Sau khi uống cạn ly rượu, Trương Hợp Tuân chợt đứng lên nói:
- Bí thư Vương, ly rượu này tôi xin mời ngài, chúc ngài thừa thế xông lên, tiếp tục lèo lái con thuyền thành phố La Nam tiếp tục hát vang tiến mạnh trong tỉnh Sơn Nam, để La Nam chúng ta có quyền lên tiếng trong tỉnh Sơn Nam.
Trương Hợp Tuân nói dù rất ẩn giấu nhưng mọi người nơi đây đều hiểu điều đó có nghĩa là gì.
Vấn đề nhân sự luôn là như vậy, khi mà tổ chức đang khảo sát cán bộ một cách âm thầm và khá bí mật thì bên dưới đã rỉ tai nhau rộn ràng từ lâu.
Sẽ đưa một vị bí thư thị ủy thành phố phát triển kinh tế tiến vào thường ủy tỉnh ủy, điều này thật sự không còn là bí mật gì lớn với nhiều người, mọi người lúc này đang quan sát xem ai là người tiến lên vị trí thường ủy tỉnh ủy mà thôi.
Trong tỉnh Sơn Nam thì chỉ có hai vị lãnh đạo đứng đầu hai thành phố Đông Bộ và La Nam là có thể cạnh tranh tiến lên vị trí thường ủy tỉnh ủy, bây giờ Vương Tử Quân lại càng có lực cạnh tranh lớn hơn với những gì hiện có.
Nếu Vương Tử Quân tiến vào thường ủy tỉnh ủy, như vậy đó lại là một tin tức tốt cho tất cả mọi người nơi đây, vì người tiến lên tiếp nhận vị trí của Vương Tử Quân trong tương lai cũng sẽ là thường ủy tỉnh ủy mà thôi. Đồng thời lực ảnh hưởng của bí thư Vương sẽ tiến thêm một bước, cũng có ý nghĩa là thành phố La Nam sẽ có được cơ sở phát triển còn mạnh hơn lúc này.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt với nụ cười của Trương Hợp Tuân, hắn chợt lóe lên vài ý nghĩ, sau đó nâng ly rượu lên cụng với Trương Hợp Tuân, cuối cùng mới nhìn về bốn phía nói:
- Điều này còn cần các vị cùng chung cố gắng, chỉ khi chúng ta đồng tâm hiệp lực cùng đẩy mạnh thành phố La Nam phát triển, như vậy chúng ta mới có quyền lên tiếng, lực ảnh hưởng cũng sẽ được tăng cường.
Vương Tử Quân sẽ căn bản không từ chối, vì chỉ khi tiếp nhận thì mới có khí thế, mới làm cho tâm tư của đám người chung quanh thêm thống nhất mà thôi.
Vương Tử Quân không nói rõ với Trương Hợp Tuân, thế nhưng ý nghĩa của lời nói lại làm cho đám người chung quanh phải giật mình, tâm tình của bọn họ lại càng thêm sống động.
Vương Tử Quân chợt nhớ có câu nói trên bàn rượu có ba giai đoạn: Thứ nhất là nói những lời mật ngọt, thứ hai là đến giai đoạn nói những lời hào khí, thứ ba là nói những lời rối loạn. Xem ra bây giờ bữa cơm đang tiến vào giai đoạn thứ hai, nếu như không phải bọn họ đang uống rượu dùng cơm, chỉ sợ sẽ có người tưởng rằng đây là một hội nghị thường ủy thị ủy La Nam.
Lý Nhị Bình là người rất mẫn cảm, sau khi nghe rõ ý nghĩa lời nói của Vương Tử Quân, trong lòng nàng thầm vui mừng. May mà mình nhanh chóng chạy đến đây, nếu như vì đường xa mà bỏ bữa cơm lần này, tuyệt đối là một tổn thất không thể chấp nhận được. Người nồi đây dùng cơm có ai mà không có cá tính, nhưng trước mặt Vương Tử Quân chẳng phải đều biến thành đá cuội hết rồi sao?
Dù chỉ là một bữa cơm nhưng những người tham gia đều có ý nghĩ của riêng mình, mỗi người đều giống như đóa hoa hướng dương hướng về phía mặt trời là lãnh đạo, chỉ chờ mong sao bí thư Vương nhanh chóng tiến lên một bước.
Trong đầu chợt lóe lên những ý nghĩ như vậy, Lý Nhị Bình chờ Trương Hợp Tuân nói xong thì lên tiếng:
- Bí thư Vương, chúng ta làm nhiều công tác như vậy, ngoài việc để cho lãnh đạo biết rõ thành tích của chúng ta, cũng phải phơi bày thành tích của thành phố chúng ta cho nhân dân La Nam thấy rõ.
Chờ Lý Nhị Bình nói xong thì Trương Hợp Tuân dùng giọng vui đùa nói:
- Cuối cùng cũng là chủ tịch Lý Bạch Cốt Tinh có ý kiến hay, thật sự có hiệu quả vẽ mắt cho rồng.
Sau đó mọi người cười vang.
Vương Tử Quân lên tiếng hỏi vì sao chủ tịch Lý lại được Trương Hợp Tuân ví là Bạch Cốt Tinh? Trương Hợp Tuân cũng nhanh chóng cười giải thích, Bạch Cốt Tinh cũng chính là một cây trụ cột tinh anh, thế là làm cho mọi người trong bữa cơm cười lớn, cực kỳ vui vẻ.
Bữa cơm tiến hành được một nửa thì có một vài việc đan xen, có vài vị phó chủ tịch cầm rượu tiến đến nhà Hà Khởi Duệ. Dù bọn họ đều không dùng cơm, thế nhưng cũng kiên trì mời rượu Vương Tử Quân.
Sau khi kết thúc bữa cơm thì Vương Tử Quân vẫn còn xem như có chút tỉnh táo, hắn thấy tất cả các vị phó chủ tịch đều đến, căn bản không thiếu vị nào.
Chẳng lẽ mình đã tạo nêm một tình huống cường thế không thể mặc cả ở thành phố La Nam? Cục diện như vậy là tốt hay không?
Ngày tết qua mau, ngày mười lăm âm lịch thì chính quyền thành phố La Nam bắt đầu hoạt động như thường, chưa đến tiết Nguyên Tiêu thì tất cả hạng mục ở thành phố La Nam đã được các thường ủy thị ủy đẩy vào trạng thái hoạt động sôi nổi.
Dù Vương Tử Quân căn bản không cho ra yêu cầu gì ở phương diện này, thế nhưng đám cán bộ thành phố La Nam hiểu năm nay cực kỳ quan trọng với Vương Tử Quân, thế cho nên ai cũng cố gắng công tác, muốn đẩy công tác của thành phố La Nam tiến lên giai đoạn phát triển mới.
Vào một ngày nọ, khi Vương Tử Quân đang đi thị sát tình hình giai đoạn ba trong quá trình kiến thiết khu du lịch Cô Yên Sơn quay về, Đổng Trí Tân đi đến phòng làm việc của hắn và nói:
- Bí thư Vương, hôm nay chủ nhiệm Triệu của phòng giám sát số một thuộc ủy ban kỷ luật tỉnh ủy sẽ đến, bọn họ vừa mới gọi điện thoại cho bí thư Kim, nói là chủ nhiệm Triệu sẽ có công tác cần báo cáo với ngài.
Chủ nhiệm Triệu phòng giám sát số một của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy? Vương Tử Quân khẽ nhíu mày, hắn căn bản không quen thuộc chủ nhiệm Triệu, thế nhưng phòng giám sát số một phụ trách địa vực có cả thành phố La Nam. Bây giờ chủ nhiệm Triệu xuống bàn công tác với mình, tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Vương Tử Quân thầm nghĩ đến nguyên nhân chủ nhiệm Triệu chạy đến La Nam, hắn vẫn cười nói:
- Mười phút sau mời chủ nhiệm Triệu đến đây.
Trong ấn tượng của đa số mọi người thì đám cán bộ ủy ban kỷ luật đều có gương mặt âm trầm, bộ dạng giống như Bao Công, thế nhưng nếu đặt những nhận định đó lên người chủ nhiệm Triệu thì thật sự là sai lầm. Chủ nhiệm Triệu với gương mặt tươi như hoa, phối hợp với hai má phúc hậu, thật sự giống như một vị phật.
Khi Vương Tử Quân đứng lên nói lời hoan nghênh chủ nhiệm Triệu, lúc này chủ nhiệm Triệu cũng cười ha hả nói với Vương Tử Quân:
- Chào bí thư Vương, mạo muội quấy nhiễu anh, mong bí thư lượng thứ cho.
Vương Tử Quân cười cười mời chủ nhiệm Triệu ngồi xuống, sau đó cười nói:
- Chủ nhiệm Triệu quá khách khí rồi, chúng ta đều là vì công tác mà thôi. Đối với bản thân tôi, nếu chủ nhiệm Triệu có thời gian đến hồng thành phố La Nam chỉ đạo công tác, tôi thật sự cầu còn không được.
Chủ nhiệm Triệu nhìn bộ dạng phong độ nhẹ nhàng của Vương Tử Quân, hắn thầm nghĩ Vương Tử Quân là danh bất hư truyền. Dù đối phương nhỏ hơn mình chục tuổi, thế nhưng người và người có sự khác biệt, đối phương căn bản không thua kém các vị bí thư thị ủy già lão đầy kinh nghiệm.
Chủ nhiệm Triệu là một cán bộ của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy. hắn biết rõ người bên dưới có ý nghĩ gì với cán bộ phòng ban của mình, bọn họ nhất định nói hoan nghênh nhưng trên cơ bản không hy vọng mình xuất hiện.
Truyện convert hay : Cổ Võ Cuồng Binh