Anh Lý đến bây giờ mới tỏ ra nghi hoặc, thế nhưng lại không biết tối qua đã có biết bao người nghị luận về tình huống hai vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh Sơn Nam cùng đi đến thành phố La Nam. Nhưng nhiều người nghị luận mà rất ít người nói ra được nguyên nhân, dù sao nó cũng liên quan đến hai vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh, nếu xử lý không tốt và để cho vị lãnh đạo nào đó nghe được, như vậy sẽ là một sự kiện có tính hủy diệt với tương lai của tất cả mọi người. Tất nhiên đám người nghị luận với nhau sẽ không ngu ngốc đến mức nói ra những lời như vậy, không ngốc đẩy mình vào trạng thái vạn kiếp bất phục.
Đi theo Thạch Kiên Quân xuống thành phố La Nam khảo sát có thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền tỉnh, phó chủ tịch nắm công tác kinh tế, trưởng phòng tài chính và vài vị lãnh đạo ban ngành khác. Những người này đều có quan hệ với Thạch Kiên Quân, trên cơ bản rất thân thuộc với chủ tịch Thạch, vì vậy được xác định đi theo chủ tịch Thạch trên hành trình lần này.
Một chiếc xe Toyota Coaster ngồi đầy người, chiếc xe mở đường của công an cũng đang dừng ở phía trước.
Thạch Kiên Quân ngồi trên xe lẳng lặng uống trà bên cạnh chiếc bàn nhỏ được thiết kế dành riêng cho lãnh đạo, thư ký Lâm Tương Đông đang lẳng lặng ngồi bên cạnh, có thể tiếp nhận phân phó của lãnh đạo bất cứ lúc nào.
- Chủ tịch Thạch, có thể xuất phát được chưa?
Thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền tỉnh nhanh chóng đi đến bên cạnh Thạch Kiên Quân rồi khẽ mở miệng xin chỉ thị.
Thạch Kiên Quân khẽ gật đầu, sau đó khẽ nói:
- Bên kia khi nào thì đến thành phố La Nam?
- Chín giờ bốn mươi.
Thư ký trưởng nhanh chóng trả lời, lúc này tuy trên mặt hắn treo nụ cười vui vẻ, thế nhưng trong lòng lại thật sự không thoải mái. Có câu thần tiên đánh nhau tiểu quỷ gặp nạn, bây giờ hai vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh đều đến thành phố La Nam nghiên cứu khảo sát, thế nên hắn rơi vào tình thế cực kỳ bị động.
Thư ký trưởng Quan Vĩnh Hạ có lẽ cũng rất bị động, nhưng nếu so ra thì thư ký trưởng Quan là thường ủy tỉnh ủy, cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều.
- Ừ!
Thạch Kiên Quân khẽ gật đầu, sau đó dùng giọng mũi ừ một tiếng, một tiếng ừ này không thể nói là giúp đỡ, cũng không thể nói là phản đối. Nếu anh muốn hiểu thông ý nghĩ này, như vậy cần ngộ tính rất cao. Tuy viên thư ký trưởng cảm thấy rất khó hiểu, thế nhưng cũng không thể tránh được.
Xe chậm rãi khởi động, chiếc xe hơn ba mươi chỗ chở tổ nghiên cứu của khối chính quyền tỉnh với thành phố La Nam chạy về phía thành phố La Nam. Tuy Thạch Kiên Quân biết Hào Nhất Phong sẽ xuống thành phố La Nam nghiên cứu khảo sát, thế nhưng hắn cũng không vì vậy mà hủy hành trình đến La Nam lần này của mình, càng không có liên hệ với Hào Nhất Phong ở sự kiện này, hai người với hai tâm tư khác nhau chạy như bay về phía thành phố La Nam.
Thạch Kiên Quân có ý gì thì Hào Nhất Phong biết rất rõ, nhưnng lão hiểu là một chuyện, sự thật lại là một chuyện. Đối mặt với hành động không thèm che giấu mục đích của Thạch Kiên Quân, nếu như là trước kia thì Hào Nhất Phong sẽ cảm thấy đáng cười, nhưng bây giờ lão lại cảm nhận được áp lực thật sâu.
Nói thật, trong tỉnh Sơn Nam thì Hào Nhất Phong cũng không coi Thạch Kiên Quân ra gì, hắn cảm thấy đối phương không có đủ lực uy hiếp với mình. Tuy Thạch Kiên Quân cũng là người có chút thủ đoạn, hơn nữa sau lưng còn có người giúp đỡ, nhưng chỉ như vậy căn bản là chưa đủ độ nặng, căn bản không thể nào làm ảnh hưởng đến địa vị của Hào Nhất Phong ở tỉnh Sơn Nam.
Nhưng lúc này lại khác, Lục Ngọc Hùng bỏ chạy, điều này làm cho quyền lợi của Hào Nhất Phong ở tỉnh Sơn Nam có xuất hiện vết nứt. Nếu lão không xử lý tốt vết nứt này, chỉ sợ sẽ rơi vào tình huống kiếm củi ba năm đốt một giờ, hủy hoại trong chốc lát.
Đối với Hào Nhất Phong thì quyền lợi của mình tuyệt đối không thể nào sụp đổ, người có thể làm cho quyền lợi của lão được vững chắc, chỉ có thể là người kia ở thành phố La Nam. Bởi vậy khi mà đối phương không muốn gặp mặt, lão tự mình chủ động đến thành phố La Nam kiểm tra công tác. Lão không sợ có tâm tính cúi đầu thừa nhận sai lầm, không phải: “ Có thể lớn có thể nhỏ là rồng, co được giãn được là anh hùng sao? “
- Bí thư Hào, bên kia đã xuất phát rồi.
Quan Vĩnh Hạ đi đến trước mặt Hào Nhất Phong, sau đó khẽ mở miệng báo cáo.
Bên kia là ai? Bên kia đại biểu cho ai, Quan Vĩnh Hạ và Hào Nhất Phong đều hiểu rõ. Hai người bọn họ đều hiểu rõ, lần này đi đên thành phố La Nam chỉ có thể thành công, không thể thất bại.
- Chúng ta không phải cũng nên xuất phát rồi chứ?
Nếu nói vội vàng thì Quan Vĩnh Hạ còn hơn cả Hào Nhất Phong, hắn biết rõ vì sao Thạch Kiên Quân lại đến thành phố La Nam, nếu Thạch Kiên Quân tranh thủ được Vương Tử Quân, như vậy sẽ có một thanh kiếm sắc chọc vào quyền lợi ở tỉnh Sơn Nam.
Tuy Hào Nhất Phong không thể đại biểu cho toàn bộ thế lực của Dương Độ Lục ở tỉnh Sơn Nam, thế nhưng Quan Vĩnh Hạ tin tưởng, nếu bí thư Hào đại bại, những gì mà Dương Độ Lục kinh doanh được ở tỉnh Sơn Nam sẽ sụp đổ hơn phân nữa. Khi đó cuộc sống của Quan Vĩnh Hạ cũng sẽ không được thoải mái vui sướng như bây giờ.
Vì thế dù thế nào thì Quan Vĩnh Hạ cũng không thể nào trơ mắt nhìn Hào Nhất Phong rơi đài được.
Hào Nhất Phong trầm ngâm một lát, sau đó khẽ hỏi:
- Còn cách bao lâu nữa thì đến thời gian dự định?
- Còn hai mươi phút.
Quan Vĩnh Hạ nhìn đồng hồ, sau đó khẽ nói với Hào Nhất Phong.
“ Còn hai mươi phút, đôi khi chiến tranh mấu chốt ở vài chục phút như vậy, tuy bây giờ không phải là chiến tranh, nhưng trong quá trình tranh đoạn lần này đối với Quan Vĩnh Hạ còn mạo hiểm hơn chiến tranh vài phần! “
- Đợi đến đúng giờ rồi lên đường.
Hào Nhất Phong vung cây bút đặt lên mặt bàn rồi trầm giọng nói.
Đợi đến đúng giờ rồi xuất phát? Quan Vĩnh Hạ nghe lãnh đạo nói như vậy mà muốn mở miệng khuyên, thê nhưng cuối cùng lại không mở miệng. Hào Nhất Phong là một người trí tuệ, những trò mèo thế này không thể nào qua mắt lãnh đạo được. Tất nhiên bí thư Hào nhìn thấy rõ ràng mục đích Thạch Kiên Quân đến thành phố La Nam nghiên cứu, mình không cần phải múa rìu qua mắt thợ.
Hơn nữa Quan Vĩnh Hạ trở thành thư ký trưởng cho Hào Nhất Phong nhiều năm, hắn hiểu rõ Hào Nhất Phong có tính tình gì, mà những người có tính khí như vậy chỉ cần cho ra quyết định thì hầu như khó thể nào thay đổi được.
- Thư ký trưởng Quan, cũng không phải là ăn cơm, chẳng phải đi sớm là có thể cướp được món ngon. Vương Tử Quân bên kia cũng không có câu trả lời thuyết phục, nếu đã có câu trả lời thuyết phục, chỉ sợ vị kia cũng không vội vàng chạy đến thành phố La Nam.
Hào Nhất Phong giống như không muốn thấy tâm phúc của mình là người nôn nóng, thế nên nói với Quan Vĩnh Hạ.
Quan Vĩnh Hạ cũng rất thừa nhận đạo lý của Hào Nhất Phong, nhưng hắn cảm thấy dưới tình huống này đi trước một bước vẫn hơn. Chẳng qua bây giờ ai cấp bậc cao hơn sẽ có thể cho ra quyết định, Quan Vĩnh Hạ căn bản không có quyền lên tiếng trước mặt Hào Nhất Phong.
Truyện convert hay : Trấn Quốc Chiến Thần