Vương Tử Quân và Sở Cẩm Thu có quan hệ không tệ, trước kia khi xây dựng đường cao tốc Sơn La thì Sở Cẩm Thu tự mình đến tìm hợp tác với Vương Tử Quân. Nhưng với điều kiện hiện tại, hai người ở hai thành phố chỉ còn quan hệ cạnh tranh.
Vương Tử Quân bắt tay Sở Cẩm Thu rồi cười nói:
- Bí thư Sở cũng đã đến đây, sao tôi lại không thể đến? Dù sao đây cũng là một việc tốt, dù thế nào cũng phải tranh thủ chứ?
- Ha ha, bí thư Vương ngài nói đúng, thành phố Triệu Lô chúng tôi tuy biết rõ có chút chênh lệch với La Nam, thế nhưng cũng không thể bỏ qua cơ hội lần này được. Sở Cẩm Thu tôi là bí thư thị ủy Triệu Lô, nếu thất bại thì cũng không có vấn đề, thế nhưng lại không thể không chạy đến đây công tác, nếu không cán bộ và nhân dân cả thành phố sẽ mắng thẳng mặt tôi.
Vương Tử Quân có thể hiểu tâm tình của Sở Cẩm Thu, dù sao thì bây giờ các thành phố ở phương nam đều không có ưu thế rõ ràng, nếu có thể tranh thủ được địa vị thành phố trọng tâm, như vậy dù là đối với thành phố hay đối với lãnh đạo thì đều xem như có sự phát triển và thành tích, căn bản khó thể bỏ qua.
- Bí thư Sở, lời này của anh thật sự làm tôi cảm động lây.
Vương Tử Quân bắt tay Sở Cẩm Thu, sau đó vừa cười vừa nói.
- Ôi, bí thư Vương, tôi đây cũng là đọc sách nói vài ba câu mà thôi, người nào mà không biết thành phố La Nam mới là một con hắc mã cạnh tranh mạnh mẽ? Có ai có thể vượt qua tốc độ phát triển kinh tế của thành phố La Nam vào năm ngoái?
Sở Cẩm Thu nói đến đây thì dùng giọng lơ đãng nói:
- Bí thư Vương, anh nói xem có trùng hợp không, vừa rồi tôi đến đúng lúc bí thư Lâm thành phố Tam Hồ đi ra ngoài. Bây giờ tôi đi ra lại đụng mặt ngài, giống như chúng ta có hẹn đến cùng ngày vậy.
- Thật là trùng hợp, ha ha ha.
Vương Tử Quân hiểu rõ ý nghĩ của Sở Cẩm Thu, hắn bắt tay với đối phương, sau đó nói lời từ biệt.
Dù Vương Tử Quân và Sở Cẩm Thu là minh hữu ở phương diện xây dựng đường cao tốc, thế nhưng trong những sự việc có sự cạnh tranh, hai bên lại là đối thủ., Tuy Sở Cẩm Thu nói năng cực kỳ an phận, thế nhưng Vương Tử Quân hiểu Sở Cẩm Thu cũng không phải là một người dễ bỏ qua như vậy.
Sau khi cáo biệt Sở Cẩm Thu, Vương Tử Quân đi đến phòng làm việc của Trương Đông Viễn. Vì hai bên đã có hẹn từ trước, vì vậy Vương Tử Quân đi vào phòng thư ký, sau đó được thư ký đưa vào phòng của Trương Đông Viễn.
- Chào chủ tịch Trương.
Vì lúc này đang ở trong phòng, Vương Tử Quân có biểu hiện cực kỳ chính quy. Trương Đông Viễn thấy Vương Tử Quân đi đến thì buông văn kiện ra, lão nghe thấy Vương Tử Quân lên tiếng thì cũng đặt bút xuống:
- Tử Quân, ngồi xuống nói chuyện.
Hai người nói chuyện, sau đó ngồi xuống ghế sa lông, thư ký của Trương Đông Viễn đến dâng trà, sau đó khẽ rời đi, cũng không quên đóng cửa phòng lại.
- Chú Trương, lần này cháu đến cầu cứu ngài đây.
Vương Tử Quân hỏi vài vấn đề về Trương lão gia tử, sau đó đi thẳng vào vấn đề, tranh thủ nói với Trương Đông Viễn.
Vương Tử Quân dù không nói thì Trương Đông Viễn cũng biết rõ mục đích đến đây làm gì, lão cười cười nói:
- Cậu đén cầu cứu tôi thì có được gì? Thành phố trọng tâm là một sự kiện lớn, cần hội nghị thường ủy tỉnh ủy cho ra quyết định, đừng nói là tôi, dù là bí thư Nhất Phong cũng không dám đánh cược cho cậu.
- Chú Trương, ngài là người nắm công tác kinh tế, ngài mở miệng cam đoan thì thật sự còn có tác dụng hơn cả bí thư Nhất Phong.
Vương Tử Quân ở trong phòng làm việc của Trương Đông Viễn cung không khách khí, hắn mở miệng nịnh nọt Trương Đông Viễn.
Dù biết lời nịnh nọt của Vương Tử Quân cũng chẳng phải là thật, thế nhưng lúc này Trương Đông Viễn vẫn rất vui vẻ. Dù sao hai bên cũng là người một nhà, tuy Vương Tử Quân cũng không nói đến phương diện giúp đỡ Trương Đông Viễn, thế nhưng những lời nịnh nọt như vậy dù sao cũng là cực kỳ dễ nghe.
- Tiểu tử cậu cũng đừng mãi rót mật vào tai tôi, tôi nói cho cậu biết, một phiếu của tôi sẽ tuyệt đối dành cho thành phố La Nam, nhưng cũng cần sự phối hợp với các vị thường ủy khác, tôi cũng không dám đảm nhận quá nhiều.
Trương Đông Viễn nói đến đây thì khẽ chỉ lên trên:
- Đặc biệt là lãnh đạo tuyến trên.
Phòng làm việc của Trương Đông Viễn ở bên dưới phòng làm việc của Thạch Kiên Quân, thế nhưng lão chỉ lên trên cũng không phải chỉ là một mình Thạch Kiên Quân. Tuy lúc này Thạch Kiên Quân đã có thêm vài quyền lên tiếng ở tỉnh Sơn Nam, nhưng dù thế nào cũng yếu thế so với bí thư Hào Nhất Phong.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, sau đó hắn báo cáo phương án của thành phố La Nam cho Trương Đông Viễn. Tất nhiên Trương Đông Viễn cảm thấy rất hứng thú vì phương án biến thành phố La Nam thành trung tâm công nghệ điện tử, thương mại và hậu cần ở phía nam của tỉnh Sơn Nam, thế nên cũng không khỏi mở miệng hỏi Vương Tử Quân về vài vấn đề tương quan.
Vương Tử Quân ở trong phòng báo cáo cho Trương Đông Viễn nửa giờ, sau đó hắn hẹn gặp mặt bí thư Hào Nhất Phong và chủ tịch Thạch Kiên Quân. Trong tỉnh Sơn Nam có nhiều người muốn gặp hai vị lãnh đạo này, con đường chính quy nhất chính là đến phòng thư ký lập hồ sơ, sau đó xếp hàng, một tuần sau được gặp mặt thì thật sự là rất may mắn rồi.
Vương Tử Quân cũng không thể chờ, thậm chí không cần chờ, vì thế hắn lựa chọn phương án thông qua thư ký để liên lạc với lãnh đạo. Con đường không giống như thông thường này lại rất hiệu quả, thư ký của lãnh đạo nắm bắt cơ hội, dùng chút tiểu xảo, tận dụng thời gian sắp xếp, lãnh đạo bình thường sẽ không từ chối.
Vương Tử Quân nhận được tin tức bí thư Hào Nhất Phong phải tham gia một hội nghị, hẹn hắn vào sáng mai. Nhưng Thạch Kiên Quân bên kia lại bật đèn xanh, nói hắn một giờ sau đến gặp mặt.
Sau khi sự kiện Lục Ngọc Hùng dần bị dập tắt, Vương Tử Quân và Hào Nhất Phong đã có mối quan hệ hòa hoãn hơn, thực tế người bị tổn thương là Hào Nhất Phong nghĩ như thế nào thì chỉ có trời mới biết được. Lục Ngọc Hùng trốn đi làm cho uy tín của Hào Nhất Phong chịu đủ nghi vấn, một đấm thật mạnh giáng lên người Hào Nhất Phong, chỉ sợ bí thư Nhất Phong chảy máu trong nhưng lại không làm gì được, chỉ có thể nuốt máu vào bụng, thái độ của Vương Tử Quân là thế nào thì hoàn toàn hiểu được.
Thạch Kiên Quân là người nhận được nhiều lợi ích từ sự kiện Lục Ngọc Hùng, thế cho nên khác biệt với Hào Nhất Phong, có vẻ thận cận hơn với Vương Tử Quân.
Một giờ nói là dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, Vương Tử Quân đi ra khỏi phòng làm việc của Trương Đông Viễn, hắn quay về xe của mình, hắn chuẩn bị nghỉ ngơi mộti chút rồi đến gặp Trương Đông Viễn.
- Bí thư Vương, tôi vừa rồi mới gặp mặt bí thư Nguyễn Chấn Nhạc của thành phố Đông Bộ.
Vương Tử Quân vừa ngồi xuống, lái xe Lý Đức Trụ mở miệng báo cáo.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt giống như một đặc vụ của Lý Đức Trụ mà không khỏi mỉm cười. Hắn nhìn Lý Đức Trụ rồi cười nói:
- Điều này rất bình thường, ủy ban tỉnh cũng không phải là nhà chúng ta, tôi có thể vào, như vậy chẳng lẽ bí thư Nguyễn không vào được sao?
Truyện convert hay : Xuyên Nhanh: Nữ Xứng, Bình Tĩnh Một Chút