Nhưng đối phương dù sao vẫn chỉ là một viên cán bộ trẻ tuổi, chủ nhiệm Triệu chợt nở nụ cười, tất nhiên nụ cười theo bản năng như vậy chỉ lóe lên rồi nhanh chóng vụt tắt mà thôi.
- Sao? Anh nghiêm túc phê bình hành vi gì? Tôi hỏi anh, vì sao các xí nghiệp của thành phố La Nam các anh lại căn bản không cần xí nghiệp thành phố Tam Hồ sản xuất linh kiện cho nữa? Bí thư Vương, anh có quan tâm đến điều này không?
Bầu không khí trong xe có chút áp lực, dù Vương Tử Quân có chuẩn bị sẵn tất cả, thế nhưng lúc này vẫn cảm thấy có chút khó thở.
- Thủ trưởng, nếu như sự kiện này thật sự tồn tại thì tôi xin thừa nhận sai lầm, tôi thừa nhận sai lầm vì sơ sẩy công tác mà làm ảnh hưởng đến thành phố Tam Hồ, đã tạo nên ảnh hưởng không tất yếu đến bọn họ.
Sau khi nghe Vương Tử Quân nhận sai thì Hào Nhất Phong thầm có chút tiếc nuối. Lão biết rõ tính cách của lãnh đạo thượng cấp, biết rõ lãnh đạo không thích những kẻ thích dùng mánh khóe. Vương Tử Quân đã thừa nhận sai lầm, như vậy không phải đã kịp dừng cương trước bờ vực sao?
Tuy Hào Nhất Phong có chút bức bối nhưng nói trắng ra thì vẫn rất vui. Sau sự kiện lần này thì Vương Tử Quân sẽ có chút vấn đề nhỏ, thời gian sau đó khi đề bạt sẽ có một ký hiệu chưa trưởng thành chính trị trong hồ sơ của Vương Tử Quân.
Vẻ mặt lãnh đạo thượng cấp chợt hòa hoãn đi khá nhiều, vì lão vẫn rất hài lòng với những công tác của Vương Tử Quân, thế nên lão vươn tay cười rồi vỗ vỗ lên vai Vương Tử Quân nói:
- Biết lổi thì nên sửa đổi, như vậy là tốt. Đồng chí Tử Quân là bí thư thị ủy, việc cậu cần phải làm là đưa La Nam phát triển kinh tế, còn phải xử lý các mâu thuẫn, phối hợp với các anh em chung quanh.
- Cám ơn thủ trưởng đã thấu hiểu, tôi...Sau này sẽ chú ý.
Vương Tử Quân nói đến đây thì nhìn thoáng qua Lâm Trường Công, sau đó nói:
- Bí thư Lâm, lần này tôi tạo nên tổn thất cho các anh, tôi có trách nhiệm phải nói rõ với anh. Cho dù là tôi đi đến làm công tác với từng doanh nghiệp cũng sẽ cố gắng để cho các xí nghiệp thành phố La Nam đối đãi ngang hàng với xí nghiệp thành phố Tam Hồ.
Chủ nhiệm Triệu nhìn thấy sự việc cơ bản đi về phía mà mình đã dự định sẵn, tuy khối đá trong lòng đã rơi xuống nhưng hắn lại rất căm hận Vương Tử Quân. Thầm nghĩ tên khốn kia quá trơn tuột, nếu như sự việc tiếp tục bộc lộ ra, không biết còn có kết quả gì.
Chủ nhiệm Triệu thầm nghĩ như vậy, thế là hắn lên tiếng:
- Bí thư Vương, thành phố La Nam cho ra chỉ thị như vậy, anh chỉ cần thu hồi là được, đáng giá đến từng doanh nghiệp làm công tác sao?
Tuy chủ nhiệm Triệu nói không quá lớn nhưng lại làm cho Vương Tử Quân căn bản là không còn chỗ trốn. Thạch Kiên Quân đang nở nụ cười phải nghiêm mặt lại, thầm nghĩ tên kia thật sự quá âm hiểm, sự việc này vốn đã được giải quyết, thế nhưng đối phương vẫn cứ quấy phá không ngừng.
Những người khác cũng đưa mắt nhìn chủ nhiệm Triệu, ai cũng thầm nghĩ rõ ràng là Vương Tử Quân đã đắc tội với chủ nhiệm Triệu ở phương diện nào đó, thế nên bây giờ mới mở miệng không tha như vậy.
Vương Tử Quân đã chuẩn bị tất cả mà chưa sử dụng, lúc này chủ nhiệm Triệu đề cập quá kịp thời, hắn không những tùy thời mở miệng giải thích, còn có thể phản kích đối phương.
Thế là Vương Tử Quân vung tay dùng giọng khó xử nói:
- Thủ trưởng, bí thư Nhất Phong, chủ nhiệm Triệu, chúng tôi cần phải làm công tác tư tưởng như vậy. Sự kiện này xảy ra, tôi phải biết phụ trách với cảm xúc bất mãn của xí nghiệp thành phố Tam Hồ, tôi biết rõ như vậy, thế nhưng vì tôi chủ quan không chịu tiến hành công tác khai thông tư tưởng mới để xảy ra tình huống như vậy.
Vương Tử Quân nói đến đây thì nhìn thoáng qua lãnh đạo thượng cấp rồi nói tiếp:
- Vấn đề này đáng lý ra tôi phải sớm dự liệu được mới đúng, xem ra tôi thiếu suy xét. Vài ngày trước thành phố La Nam chúng tôi triển khai tọa đàm doanh nghiệp, một vị phó chủ nhiệm khu công nghệ cao có nói một câu: Dù ném hạng mục vào sông cũng không cho thành phố Tam Hồ một điểm sống. Tôi được báo cáo và đã tiến hành xử lý hành chính vị cán bộ này, thế nhưng không ngờ một quyết định xử lý như vậy của tôi lại càng làm cho cảm xúc đối địch của doanh nghiệp La Nam với Tam Hồ càng thêm gay gắt, xem ra vẫn là tôi chủ quan.
- Cảm xúc đối địch? Vì sao thành phố La Nam có cảm xúc đối địch với thành phố Tam Hồ?
Lời nói của Vương Tử Quân thật sự làm cho lãnh đạo thượng cấp rất ngạc nhiên, Vương Tử Quân nói đến đây thì xe cũng đừng lại ở thị ủy La Nam.
Vương Tử Quân thầm có chút kích động, sự việc đang diễn tiến khá tốt.
Khi hắn chuẩn bị mở miệng, lãnh đạo thượng cấp chợt vung tay lên nói:
- Hôm nay tôi sẽ gặp mặt thành viên ban ngành của thành phố La Nam, để xem bọn họ nói thế nào.
Có lời phân phó của lãnh đạo thượng cấp, chỉ vài phút sau thì phòng hội nghị của thành phố La Nam đã ngồi đầy các thành viên ban ngành. Sau khi nói vài câu chào hỏi thì lãnh đạo thượng cấp mở miệng trầm giọng nói:
- Vừa rồi bí thư Vương của các anh có nhắc đến tình huống cán bộ thành phố La Nam có ý kiến với thành phố Tam Hồ, các anh bây giờ có ý kiến gì thì mau nói cho tôi biết.
Đám thường ủy lần đầu tiên được ngồi cùng lãnh đạo thượng cấp, bọn họ ngoài phấn chấn thì thật sự có chút không yên. Bây giờ nghe lãnh đạo thượng cấp trực tiếp nhắc đến mâu thuẫn với thành phố Tam Hồ, thế là bọn họ trầm mặc và nhìn về phía Lâm Trường Công.
- Thủ trưởng, các vị lãnh đạo, tôi xin được phép báo cáo với lãnh đạo.
Hà Khởi Duệ là chủ tịch thành phố La Nam, hắn là người đứng lên đầu tiên:
- Trước kia mối quan hệ giữa hai thành phố La Nam và Tam Hồ là rất tốt, hai thành phố chúng tôi cùng hợp tác làm đường cao tốc Sơn La, vì vậy mà tình huống giao thông giữa hai thành phố là cực kỳ tiện lợi.
- Nếu nói có bất kỳ mâu thuẫn nào phát sinh để hai thành phố có mối quan hệ cứng nhắc thì phải bắt đầu kể từ sự kiện thành phố trọng tâm. Sau khi Tam Hồ trở thành thành phố trọng tâm, rất nhiều cán bộ thành phố La Nam chúng tôi không tình nguyện, có rất nhiều ý nghĩ khác nhau...
Hà Khởi Duệ nói đến đây thì trầm ngâm một chút, giống như đã nói rõ vấn đề, mọi người cũng không mỏi mắt chờ đợi. Mọi người đã đi qua thành phố Tam Hồ và La Nam, tất nhiên cũng đã hiểu kết quả, không cần nói nhiều.
Thành phố Tam Hồ là thành phố trọng tâm, nhiệm vụ của bọn họ là thúc đẩy các thành phố xung quanh phát triển kinh tế, thế nhưng tiềm lực kinh tế của bọn họ không bằng thành phố La Nam, những xí nghiệp vừa và nhỏ của thành phố bọn họ lại phải gia công các linh kiện vụn vặt cho khu công nghệ cao thành phố La Nam.
Đám cán bộ La Nam thật sự cảm thấy bất mãn, bọn họ không hề có lý do gì để kéo thành phố Tam Hồ phát triển cả.
Vẻ mặt chủ nhiệm Triệu chợt trở nên âm trầm, hắn chợt nhớ Vương Tử Quân lúc vừa rồi căn bản không phải là kẻ thiếu miệng lưỡi, đối phương rõ ràng đang câu mình vào trong bẫy.
- Trước đó không lâu trong buổi tọa đàm giữa các doanh nghiệp thành phố La Nam, phó chủ nhiệm khu công nghệ cao Lê Gia Luận đã nói một câu gây bất lợi cho đoàn kết. Bí thư Vương vì mối liên hệ hợp tác giữa hai thành phố La Nam và Tam Hồ mà tiến hành xử lý hành chính với đồng chí Lê Gia Luận, cố gắng áp chế những âm thanh không hài hòa đến mức thấp nhất.
- Thưa các vị lãnh đạo, các vị cũng đã thấy rõ ràng, thành phố La Nam đã cạn tình cạn nghĩa ở phương diện xử lý quan hệ đôi bên...
Vương Tử Quân dù cúi đầu ngồi trên ghế nhưng trong lòng lại thầm cảm thấy vui sướng, hắn có một loạt câu nói nhưng không cần phải mở miệng. Nhìn vào tình huống vào lúc này thì thấy Hà Khởi Duệ lên tiếng cực kỳ hay và phù hợp, thậm chí là cực kỳ có trình độ.
- Phương án bí thư Vương tiến hành xử lý đồng chí Lê Gia Luận đã làm cho mọi người sinh ra bất mãn, mọi người bức bối vì cách xử lý như vậy, thậm chí còn có người nói anh ấy có chút...
- Có chút cái gì?
Vẻ mặt lãnh đạo thượng cấp thật sự rất nghiêm túc.
- Có chút xử lý gay gắt...
Hà Khởi Duệ cuối cùng cũng nói một câu, thế nhưng ai cũng đã hiểu rõ vấn đề.
Dù là ai làm lãnh đạo cũng hiểu rõ giữa các thành phố, các quận huyện, thậm chí là các đơn vị ban ngành cũng có những tồn tại liên quan đến phương diện cạnh tranh lợi ích bản thân. Trong quá trình cạnh tranh này thì lãnh đạo có chút ý nghĩa bảo vệ địa phương cũng là quá bình thường.
Bây giờ Vương Tử Quân vung tay mạnh mẽ áp chế dư luận bất lợi cho hợp tác giữa hai thành phố, không tiếc tạo ra hình tượng một vị cán bộ lãnh đạo quá nghiêm túc, thật sự là có chút quá mức.
Lúc này Vương Tử Quân không nói lời nào, trong mắt mọi người thì đây là một vị cán bộ lãnh đạo cố gắng làm tốt công tác giao hảo giữa hai thành phố, là cán bộ nhẫn nhục chịu đựng, không quan tâm đến được mất cá nhân, chỉ chú trọng vào đại cục.
Lãnh đạo thượng cấp không chờ Hà Khởi Duệ nói xong, ánh mắt lão rơi lên người Vương Tử Quân, sau khi nhìn giây lát thì trầm giọng nói:
- Đồng chí Tử Quân, tôi không hiểu rõ sự kiện này, vừa rồi đã làm cho cậu phải chịu uất ức.
Lãnh đạo thượng cấp lên tiếng làm cho Vương Tử Quân cảm thấy xúc động, lãnh đạo có thể nói ra một lời như vậy, thật sự quá quang minh rồi.
Vương Tử Quân nhìn ánh mắt tán thưởng của lãnh đạo, hắn thong thả nói:
- Thủ trưởng, lần này chủ yếu vẫn là tôi không làm tốt công tác của mình, thậm chí là phương pháp công tác có chút không thích hợp mới tạo nên tình huống đối lập giữa các cán bộ và doanh nghiệp hai thành phố. Tôi sẽ xem xét lại, cũng sẽ tiến hành liên hệ nhiều hơn với thành phố Tam Hồ, sẽ tranh thủ để hai thành phố láng giềng hợp lực phát triển.
Vương Tử Quân nói bằng giọng rất chân thành, nhưng những lời này rơi vào trong tai lại làm cho đầu Lâm Trường Công kêu lên ầm ầm.
Bây giờ Vương Tử Quân chính là một hình tượng lấy đại cục làm trọng trong mắt mọi người, tất nhiên cũng là một người nhẫn nhục chịu đựng, không tiếc hy sinh vì phương diện hợp tác giữa hai thành phố. Như vậy Vương Tử Quân còn có trách nhiệm gì với một Lâm Trường Công là bí thư thị ủy thành phố Tam Hồ nữa chứ?
Tam Hồ là thành phố trọng tâm của tỉnh Sơn Nam ở khu vực phía nam, thế nhưng lại dựa hơi vào thành phố La Nam, như vậy có thể trách người ta có ý nghĩ không tốt với Tam Hồ sao? Là anh tự thân không thể phát triển, thế nhưng lại chiếm hết chuyện tốt, việc này dù là đặt lên người ai thì cũng không được thoải mái.
Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ nghiêm túc từ trong mắt đối phương. Lúc này bọn họ không nghĩ đến hình tượng nhẫn nhục chịu đựng của bí thư Vương Tử Quân, mà nghĩ đến một cán bộ trẻ tuổi chú trọng đại cục, nói đến nguyên tắc, mưu cầu phát triển không chú ý đến chút lợi ích bản thân. Bọn họ là lãnh đạo tỉnh ủy, tất nhiên vấn đề của bọn họ vào lúc này là: Vì sao hai thành phố có mối quan hệ tốt đẹp lại rơi vào tình huống mâu thuẫn như vậy?
Vì sao một thành phố La Nam phát triển mạnh mẽ có thể kéo các thành phố chung quanh phát triển kinh tế lại không thể làm thành phố trọng tâm, thành phố Tam Hồ là một địa phương bị động lại tiến lên làm thành phố trọng tâm, như vậy không phải đang chế tạo ra mâu thuẫn sao?
Các thành viên ban ngành tỉnh Sơn Nam làm ăn thế nào?
Một ý nghĩ như vậy lóe lên trong đầu Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân, hai người bọn họ nhanh chóng có ý nghĩ mới mẻ, thế là không khỏi đưa mắt nhìn nhau, đều sinh ra cảm giác kiên quyết.
Chủ nhiệm Triệu lại thấy rõ một tình huống cực kỳ bất lợi cho mình.
Vì trách nhiệm của chủ nhiệm Triệu mà hai thành phố bất hòa; cũng vì trách nhiệm của hắn mà một vị cán bộ trẻ tuổi phải chịu uất ức, làm cho người ta có khổ không thể nói ra.
Lúc này chính bản thân chủ nhiệm Triệu cũng thấy mình thật sự là cùng hung cực ác, tội đầy mình, huống hồ là người khác?
Lãnh đạo thượng cấp nói vài lời an ủi Vương Tử Quân, sau đó ánh mắt rơi lên người Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân. Lãnh đạo thật sự nhìn chằm chằm nửa phút mà không lên tiếng.
Có câu kiềm chế sớm thì tốt hơn là muộn, Hào Nhất Phong thật sự có kinh nghiệm ở phương diện này hơn Thạch Kiên Quân, hai người nhìn nhau, sau đó nói:
- Thủ trưởng, chúng tôi có trách nhiệm ở sự kiện này.
Lãnh đạo thượng cấp nhìn hai người Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân, sau đó thản nhiên nói:
- Nói xem, hai anh có trách nhiệm gì?
Thạch Kiên Quân rất muốn biểu hiện tư thái của mình, nhưng hắn là chủ tịch tỉnh, không phải là bí thư tỉnh ủy, thế nên không lên tiếng mà đưa mắt nhìn bí thư Hào Nhất Phong.
Hào Nhất Phong đối mặt với ánh mắt của Thạch Kiên Quân, nào không hiểu đối phương có ý nghĩ gì? Nhưng lão hiểu thì làm gì được? Dù sao thì lão là bí thư tỉnh ủy, lãnh đạo hỏi thì lão không có khả năng do dự.
Hào Nhất Phong biết rõ trách nhiệm của mình chính là không cố gắng đẩy La Nam lên làm thành phố trọng tâm, nhưng nếu hắn nói trắng ra thì lại đắc tội với chủ nhiệm Triệu. Nhưng lão không nói thì tất cả trách nhiệm sẽ là một mình gánh vác, sẽ là chính lão chế tạo ra mâu thuẫn giữa hai thành phố La Nam và Tam Hồ.
Người khác có thể tiếp nhận tội lỗi như vậy, nhưng Hào Nhất Phong là bí thư tỉnh ủy, lão căn bản không thể gánh vác.
Một bí thư tỉnh ủy căn bản không thể nói biết rõ cả thiên hạ nhưng cũng phải biết rõ các thành phố trong tỉnh của mình, nếu nói không biết rõ tình huống phát triển của các thành phố thì rõ ràng là thằng ngu.
Có câu: "Anh chết chứ tôi không chết", bây giờ Hào Nhất Phong thật sự bất chấp tất cả, lão cắn răng nói:
- Thủ trưởng, chúng tôi phải chịu trách nhiệm vì không kiên trì quan điểm của mình, thật sự chưa có những xác định đúng chỗ ở phương diện thành phố trọng tâm.
Truyện convert hay : Tu La Đan Thần