng đường, cần các vị đại ca ra tay tương trợ.
Khi đó Lục Ngọc Hùng căn bản cũng không thèm nhớ đến những lời này của Trịnh Khiếu Đống, nhưng sau khi Trịnh Khiếu Đống bỏ chạy, những lời kia giống như có liên lạc với hắn, nó liên tục vang lên trong lòng, cuối cùng thì số điện thoại kia cũng gọi đến.
Trong lòng tuy sinh ra nhiều ý nghĩ khác biệt, thế nhưng Lục Ngọc Hùng vẫn tiếp điện thoại:
- Alo, tôi là Lục Ngọc Hùng.
- Chào bí thư Lục, tôi là Trịnh Khiếu Đống. Bí thư Lục, Lục đại ca, lúc này tôi đang gặp rủi ro, cần sự giúp đỡ của ngài.
Trịnh Khiếu Đống ở đầu dây bên kia tuy vẫn tỏ ra kính cẩn, nhưng những lời này truyền vào trong tai của Lục Ngọc Hùng lại tràn đầy hương vị uy hiếp.
Lục Ngọc Hùng biết rõ Trịnh Khiếu Đống vì sao phải làm như vậy, chính mình nhận được nhiều lợi ích từ Trịnh Khiếu Đống, tuy rất bí mật nhưng hắn tin tưởng Trịnh Khiếu Đống có nắm chắc căn cứ trong tay.
Tuy Thạch Kiên Quân căn bản chưa từng lấy những thứ kia ra, thế nhưng dựa vào những gì mà Lục Ngọc Hùng biết về Trịnh Khiếu Đống, những thứ kia chắc chắn sẽ tồn tại.
- Anh nói đi.
Lục Ngọc Hùng cố gắng trấn định tâm thần, hắn trầm giọng nói.
- Đại ca cũng biết rồi đấy, lần này tôi rời khỏi thành phố La Nam, như vậy những sự nghiệp đã gầy dựng sẽ như hoa trôi nước chảy.
Trịnh Khiếu Đống chậm rãi nói giống như không chút nóng nảy.
“ Tiểu nhân! “
Lục Ngọc Hùng thầm mắng Trịnh Khiếu Đống, thế nhưng ngoài miệng lại an ủi:
- Cậu Trịnh, tiền là vật ngoài thân, sinh không mang theo, chết cũng không thể mang theo. Chỉ cần có thể qua cửa này, dựa vào khả năng của cậu, tiền còn là vấn đề sao?
- Ha ha ha, cảm ơn đại ca đã quan tâm như vậy, nhưng đại trượng phu không thể một ngày không quyền, tiểu trượng phu không một ngày không tiền. Lúc này tiểu đệ đang khốn đốn, không tiền nửa bước khó đi, thế nên kính mong đại ca hỗ trợ cho một chút tiền để sử dụng.
Trịnh Khiếu Đống nói đến đây thì khẽ nói:
- Tất nhiên tôi cũng không muốn làm đại ca khó xử, chỉ cần ngài tranh thủ cho tôi được năm triệu là được.
Truyện convert hay : Thần Bếp Cuồng Hậu