Hai ngày nay tâm tình của Hào Nhất Phong rất tốt, lão đẩy Lục Ngọc Hùng lên vị trí chủ tịch thành phố La Nam để đối nghịch với Vương Tử Quân, làm cho công tác ở thành phố La Nam lại tiếp tục đi vào quỹ đạo dự định của mình. Điều này làm cho lão sinh ra một cảm giác thiên hạ tuy to lớn nhưng chỉ có mình là độc tôn.
Sau khi người báo cáo cuối cùng rời khỏi phòng, Hào Nhất Phong nhấc điện thoại lên, sau đó bấm một dãy số quen thuộc, bàn tay phải nắm thật chặt điện thoại.
Bình thường Hào Nhất Phong gọi điện thoại đều không thích áp điện thoại sẵn lên tai, chờ đến khi đối phương bên kia lên tiếng thì lão mới chậm rãi nhấc điện thoại lên nói chuyện. Nhưng bây giờ lão lại có hành vi khác thường, điều này làm sáng tỏ một vấn đề, đó chính là đối tượng được lão gọi đến chính là lãnh đạo thượng cấp.
- Alo.
Đầu dây bên kia vang lên âm thanh quen thuộc, âm thanh này rất hòa ái nhưng thông qua điện thoại lại giống như có một lực lượng vô hình kiềm chế Hào Nhất Phong, làm cho lão nhanh chóng trở nên nghiêm túc và cẩn mật.
- Chào trưởng ban Dương, tôi là Nhất Phong.
Hào Nhất Phong nói vào trong điện thoại, lão cố gắng làm cho mình nở nụ cười sáng lạn, giọng điệu càng thêm ôn hòa.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười quen thuộc của Dương Độ Lục, lão vừa cười vừa cao giọng nói:
- Nhất Phong, gần đây thế nào rồi? Trong nhà khỏe cả chứ?
- Cám ơn trưởng ban Dương, tôi vẫn rất tốt, cuộc sống rất tốt.
Hào Nhất Phong hỏi tình hình sức khỏe và cuộc sống của Dương Độ Lục, sau đó nói:
- Trưởng ban Dương, hai ngày sau tôi sẽ đến thăm hỏi ngài, không biết ngài có rảnh không?
Dù biết bình thường Dương Độ Lục sẽ không bao giờ từ chối mình, nhưng Hào Nhất Phong vẫn cảm thấy có chút căng thẳng. Dù sao Dương Độ Lục bây giờ cũng không phải là người thường, cuộc sống càng bận rộn hơn lão rất nhiều.
Hơn nữa càng quan trọng chính là lần này Hào Nhất Phong đến tìm Dương Độ Lục vì sự kiện phó bí thư Lưu Truyền Thụy rời khỏi tỉnh Sơn Nam. Dù sao thì một vị phó bí thư nhất trí hành động và bằng mặt không bằng lòng vẫn có sự khác biệt rất lớn.
Tuy Hào Nhất Phong chưa từng hoài nghi về lực khống chế của mình ở tỉnh Sơn Nam, thế nhưng Thạch Kiên Quân quật khởi cũng làm cho lão phải ái ngại, đây chính là sự thật mà lão không thể không nhìn vào. Phó chủ tịch thường vụ là Trương Đông Viễn trước nay luôn có thái độ không ngã về phía lão, mỗi khi tổ chức hội nghị thường có thái độ mập mờ, càng làm cho lực khống chế của lão ở khối chính quyền tỉnh giảm xuống đáng kể.
- Đến tối tôi sẽ mời cậu dùng cơm, à, cậu gọi cả Chính Hồng đi, cậu ấy cũng đang ở thủ đô.
Tuy Dương Độ Lục chỉ do dự nửa phút nhưng khoảng thời gian này thật sự là cực kỳ dài với Hào Nhất Phong, vì lão căn bản không biết trưởng ban Dương do dự như vậy là có ý gì. Người bôn ba trên đường quan trường sợ nhất là cái gì? Không phải là chỗ dựa của mình tỏ ra bất mãn sao? Nhưng may mà trưởng ban Dương chỉ suy tư giây lát, cũng không từ chối mà mở miệng mời cơm, điều này thật sự là tin tức rất tốt với Hào Nhất Phong.
- Thật tốt quá, trưởng ban Dương, tôi sẽ sắp xếp ngay. Đã nhiều ngày không được tán thưởng tửu lượng của lãnh đạo, khi đó nhât định phải nói Chính Hồng uống cho thoải mái mới được.
Hào Nhất Phong nói vài câu với Dương Độ Lục rồi cúp điện thoại.
Sự việc khá thuận lợi, điều này làm cho Hào Nhất Phong cảm thấy vui vẻ. Lão đặt điện thoại xuống, trầm ngâm giây lát rồi lại nhấc điện thoại lên.
- Chính Hồng, tôi là Hào Nhất Phong.
Điện thoại được nối thông, Hào Nhất Phong trầm giọng nói với bên kia.
Tề Chính Hồng biết là điện thoại của Hào Nhất Phong, hắn cười ha hả nói:
- Chào bí thư Nhất Phong, sao hôm nay lại gọi điện thoại cho tôi thế này?
Hào Nhất Phong căn cứ vào nụ cười của Tề Chính Hồng, lão biết người bạn của mình xem như đã rời khỏi bóng ma thất lạc vào thời điểm trước kia. Nhưng lão dù sao cũng có chút thương tiếc với tình huống của Tề Chính Hồng, mà thương tiếc thì làm gì được? Trong kiếp sống chính trị của mỗi người, cuộc sống hiện tại có thể là bừng bừng hào quang, thế nhưng chỉ cần anh ngã xuống một lần, xem như tính mạng chính trị của anh đã xong.
- Tôi nghe trưởng ban Dương nói cậu đang ở thủ đô, vừa vặn tôi sắp đến thủ đô, tôi đã hẹn trưởng ban Dương, chúng ta cùng nhau dùng bữa cơm, thuận tiện xem lãnh đạo bên kia có cơ hội nào cho cậu tiến lên nhận chức không.
Hào Nhất Phong căn bản không đề cập đến phương diện Dương Độ Lục nói mình hẹn Tề Chính Hồng, mà lại cố gắng dùng giọng quan tâm để nói với Tề Chính Hồng ở đầu dây bên kia.
Tề Chính Hồng cười khổ một tiếng nói:
- Anh Nhất Phong, tôi xin nhận ý tốt của anh, tôi biết rõ mình có chuyện gì, cũng đừng gây thêm phiền toái cho trưởng ban Dương. Nhưng chuyện ăn cơm thì tôi nhất định sẽ tham gia, thật sự đã lâu rồi không cùng dùng cơm với trưởng ban rồi.
Hai người hàn huyên vài câu, sau đó cúp điện thoại. Hào Nhất Phong đang suy tư phải làm sao để tiến cử một người tiến lên tiếp nhận vị trí của Lưu Truyền Thụy với Dương Độ Lục, đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên.
Hào Nhất Phong bình thường ghét nhất là bị quấy rầy khi mình đang suy xét vấn đề, hơn nữa vừa rồi lão đã phân phó với thư ký, không ngờ lại có một tên khốn không thức thời đi đến gõ cửa.
- Vào đi.
Tuy Hào Nhất Phong tỏ ra bất mãn với thư ký, thế nhưng lão vẫn trầm giọng nói.
Khi thấy người đi vào là Hứa Tiền Giang, Hào Nhất Phong chợt trầm mặc, chậm rãi nở nụ cười hòa hoãn. Tuy lão là người thâm căn cố đế ở tỉnh Sơn Nam, thế nhưng lại cực kỳ tôn trọng vị trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy này.
- Trưởng phòng Tiền Giang đến đấy à? Mời ngồi.
Hào Nhất Phong cười cười với thư ký, sau đó nói:
- Mau đi lấy trà ngon mà trưởng ban Dương tặng vài ngày trước pha nước cho trưởng phòng Hứa.
Hứa Tiền Giang nói lời cảm tạ, sau đó một ly trà tỏa ra mùi hương thơm ngát được đặt ngay bên cạnh. Thư ký của Hào Nhất Phong là người rất có ánh mắt, biết rõ hai vị lãnh đạo có việc cần bàn, thế cho nên sau khi pha trà thì nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của bí thư Hào Nhất Phong.
Hào Nhất Phong nhìn Hứa Tiền Giang, lão khẽ nói:
- Trưởng phòng Tiền Giang, ngày mai tôi sẽ vào thủ đô xử lý vài sự việc, thuận tiện sẽ gặp mặt trưởng ban Dương. Lúc này đồng chí Lưu Truyền Thụy sắp được điều động công tác, anh là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy cũng nên lao tâm nhiều hơn.
Lao tâm nhiều hơn có ý nghĩa gì, tất nhiên sẽ là chuyện tốt đối với một người luôn mong muốn được cầu tiến, nhưng ít nhất cũng phải có người nâng đỡ, như vậy mới có thể thuận thế tiến lên, sải bước đường dài. Hứa Tiền Giang là trưởng phòng tổ chức nhiều năm, tất nhiên lão sẽ không cần người khác chỉ cho điều này, sẽ nhanh chóng hiểu rõ ý nghĩa lời nói của bí thư Hào Nhất Phong. Lão đã nhòm ngó vị trí của phó bí thư Lưu Truyền Thụy từ rất lâu, cuối cùng Lưu Truyền Thụy cũng rời khỏi tỉnh Sơn Nam, thế nên lão hy vọng có thể được tiếp nhận vị trí để trống.
Truyện convert hay : Tổng Tài Daddy Khí Phách Sủng