Trong thành phố mình xuất hiện nhiều nhà xưởng chuyên gia công sản phẩm cho khu quy hoạch kỹ thuật cao thành phố La Nam, đây không phải là thứ mà Lâm Trường Công muốn được thấy. Hắn chẳng qua chỉ xem như không thấy những hiện tượng này, vì trong con sóng lớn phát triển kinh tế, tức giận không bằng không chịu thua kém, đấu tranh vỡ đầu không bằng tăng trưởng GDP, nếu như có thể giúp đỡ phát triển kinh tế địa phương, như vậy cần gì phải quan tâm nhiều như vậy?
Lâm Trường Công không thể chủ trì, thế là càng không thể ra mặt ngăn lại. Hắn ngồi trên vị trí của mình, hắn biết mình căn bản không thể nào tùy tiện tỏ thái độ. Dù sao thì những nhà xưởng như vậy tồn tại cũng làm cho hắn nói không nên lời, giống như ăn một con cá, chưa nuốt trôi thịt mà mắc xương ngay cuống họng, làm cho người ta sinh ra cảm giác nghẹn cổ.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến, nghe thấy tiếng gõ cửa thì Lâm Trường Công có chút chần chừ, sau đó trầm giọng nói tiến vào.
Đi theo thư ký của Lâm Trường Công chính là chủ tịch Triệu Bảo Lâm, khi thấy Triệu Bảo Lâm thì Lâm Trường Công đứng lên khỏi ghế, cùng Triệu Bảo Lâm ngồi xuống ghế sa lông.
- Chủ tịch Triệu, có chuyện gì sao?
Biết rõ Triệu Bảo Lâm là người không có việc gì không leo lên điện tam bảo, sau khi thư ký đóng cửa lại thì Lâm Trường Công cũng không khách khí với Triệu Bảo Lâm, hắn trầm giọng hỏi Triệu Bảo Lâm.
Triệu Bảo Lâm nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó mới nói:
- Bí thư Lâm, có một việc tôi cần xin chỉ thị của anh. Hôm nay tôi gặp mặt giám đốc Đằng của công ty tivi Thần Huy, anh ấy hy vọng chúng ta tiến hành thêm một chút giúp đỡ với công ty bọn họ.
Sau khi nghe nói đến công ty tivi Thần Huy, Lâm Trường Công lập tức nhíu mày, hắn trầm ngâm giây lát rồi mới lạnh giọng hỏi:
- Bọn họ muốn chúng ta giúp đỡ thế nào?
Triệu Bảo Lâm cũng xem như cảm động lây với vẻ mặt biến đổi lớn của Lâm Trường Công, thực tế hắn là chủ tịch thành phố cũng không có cảm tình gì với công ty Thần Huy. Công ty này muốn nọ muốn kia, luôn mở rộng miệng sư tử, chẳng qua công ty này là một hạng mục lớn mà thành phố Tam Hồ kéo về, thế cho nên ở bất kỳ phương diện nào cũng phải làm báo cáo với lãnh đạo, mở miệng đều khen ngợi và vẽ ra bức tranh rực rỡ. Còn tình huống thật sự là gì, như vậy thì người nào uống nước sẽ biết rõ ấm lạnh.
Triệu Bảo Lâm là lãnh đạo xếp hạng thứ hai trong thành phố Tam Hồ, hắn biết rõ tình huống ở công ty Thần Huy là như thế nào. Nguyên bản vốn trông cậy vào hạng mục này có thể kéo cả thành phố Tam Hồ phát triển kinh tế, không ngờ lại gặp phải tình huống khó khăn, công ty Thần Huy vốn dùng số lượng để chiến thắng trên thương trường, bây giờ giống như lao đầu xuống nhà cao tầng. Còn chưa phát sinh lợi nhuận, tất cả phương diện đã phải bật đèn đỏ.
Lúc mới bắt đầu thì Lâm Trường Công và Triệu Bảo Lâm đều không thèm quan tâm, bọn họ thấy công ty tivi Thần Huy lớn như vậy thì chuyện tài chính xoay vòng có chút thiếu thốn cũng là bình thường. Thậm chí ở thành phố Tam Hồ còn có lãnh đạo cho rằng, đây là thời điểm mà thành phố Tam Hồ bọn họ nên tiến thêm một bước công tác với công ty Thần Huy. Thành phố Tam Hồ nên cho ra hỗ trợ tinh thần với công ty Thần Huy vào thời điểm nguy hiểm trước mắt, cần phải bày ra sự chân thành lớn của thành phố Tam Hồ ở phương diện kêu gọi đầu tư.
Những luận điệu như vậy tức thời được Lâm Trường Công tán thành. Dưới sự chủ trì như vậy, chính quyền thành phố Tam Hồ ra mặt đảm bảo cho công ty Thần Hu được phép vay nợ ngân hàng.
Lúc mới bắt đầu thì Lâm Trường Công và Triệu Bảo Lâm cũng căn bản không tin công ty Thần Huy không trả được nợ, bất đắc dĩ là bọn họ phải đi theo phương hướng như đám người công ty Thần Huy mong muốn. Nhưng khi từng khoản tiền cho vay đến kỳ hạn phải trả, sản phẩm của công ty Thần Huy lại ế ẩm, phương diện tài chính lâm vào vòng tuần hoàn ác tính, sản xuất kinh doanh càng rơi vào tình huống lực bất tòng tâm. Lúc này các cấp lãnh đạo thành phố Tam Hồ mới ý thức được có vấn đề gì đó là lạ.
Nhưng lúc này đám người thành phố Tam Hồ bừng tỉnh đã xem như chậm chân, số tiền cho vay hơn cả tỷ, điều này làm cho đám người Lâm Trường Công sinh ra cảm giác sứt đầu mẻ trán, áp lực nặng nề.
Lúc này nghe thấy Triệu Bảo Lâm nhắc đến công ty Thần Huy, trái tim Lâm Trường Công chợt co lại, hắn cau mày hỏi:
- - Bọn họ lại muốn thế nào?
- Giám đốc Đằng nói nhà máy bọn họ bây giờ muốn lắp đặt thêm một dây chuyền sản xuất, tiến hành cứu vãn công ty Thần Huy ở phương diện kỹ thuật.
Triệu Bảo Lâm nhìn thoáng qua Lâm Trường Công, sau đó khẽ nói.
- Bốp!
Lâm Trường Công chợt đứng lên, hắn chắp tay sau đít đi vài vòng, cuối cùng hắn cũng không thể nhịn được nữa mà vỗ mạnh tay xuống bàn. Hắn nhìn Triệu Bảo Lâm, sau đó lạnh giọng nói:
- Chủ tịch Triệu, bọn họ lấy lý do này để muốn tìm được bao nhiêu tiền? Nửa năm nay chúng ta đã cho bọn họ vay nợ, thế nhưng những dây chuyền sản xuất mới ở chỗ nào? Hay là nuốt trong bụng không sinh ra?
Triệu Bảo Lâm nhìn vẻ mặt nổi trận lôi đình của Lâm Trường Công, trên mặt cũng có vài phần biểu hiện ngượng ngùng. Sớm biết như vậy thì trước đó gắng gượng làm gì? Nếu như không phải trước đó ngài là người tiến cử công ty Thần Huy, lại nổ vang trời, sao lại có hậu quả ngày hôm nay?
Nhưng những lời như vậy Triệu Bảo Lâm không dám nói ra, dù sao khi đó công ty Thần Huy cũng có biểu hiện tích cực khi ở lại thành phố Tam Hồ. Hơn nữa lúc này Lâm Trường Công sắp rời khỏi sân khấu chính trị của thành phố Tam Hồ, đắc tội với một vị lãnh đạo sắp về vườn thì có ý nghĩa gì chứ?
- Bí thư Lâm, tôi cũng cực kỳ phẫn nộ với những yêu cầu vượt mức bình thường của Đằng Đạt Hải, cũng nổi giận tại chỗ với bọn họ.
Triệu Bảo Lâm hít một hơi thuốc thật sâu rồi nói tiếp:
- Nhưng công ty Thần Huy có hơn một ngàn công nhân viên chức, đã bốn tháng nay chưa ai nhận được lương.
Hơn một ngàn công nhân viên chức, điều này làm cho lửa giận của Lâm Trường Công bừng bừng trong lòng đã nhanh chóng nguội lạnh. Hơn một ngàn công nhân viên nếu như tập hợp lại gây rối loạn, như vậy sẽ không phải là một chuyện gì nhỏ nhặt.
Lâm Trường Công trầm ngâm giây lát, sau đó hắn nói:
- Khối chính quyền các anh nhanh chóng đốc xúc công ty Thần Huy, để bọn họ trước tiên phát tiền lương cho công nhân viên. Dù thế nào thì ít nhất bọn họ cũng phải đảm bảo cuộc sống của công nhân viên, dân tâm ổn định thì căn cơ mới ổn, nếu căn cơ không ổn thì đất rung núi chuyển.
Sau khi nghe những lời nói đàng hoàng bay bổng của Lâm Trường Công, Triệu Bảo Lâm chợt cảm thấy mình rất uất ức. Hắn là một vị chủ tịch thành phố, lại gặp phải thời điểm Lâm Trường Công sắp rút lui khỏi chức vụ, đại đa số sự việc đều phải tình nguyện nghe lời bí thư Lâm, dù thế nào thì cũng phải có tư thái như vậy. Nhưng lúc này hắn thật sự sinh ra xúc động châm biếm Lâm Trường Công đứng nói chuyện không sợ đau lưng:
- Bí thư Lâm, theo tôi biết thì bây giờ tổng bộ của công ty Thần Huy cũng đã bốn tháng rồi chưa phát lương.
Đã bốn tháng rồi tổng bộ của công ty Thần Huy chưa phát lương, như vậy nhà máy chi nhánh lấy gì được phát lương? Tuy Triệu Bảo Lâm không nói rõ điều này, thế nhưng ý nghĩa của hắn lại được biểu hiện cực kỳ đúng chỗ.
Lâm Trường Công nghĩ đến tình huống hơn một ngàn công nhân chưa được phát lương, lại nghĩ đến khoản tiền vốn mà bọn họ phải giao nộp trước khi vào làm, thế là đầu óc giống như muốn nổ tung.
Lâm Trường Công không nói lời nào, Triệu Bảo Lâm cũng không mở miệng. Chuyện này hắn cảm thấy rất khó khăn, bây giờ là thời điểm cũng nên cho Lâm Trường Công khó chịu một chút.
Truyện convert hay : Đế Sư Đại Nhân, Ngươi Nương Tử Quá Độc