- Các người, các người rõ ràng ở chung sao?
Người đàn ông kia thấy tình cảnh trước mắt thì thật sự nổi giận, hắn dùng ngón tay chi vào Tần Hồng Cẩm, vẻ mặt đầy căm phẫn và không cam lòng.
Vương Tử Quân thầm suy đoán thân phận của đàn ông, cơ thể cũng đứng chắn giữa Tần Hồng Cẩm và người đàn ông kia.
Tần Hồng Cẩm mới vừa rồi còn tỏ ra đầy quẫn bách, bây giờ nàng chợt khôi phục lại bình tĩnh, nàng ngạo nghễ ngẩng đầu rồi dùng giọng lạnh lùng đáp:
- Đúng vậy.
Tần Hồng Cẩm trả lời giống như một cây diêm bùng lên đốt cháy người đàn ông kia một cách toàn diện, vẻ mặt hắn càng thêm khó coi:
- Tần Hồng Cẩm, cô...Mặt mũi Tần gia đã bị cô làm hoen uế, cô...Cô đến đây, hôm nay tôi phải thay mặt cha mẹ dạy bảo cô nên người.
Người đàn ông kia lớn tiếng chửi mắng và phóng về phía Tần Hồng Cẩm.
Vương Tử Quân thấy người đàn ông kia muốn ra tay đánh người, hắn định tiến lên cho đối phương một trận, thế nhưng vừa nghe thấy đối phương nói là Tần gia, vì vậy chợt cảm thấy không đúng, bàn chân đang định tung đá đã rút về.
Vương Tử Quân tiến lên túm cổ người đàn ông kia, sau đó mở miệng nói:
- Không có gì là không được, có gì từ từ nói.
- Tiểu tử mày đúng là quá bố láo, ngủ với em gái của tao, bây giờ còn muốn nói gì nữa, con bà nó đúng là ức hiếp người...
Vương Tử Quân mở miệng khuyên cũng chính thức làm cho người đàn ông kia nổi giận, hắn nhanh chóng cho Vương Tử Quân một tát.
Vương Tử Quân tuy không muốn đánh người có khả năng là anh vợ của mình, nhưng hắn cũng không thể để mình bị đánh, thế là hắn vung tay đỡ lấy tay của đối phương.
- Tần Thụ Lâm, anh không phải thấy tôi theo người khác thì giấc mộng thăng quan phát tài đổ vỡ sao? Vì vậy mà anh không nịnh bợ được trưởng phòng tổ chức, không thành thân thích với người ta, coi như chức vụ phó cục trưởng chó má của anh bị hớ rồi.
Tần Hồng Cẩm thấy anh mình và Vương Tử Quân quấn lấy nhau, nàng cũng bất chấp tất cả, dùng giọng chanh chua phát tiết với Tần Thụ Lâm.
Tần Thụ Lâm kia giống như bị Tần Hồng Cẩm vạch trần tâm sự, nắm đấm đang chuẩn bị vung về phía Vương Tử Quân chợt rũ xuống, hắn thoát ra khỏi Vương Tử Quân, sau đó nhìn Tần Hồng Cẩm, một lúc lâu sau mới ngập ngừng nói:
- Hồng Cẩm, em cũng biết anh làm như vậy là tốt cho em...
- Tốt cho em? Anh nói ra những lời này cũng không thấy ngại sao? Anh đừng cho rằng tôi không biêt gì cả? Anh trăm phương ngàn kế dụ dỗ em, để em gã cho Ngũ Đức Nguyên, không phải vì bố hắn làm trưởng phòng tổ chức huyện nhà chúng ta sao? Anh sau khi gả em cho hắn, anh cũng có thể được bổ nhiệm lên làm phó phòng tài chính sao?
Vương Tử Quân nhìn Tần Hồng Cẩm lúc này đang khóc sướt mướt, hắn chợt cảm nhận được những uất ức mà nàng gặp phải gần đây, vì thế không tự chủ được phải đến bên cạnh nàng, yêu thương kéo lấy tay nàng.
- Hồng Cẩm, có gì từ từ nói là được, không cần phải quá kích động...
Khi Vương Tử Quân nói thì những tiếng bước chân từ dưới lầu vang lên, chợt nghe thấy có người nói:
- Chị Tần, đã xác định được chỗ ở của Hồng Cẩm rồi sao? Sao Thụ Lâm còn ở trên đó chưa xuống?
Người đàn ông kia vừa lên tiếng vừa đi lên lầu, ánh mắt tìm kiếm Tần Thụ Lâm chợt rơi lên người Vương Tử Quân và Tần Hồng Cẩm.
- Bỏ tay thúi của mày ra.
Người đàn ông này lên tiếng, sau đó đi đến trước mặt Vương Tử Quân, bàn tay vung ra, muốn tát Vương Tử Quân.
Sau khi tiến vào trong quan trường thì tính cách của Vương Tử Quân thật sự đã tốt đẹp hơn trước kia không biết bao nhiêu lần, nhưng bí thư Vương sống an nhàn súng sướng đã quen cũng không phải một kẻ có thể vừa thấy mặt đã bị ăn tát.
Vương Tử Quân thấy người đến bất thiện thì trong lòng chợt bùng lên cảm giác tức giận, khi bàn tay của người thanh niên kia còn chưa đến mặt hắn, hắn đã vung tay cho đối phương một tát thật mạnh.
Tên thanh niên kìa là kẻ đã quen thói kiêu ngạo, đừng nói là người ngoài, dù là bố hắn cũng chưa động vào hắn lần nào.
- Mày dám đánh tao? Mày dám đánh tao?
Tên thanh niên thở hổn hển nhìn Vương Tử Quân, trong mắt hầu như tóe lửa.
Tần Thụ Lâm và người phụ nữ vừa mới đi đến thấy tên thanh niên kia bị đánh thì giận đến mức toàn thân phát run, đặc biệt là Tần Thụ Lâm.
- Tiểu tử, mày dám đánh tao? Tao sẽ cho mày hối hận, tao sẽ cho mày hối hận cả đời.
Những tiếng rít gào từ trong miệng tên thanh niên truyền ra ngoài, hắn giống như biến thành một con sư tử phẫn nộ.
Vương Tử Quân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tên thanh niên, trong lòng cười thầm, thầm nghĩ đây cũng là một tên bị quyền thế của bố mình làm cho hư hại, không biết trời cao đất rộng.
- Ngũ...Cậu Ngũ...Cậu...Cậu không sao chứ?
Tần Thụ Lâm nhanh chóng đi đến bên cạnh người thanh niên và dùng giọng nịnh hót nói.
- Con bà nó, không sao mới là lạ, ông bị đánh mà còn bảo không sao à? Con bà nó mày cút đi cho tao.
Tên thanh niên chửi ầm lên, sau đó đưa tay đẩy Tần Thụ Lâm, lại cất bước đi về phía Vương Tử Quân, nhưng khi đối mặt với ánh mắt lạnh băng của Vương Tử Quân thì lại rút chân về.
- Tiểu tử, chờ đó cho tao.
Tên thanh niên nói rồi lấy từ trong cặp ra một chiếc điện thoại rất lớn.
Tần Hồng Cẩm thấy đối phương rút điện thoại ra thì vẻ mặt chợt biến đổi, nàng chuẩn bị mở miệng thì Vương Tử Quân khẽ vỗ tay của nàng rồi nói:
- Đừng lo, cứ để hắn gọi.
- Cậu, cháu là Đức Nguyên, cháu bị người ta đánh...
Ngũ Đức Nguyên đối mặt với vẻ bình tĩnh của Vương Tử Quân thì càng thêm phẫn nộ, hắn cầm lấy điện thoại và nói lớn vào bên trong.
Bên trong không biết nói gì đó, nhưng khi Ngũ Đức Nguyên đặt điện thoại xuống thì vẻ mặt chợt lộ ra nụ cười.
- Tiểu tử, ông cho mày biết tay.
Ngũ Đức Nguyên nói rồi tùy ý ngồi xuống ghế, hai mắt chớp động, căn bản không thèm nhìn Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười, hắn cầm lấy chiếc điện thoại bàn màu đỏ của Tần Hồng Cẩm, sau đó tùy ý gọi đi:
- Đội trưởng Tề, anh mang vài người đến đây cho tôi.
Ngũ Đức Nguyên nghe thấy Vương Tử Quân gọi là đội trưởng Tề thì khóe miệng hếch lên, lại cười xì một tiếng khinh miệt, sau đó rút một điếu thuốc ra châm lửa.
Vợ chồng Tần Thụ Lâm lúc này như hai người đứng xa ngàn dặm, bọn họ chỉ có thể nhìn Ngũ Đức Nguyên và Vương Tử Quân đấu với nhau, căn bản xấu hổ đứng ngoài nhìn mà thôi.
- Như vậy có được không?
Người khác không biết đội trưởng Tề là ai, Tần Hồng Cẩm lại biết rõ, thế cho nên dùng giọng lo lắng hỏi.
- Đừng lo, có anh ở đây rồi.
Vương Tử Quân vỗ bàn tay của Tần Hồng Cẩm, sau đó khẽ nói.
Đúng lúc này có bốn năm người đàn ông cường tráng mặc đồng phục chạy đến, bọn họ cúi chào Vương Tử Quân và Tần Hồng Cẩm:
- Chào giám đốc Vương, giám đốc Tần.
Ngũ Đức Nguyên vốn lắp bắp sợ hãi, nhưng khi nhìn rõ đồng phục của đối phương thì cười lên ha hả.
- Còn tưởng mày giỏi lắm, thì ra chỉ là một đám bảo vệ, ha ha ha.
Ngũ Đức Nguyên chỉ vào Vương Tử Quân rồi cười lên ha hả.
Vương Tử Quân căn bản không quan tâm đến tiếng cười nhạo của Ngũ Đức Nguyên, hắn chỉ khẽ nói với viên đội trưởng bảo vệ:
- Đuổi ba người này ra ngoài.
- Tiểu tử, chi bằng vào đám bảo vệ mà muốn đuổi đại gia đi sao? Tao cho mày biết, mày không thoát được đâu, chuyện này tao sẽ không để yên.
Ngũ Đức Nguyên không đợi Vương Tử Quân nói hết lời mà cười lên ha hả như rất ngứa ngáy.
Đám bảo vệ của siêu thị Quân Thành đều là thanh niên hơn hai mươi, ai cũng là kẻ nóng tính, bọn họ không thích nhất là bị người ta khiêu khích, bây giờ thấy Ngũ Đức Nguyên nói như vậy thì nhanh chóng trở nên hung hăng.
- Giám đốc Vương, điều này...
Nếu so sánh với đám đội viên thì đội trưởng Tề trưởng thành hơn nhiều, lão dùng giọng chú ý xin chỉ chị Vương Tử Quân.
- Rác rưởi không đi, chẳng lẽ các anh không biết đuổi đi sao?
Vương Tử Quân lên tiếng, sau đó nghiêng đầu đi chỗ khác dùng giọng không quan tâm nói.
Vẻ mặt đội trưởng Tề chợt biến đổi, nhưng hắn cũng nhanh chóng làm ra lựa chọn. Chức vụ đội trưởng bảo vệ ở siêu thị Quân Thành không những phù hợp, còn kiếm nhiều tiền, dù thế nào thì hắn cũng không thể vứt bỏ, thế cho nên hắn hét lớn:
- Các anh em, đuổi đám vô lại này ra ngoài.
Sau khi nghe xong lời phân phó của đội trưởng Tề, đám bảo vệ tất nhiên sẽ phóng lên ra tay. Ngũ Đức Nguyên căn bản không kịp vùng vẫy đã bị đám nhân viên bảo vệ ném ra ngoài.
- Cháu nội, nhớ cho kỹ, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, ông sẽ tính sổ với mày.
Khi Ngũ Đức Nguyên bị ném ra khỏi cửa thì hét lên với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nở nụ cười khinh thường, sau đó hắn quay đầu nhìn thoáng qua vợ chồng Tần Thụ Lâm. Vừa rồi Tần Thụ Lâm thấy Ngũ Đức Nguyên bị người ta ném ra ngoài, trong lòng không khỏi bùng lên cảm giác khó chịu, không khỏi cảm thấy sợ hãi, hắn há hốc miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nên lời.
- Hồng Cẩm, em muốn làm gì? Em không ở trong huyện cũng phải nghĩ cho anh trai chứ? Anh ấy còn phải lăn lộn trong huyện, nếu như em đắc tội với Ngũ Đức Nguyên, em cho rằng sau này anh mình sẽ có thể phát triển tốt sao?
Chị dâu của Tần Hồng Cẩm chợt mở miệng nói, nếu so ra thì nàng còn mạnh mẽ hơn cả chồng, khi thấy chồng mình không mở miệng thì nàng lớn tiếng quát tháo.
Tần Hồng Cẩm cắn môi, nàng không nói gì, đúng lúc này đầu bậc cầu thang chợt hỗn loạn, có người hô hào:
- Đám bảo vệ này, không biết lo công tác của mình, dám đánh người, biết pháp luật mà phạm pháp, tội càng thêm nặng. Hôm nay các người đừng hòng chạy đi đâu, tất cả theo tôi đi về đồn.
Nghe thấy tiếng quát tháo như vậy thì chị dâu của Tần Hồng Cẩm chợt ý thức được người của cậu Ngũ Đức Nguyên đã đến, thế cho nên càng tỏ ra vui vẻ:
- Tôi vốn cũng không muốn nói với cô, nhưng vì bộ mặt của Tần gia, không thể không để cô phá hoại như vậy. Cô nhìn xem bây giờ mình có bộ dạng gì, không muốn làm một cô gái tốt, lại đi ở chung với người ta.
Vương Tử Quân nhìn thấy trong cặp mắt đẹp của Tần Hồng Cẩm có ngấn lệ, hắn chợt có ý nghĩ muốn cho đối phương một tát. Từ khi trọng sinh, không phải vì có liên quan đến sinh lý hay không, hắn luôn cảm thấy nên dùng vũ lực để giải quyết đám người thích gây rối và càn quấy như thế này. Nhưng khi hắn định ra tay thì vài tên cảnh sát đã đẩy nhóm bảo vệ của siêu thị lên lầu.
Ngũ Đức Nguyên đứng chính giữa đám cảnh sát, vẻ mặt đắc ý, bộ dạng rõ ràng là khinh thường đám bảo vệ, vì người mình gọi đến là công an.
- Đội trưởng Đoạn, tôi muốn tố cáo hắn ta đánh người gây thương tích, hắn đánh tôi, bây giờ tôi vẫn còn cảm thấy chóng mặt.
Ngũ Đức Nguyên nói rồi chỉ về phía Vương Tử Quân.
Lúc này đội trưởng Đoạn rõ ràng cũng đang tận tình nịnh bợ Ngũ Đức Nguyên, nghe được lời của Ngũ Đức Nguyên thì hắn nhanh chóng vung tay lên nói:
- Giữa ban ngày ban mặt mà dám ra tay đánh người, mọi người tiến lên bắt hế lại cho tôi...
Đội trưởng Đoạn còn chưa kịp hạ tay xuống, cánh tay vẫn dừng lại ở giữa không trung, hắn nhìn Vương Tử Quân đang đứng đó cười nhạt, miệng há hốc như đang ngậm một quả trứng gà.
Vài tên cảnh sát thuộc hạ thấy đội trưởng đã ra lệnh thì nhanh chóng tiến lên trước mặt đám người Vương Tử Quân, nhưng đúng lúc đội trưởng Đoạn hét lên:
- Ai cho các anh ra tay? Còn không mau cút đi cho tôi?
Đội trưởng Đoạn vừa nói vừa cung kính đi đến trước mặt Vương Tử Quân rồi dùng giọng cực kỳ chú ý nói:
- Chào ngài.
Vương Tử Quân lúc này cũng nhận ra đối phương là ai, thầm nghĩ Giang Thị này đúng là quá nhỏ, thế là chỉ gật đầu mà không nói gì.
Đoạn Hi Tùng thấy gương mặt lạnh nhạt của Vương Tử Quân thì trong lòng có chút bất an, sự việc vài ngày trước hắn biết rất rõ, hai anh em bọn họ muốn vu oan cho người này để kiếm chút tiền thuốc men, không ngờ địa vị của đối phương quá cao.
Tuy đối phương cho tiền thuốc men nhưng hai anh em Đoạn Hi Tùng giống như sống trong nước sôi lửa bỏng, đặc biệt là Đoạn Hi Tùng, những ngày nay liên tục phải làm kiểm điểm, bị phạt. Tuy trước đó đã có tin sắp tiến lên nhưng sau sự việc kia thì không còn cơ hội, tuy bây giờ vẫn được gọi la đội trưởng, thế nhưng chỉ là người ta thấy đáng thương nên cho chút hương thơm mà thôi, thật sự vẫn chỉ là cấp phó.
Lúc này phó cục trưởng phân cục đã hạ lệnh, Đoạn Hi Tùng cần phải có biểu hiện thật tốt, phải tranh thủ tự nhận lỗi, cũng không ngờ bây giờ lại gặp mặt Vương Tử Quân.
Chẳng lẽ Đoạn Hi Tùng hắn thật sự gặp phải một ngôi sao bất hạnh? Sao cứ phải gặp người này? Hắn thầm ảo não không thôi, nhưng vẻ mặt lại tỏ ra vui mừng nhìn Vương Tử Quân đứng cách đó không xa.
- Đội trưởng Đoạn, anh là đội trưởng sao?
Vương Tử Quân dùng ánh mắt như cười như không nhìn Đoạn Hi Tùng rồi dùng giọng hời hợt nói.
Trái tim Đoạn Hi Tùng chợt run lên, hắn nói:
- Chỉ là phó đội trưởng mà thôi, là một chức vụ treo, hì hì...
- À, có người tố cáo tôi, anh phải chấp pháp công bằng đấy.
Vương Tử Quân nói rồi chậm rãi ngồi xuống.
Đoạn Hi Tùng lúc này đổ đầy mồ hôi, nhưng hắn biết rõ địa vị của đối phương quá lớn, Ngũ Đức Nguyên dù là thân thích của cục trưởng Phó của phân cục, nhưng sau lưng tên kia lại là Trương Tùng Niên, bây giờ Trương Tùng Niên không phải chỉ là phó cục trưởng cục công an tỉnh, quan trọng là sau khi Triệu Lương Thu bị bắt, Trương Tùng Niên đã bắt đầu chủ trì công tác.
- Đội trưởng Đoạn, tôi đã điện thoại cho cậu, nói anh làm gì?
Ngũ Đức Nguyên thấy Đoạn Hi Tùng vừa thấy Vương Tử Quân thì co vòi, thế là lửa giận trong lòng càng bùng lên, cũng bất chấp tất cả mà hét lên với Đoạn Hi Tùng.
Nếu là trước kia thì Đoạn Hi Tùng sẽ sợ đến mức toàn thân bủn rủn, nhưng bây giờ có Vương Tử Quân, hắn không sợ.
- Tiểu Ngũ, chỉ là chút tranh chấp, cậu xin lỗi một tiếng rồi nhanh chóng bỏ đi là được.
Ngũ Đức Nguyên thật sự không tin vào tai mình, chị dâu của Tần Hồng Cẩm ở bên kia đang chuẩn bị giúp Ngũ Đức Nguyên thu thập Vương Tử Quân cũng bị một câu kia làm cho nghẹn họng. Ngũ Đức Nguyên tìm người đến giúp, không ngờ đối phương lại còn ép Ngũ Đức Nguyên xin lỗi, điều này thật sự là...
- Tốt, tốt, tốt...
Gương mặt Ngũ Đức Nguyên chợt đỏ bừng, hắn lấy điện thoại ra, hắn gọi đi, khi đối phương nhấc máy thì nhanh chóng tố cáo vài câu, sau đó cười nói với Đoạn Hi Tùng:
- Đội trưởng Đoạn, là điện thoại của cậu tôi.
Đoạn Hi Tùng không dám không tiếp điện thoại của cục trưởng phân cục, nhưng hắn lại đi ra ngoài cửa, cũng không biết nói thứ gì mà một lát sau lại đi vào với vẻ mặt tươi cười như hoa.
- Giám đốc Vương, cục trưởng chúng tôi nói anh đại nhân xin tha cho kẻ tiểu nhân, con cháu không biết chuyện, chút nữa anh ấy sẽ sang xin lỗi anh.
Ngũ Đức Nguyên thật sự không ngờ, ngay cả vợ chồng Tần Thụ Lâm cũng không ngờ, thậm chí đám cảnh sát tiến đến cũng không ngờ.
Cục trưởng Phó đến xin lỗi? Như vậy là thế nào? Phải biết rằng gần đây cục trưởng Phó rất có danh tiếng, rất kiên cường, không nể mặt ai.
Ngũ Đức Nguyên cũng bình tĩnh trở lại, hắn tuy có chút bừa bãi nhưng cũng biết quy củ, người có thể làm cho cậu hắn đến tận nơi xin lỗi, như vậy nhất định phải mạnh hơn cậu mình rất nhiều. Mình vì một con đàn bà mà động vào một người nh vậy, sau này về nhà cha còn tha cho mình sao?
Ngũ Đức Nguyên chợt có ý nghĩ như vậy, hắn định mở miệng, Vương Tử Quân bên kia đã khua tay nói:
- Thôi bỏ, các người đi đi.
Đoạn Hi Tùng nghe được lời của Vương Tử Quân thì thở dài một hơi, lại gật đầu như gà mổ thóc, sau đó hắn kéo Ngũ Đức Nguyên đi ra ngoài. Đội trưởng Tề và đám bảo vệ thấy tình huống như vậy thì hếch ngực lên, trong lòng có chút thoải mái nói không nên lời.
- Đội trưởng Tề, các anh cũng về đi, đúng rồi mỗi người xuống phòng tài vụ nhận một trăm đồng, xem như tiền thưởng.
Một trăm đồng là nửa tháng lương, giám đốc Vương này không những địa vị cao, còn ra tay hào phóng không giống bình thường.
Khi đội trưởng Tề cảm tạ đi ra ngoài, trong phòng khôi phục lại bình tĩnh, Tần Hồng Cẩm ôm lấy Vương Tử Quân, nàng rất hưởng thụ cảm giác được che nắng che mưa.
Tần Thụ Lâm không biết nói gì cho phải, hắn nhìn em gái của mình, lại nhìn Vương Tử Quân, đang định xoay người bỏ đi thì vợ hắn đã kéo giật lại, sau đó nàng khẽ hỏi:
- Cậu thanh niên, cậu tên gì?
"Hừ, người phụ nữ này có bộ mặt như trời tháng sáu, trở mặt rất nhanh, mới vừa rồi còn chửi bới nước miếng văng tung tóe, bây giờ chỉ sau nháy mắt đã biến thành cậu em!"
Vương Tử Quân tất nhiên sẽ không quan tâm đến những người phụ nữ như vậy, nhưng dù thế nào thì nàng ta cũng là chị dâu của Tần Hồng Cẩm.
- Vương!
Chị dâu của Tần Hồng Cẩm thấy Vương Tử Quân trả lời, sau đó nhanh chóng bắt chuyện. Nàng mở miệng hỏi những vấn đề không đâu ra đâu, nhưng Vương Tử Quân vẫn chỉ mỉm cười trả lời, giống như không quan tâm gì đến người phụ nữ ngang ngược này vậy.
Tần Hồng Cẩm biết rõ Vương Tử Quân, tuy nàng chán ghét chị dâu của mình nhưng máu mủ tình thân cũng không thể nào xóa đi được, nơi đây dù thế nào cũng có anh ruột của nàng, dù sao thì đó cũng là vợ của anh mình.
Tần Hồng Cẩm thấy Vương Tử Quân mỉm cười nói chuyện với chị dâu của mình, trong lòng nàng chợt bùng lên cảm giác ngọt ngào, từ tận đáy lòng nàng cảm thấy quý trọng tình cảm của mình. Tuy nàng cũng chưa nói rõ ràng với Vương Tử Quân, thế nhưng cử động của nàng lại không bỏ sót, nàng ỷ ôi trong lòng hắn, thật sự là êm dịu như nước.
Chị dâu của Tần Hồng Cẩm tên là Phiền Hạnh Hoa, cái tên này chỉ kém một chữ so với một nữ anh hùng vào thời cổ đại, thế nhưng chỉ kém một chữ mà nhân phẩm lại kém quá xa.
Phiền Hạnh Hoa là một người phụ nữ khôn khéo, nàng đã sớm thấy được uy thế của Vương Tử Quân trong tình huống vừa rồi, thế là một mưu đồ muốn tìm cho chồng mình một cấp bậc phó khoa từ trên người Vương Tử Quân chợt bùng ra trong lòng.
Khi Phiền Hạnh Hoa có ý nghĩ này thì nhanh chóng nói câu được câu không lôi kéo làm quen với Vương Tử Quân, đúng lúc ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa. Nàng nhìn thấy Vương Tử Quân muốn đi ra mở cửa, thế là nhanh chóng mở miệng răn dạy chồng mình:
- Anh còn đứng đó làm gì? Còn không mau đi ra mở cửa.
Tần Thụ Lâm vốn rất sợ vợ, lúc này nghe vợ gọi chính mình, nào dám chậm trễ? Hắn vội vàng chạy ra mở cửa. Khi cửa mở ra thì một người cảnh sát trung niên tiến vào, sau lưng người này chính là Ngũ Đức Nguyên và Đoạn Hi Tùng.
Người cảnh sát trung niên thấy Tần Thụ Lâm ra mở cửa hì duỗi hai tay dùng giọng nhiệt tình nói:
- Anh là giám đốc Vương sao? Tôi là...
Tần Thụ Lâm lúc này rất xấu hổ, nhưng đã có người giải vây cho hắn, Ngũ Đức Nguyên hừ một tiếng rồi nói: Bạn đang đọc chuyện tại
- Cậu, đây là Tần Thụ Lâm.
Viên cảnh sát trung niên kia xấu hổ buông tay của Tần Thụ Lâm ra, sau đó nhìn về phía gương mặt lạnh nhạt của Vương Tử Quân ở phía bên kia.
- Giám đốc Vương, đây chính là cục trưởng Phó Bằng Vân của phân cục chúng tôi.
Đoạn Hi Tùng thấy cục trưởng xấu hổ thì nhanh chóng tiến lên xuất thủ tương trợ.
Vương Tử Quân nhìn Phó Bằng Vân, sau đó lại nhìn Ngũ Đức Nguyên, hắn cười ha hả nói:
- Cục trưởng Phó, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hôm nay có thể gặp mặt anh, tôi thật sự rất vui...
Vương Tử Quân nói rồi vươn tay ra.
Tuy không biết rõ thân phận của Vương Tử Quân, nhưng nghĩ đến tình huống người này có thể gọi đi một cuộc điện thoại làm cho Trương Tùng Niên đến đưa tiền, Phó Bằng Vân chợt cảm thấy mình rất có thể diện.
- Chào giám đốc Vương, sự việc hôm nay là cháu của tôi không hiểu chuyện, kính xin giám đốc Vương không so đo với trẻ con như nó...
Phó Bằng Vân vừa bắt tay Vương Tử Quân vừa dùng giọng chân thành xin lỗi.
- À, cũng không có gì, nói ra thì tôi cũng không đúng, đã làm cho Tiểu Ngũ chịu chút uất ức. Cục trưởng Phó, việc này tôi cũng nói lời xin lỗi, thế này đi, lần này cục trưởng đến Giang Thị tôi sẽ bao hết, nếu cục trưởng Phó cứ giành lấy thì xem thường tôi rồi.
Khi Phó Bằng Vân đến thì đã sớm chuẩn bị đón nhận những lời khó nghe, nhưng không ngờ người thanh niên này lại nói ra những lời hay ho như vậy, thế là không khỏi tỏ ra lau mắt mà nhìn, đồng thời càng có thêm vài phần hảo cảm, có ý nghĩ muốn kết giao.
Sau khi hai người ngồi xuống thì trò chuyện vui vẻ một lúc, Ngũ Đức Nguyên đứng sau lưng Phó Bằng Vân, hắn nhìn cậu mình nói chuyện với Vương Tử Quân mà trong lòng sinh ra cảm giác ảm đạm, rõ ràng mình và người ta cách biệt quá xa.
- Xin hỏi giám đốc Vương đang công tác ở chỗ nào?
Phó Bằng Vân tuy nãy giờ gọi Vương Tử Quân là giám đốc Vương, thế nhưng hắn cũng không biết rốt cuộc đối phương là giám đốc gì.
- Tôi là bí thư đảng ủy xã Tây Hà Tử, chỉ là một địa phương nhỏ.
Vương Tử Quân tùy ý trả lời.
Nhưng một câu nói của Vương Tử Quân lại làm cho Phó Bằng Vân thật sự kinh ngạc, một bí thư đảng ủy xã, ít nhất đối phương cũng là chấp chính khoa, mình ở trong thể chế nhiều năm cũng chỉ là cấp phó huyện mà thôi, nhưng đây là cấp phó huyện không xứng.
- Bí thư Vương thật sự là tuổi trẻ tài cao, tương lai như gấm như hoa.
Phó Bằng Vân nói, tư thái lại hạ thấp thêm vài phần.
Hai người bàn luận thêm vài câu, Phó Bằng Vân để lại số điện thoại của mình rồi chuẩn bị rút lui, đúng lúc Vương Tử Quân kéo tay Phó Bằng Vân nói:
- Cục trưởng Phó, chúng ta mới quen đã thân, nói thế nào thì tôi cũng phải mời ngài dùng một bữa cơm, nhưng hôm nay thạt sự không khéo là vào đúng sinh nhật bố tôi, thật sự không thoát thân được, sau này nếu có cơ hội thì mong cục trưởng Phó đừng chối từ.
- Nào có, thật ra cũng là tôi mời khách mới đúng, nếu trong nhà cậu có việc, chúng ta xin hẹn lần sau.
Phó Bằng Vân thấy Vương Tử Quân khách khí như vậy, chính hắn cũng tỏ ra cực kỳ khách khí.
Lúc này Tần Hồng Cẩm cầm đến hai tờ giấy rất đẹp đặt trong lòng bàn tay của Vương Tử Quân, bên trong có ghi con số một ngàn đồng.
- Anh Phó, đây là siêu thị mà tôi và Hồng Cẩm cùng mở, nếu anh có rảnh thì cùng chị dâu đến quan tâm một chút.
Vương Tử Quân vừa nói vừa đưa trang giấy vào trong tay Phó Bằng Vân.
Đối với loại phương án dùng hiện vật thay thế tiền như thế này, Phó Bằng Vân tất nhiên sẽ không nhận không được, nhưng vừa nghe nói đó là siêu thị mà Vương Tử Quân mở ra, Phó Bằng Vân chợt có hơi ngây người.
Đoạn Hi Tùng không hiểu rõ nhưng cũng biết rõ về Tống Thiết Cương hoành hành nhiều năm ở Giang Thị, cũng biết rõ chỗ dựa sau lưng của người này, đó là cục trưởng cục công an thành phố Triệu Lương Thu. Tên kia vì chọc vào siêu thị Quân Thành mà bị người ta đánh ngã, bây giờ Tống Thiết Cương đã bị xử bắn, Triệu Lương Thu cũng đã bị mất chức cục trưởng cục công an thành phố, tất cả nguyên nhân đều là do siêu thị Quân Thành.
Vì bảo trụ vị trí của mình, vị cục trưởng Phó này cực kỳ xem trọng siêu thị Quân Thành. Vừa rồi hắn còn thấy Vương Tử Quân cao hơn mình một chút, bây giờ hắn chợt phát hiện đối phương chính là một ngọn núi lớn đứng trước mặt mình.
Thế cho nên lúc này Phó Bằng Vân nhanh chóng mở miệng từ chối:
- Bí thư Vương, anh yên tâm đi, sau này có việc gì cứ phân phó một tiếng, dù thế nào thì tôi cũng sẽ đảm bảo siêu thị Quân Thành được bình an.
- Bộp.
Vương Tử Quân chợt khẽ vỗ đầu mình, hắn nói:
- Anh Phó nếu không nói thì tôi cũng thật sự quên mất, anh của Hồng Cẩm là thủ hạ của bố Tiểu Ngũ, anh nói dùm cho một lời, thời điểm thích hợp thì quan tâm một chút, anh ấy đã hơn ba mươi mà còn chưa là phó khoa, đúng là mất mặt.
- Đây là chuyện nhỏ, anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt.
Phó Bằng Vân dùng giọng khách nói, lúc này mới bỏ đi.
Vợ chồng Tần Thụ Lâm thật sự đứng ngây người, bọn họ không tin những gì mình vừa được nghe là sự thật, nhưng những lời nói có lực vừa rồi lại thật sự đánh sâu vào màng nhĩ của nàng: Tất cả đều là sự thật. Chức vụ phó khoa làm cho bọn họ phấn đấu nhiều năm chưa được, bây giờ chỉ cần đối phương nói vài ba câu đã giải quyết ổn thỏa.
Sau khi Phó Bằng Vân cáo từ thì hai vợ chồng Tần Thụ Lâm cũng thức thời cáo từ, nhưng thật sự là cảm tạ không thôi, hận không thể coi Tần Hồng Cẩm và Vương Tử Quân là bầu trời của mình, điều này cũng làm cho hai mắt Tần Hồng Cẩm chợt lóe sáng.
Sau khi tiễn chân hai vợ chồng Tần Thụ Lâm thì Vương Tử Quân thở dài một hơi, ngay sau đó là một thân hình mềm mại lao vào lòng hắn, làn môi nóng hổi áp lên, hai người hôn lấy nhau cuồng nhiệt.
Tần Hồng Cẩm biết rõ, người yêu của mình nếu không vì mình, căn bản sẽ không cần kết giao với Phó Bằng Vân, cũng không phải vì anh mình mà mở miệng yêu cầu một vị trí cấp phó khoa.
Dưới sự nhiệt tình của Tần Hồng Cẩm, Vương Tử Quân cũng nhiệt tình đáp trả, thế nhưng khoảnh khắc lửa nóng bùng lên não, hắn chợt mở miệng:
- Hồng Cẩm, em hôm qua mới...Cần nghỉ ngơi cái đã...
- Không, bây giờ em muốn anh ôm em...
Tần Hồng Cẩm nói rồi dùng sức đẩy Vương Tử Quân, cũng không biết hai bên đã lui đến bên giường từ khi nào, Vương Tử Quân không đề phòng bị nàng đẩy ngã xuống giường.
Khi thân thể mềm mại của Tần Hồng Cẩm áp lên, hai ngươi nghênh đón lẫn nhau, cơ thể bùng lên dục vọng như hoa cỏ mùa xuân, bừng bưng sức sống, cực kỳ đẹp đẽ. Vương Tử Quân tung hoành ngang dọc, trong lòng chợt bùng lên ý nghĩ, lần này là chính mình bị đẩy ngã sao?
Tần Hồng Cẩm cuối cùng cũng không cùng Vương Tử Quân về nhà tham gia tiệc sinh nhật, sau khi hai bên lăn qua lăn lại một lúc lâu thì mới rời khỏi giường, cuối cùng hắn mới ôm xiết lấy Tần Hồng Cẩm và dùng giọng nỉ non nói:
- Tốt, tốt!
Truyện convert hay : Ở Rể Vì Tế