- Tổng cộng năm trăm kilomet, nhưng vì nhân dân đang khó khăn vì không có nguồn nước sinh hoạt, toàn thể anh em chia làm bốn ban, thực hành phương châm liên tục công tác và thay ca. Chỉ cần cung cấp đủ nước uống cho nhân dân, chúng tôi dù có khổ cực cũng không có vấn đề, vì nhân dân phục vụ.
Câu trả lời của viên chiến sĩ trẻ làm cho nữ phóng viên rất thỏa mãn, nàng cầm micro hướng về phía đối phương rồi hỏi:
- Bây giờ anh có muốn nó gì với nhân dân cả nước không?
- Mong các vị lãnh đạo và nhân dân cứ yên tâm, chúng tôi đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ của thượng cấp, cố gắng đảm bảo vấn đề nguồn nước sinh hoạt cho thành phố Yên Hư.
Hình ảnh tên chiến sĩ phòng cháy với gương mặt phấn chấn dừng lại trên màn hình tivi, sau đó lại là vài lời phỏng vấn khác. Chợ nghe giọng nói của biên tập viên vang lên:
- Một phương gặp nạn tám phương trợ giúp, khi có chuyện xảy ra chỉ cần chúng ta tin tưởng vững chắc vào lãnh đạo, phát triển tinh thần chấp pháp vì dân một cách cao độ, như vậy dù khó khăn như thế nào thì cũng có thể vượt qua...Lúc này sau khi nhiều địa phương láng giềng cố gắng giúp sức, vấn đề nguồn nước của nhân dân thành phố Yên Hư dọc theo sông Lam Hà đã được đảm bảo...
- Lúc này chúng tôi là những người làm chương trình xin chân thành cảm ơn các xí nghiệp và cá nhân hảo tâm đã ra tay tương trợ nhân dân, cũng vì tấm chân tình của mọi người nên vấn đề nước uống của nhân dân mới được giải quyết nhanh chóng như vậy...
Nguyễn Chấn Nhạc tuy đỏ mắt nhưng vẫn lắng nghe bản tin thời sự. Hắn nghĩ đến những gì phát sinh trong vài ngày qua mà giống như gặp phải ác mộng.
Lúc này có nhiều bên tham gia giải quyết tốt hậu quả, còn có sự coi trọng của các cấp lãnh đạo với sự kiện này, điều này làm cho hắn sinh ra cảm giác chân không chạm đất. Lúc này thì tốt, tất cả xem như đã hồi phục như cũ, thế nhưng cảm giác không yên lại tăng tiến vài phần.
Nguyễn Chấn Nhạc biết rõ chuyện này phải có người phụ trách, Trình Hiểu Bình đã nhận lỗi từ chức, như vậy lúc này người nên đứng lên phụ trách sự việc sẽ là ai?
Không những tỉnh Sơn Nam cần phải cho ra một câu trả lời rõ ràng, thậm chí là tuyến trung ương cũng phải ra mặt nói cho rõ ràng.
Nguyễn Chấn Nhạc nghĩ đến phương diện giải quyết hậu quả sự việc này mà cảm thấy cực kỳ đau đầu, hắn biết rõ một khi xử lý sự việc thì hậu quả là ra sao.
Có nhiều lần Nguyễn Chấn Nhạc rất muốn gọi điện thoại về nhà, nhưng cuối cùng hắn vẫn đặt điện thoại xuống. Hắn tin tưởng người trong nhà sẽ không vì vụ này mà không bỏ qua cho mình, cũng đang ra sức nghĩ biện pháp để giải quyết ổn thỏa. Thế nhưng lúc này nếu hắn gọi điện thoại, căn bản chỉ tăng phiền não cho người nhà mà không có bất kỳ tác dụng nào khác.
- Bí thư Nguyễn, năm mươi xe nước của thành phố La Nam đã chạy đến, ngài có muốn gặp mặt người phụ trách đoàn xe không?
Triệu Đức Càn gõ cửa đi đến, hắn khẽ mở miệng nói với Nguyễn Chấn Nhạc.
Nguyễn Chấn Nhạc mở to mắt nhìn thoáng qua Triệu Đức Càn, cũng không nói gì. Triệu Đức Càn nhìn cặp mắt đỏ rực của Nguyễn Chấn Nhạc, sau đó dùng giọng có chút do dự nói:
- Tôi sẽ mời chủ tịch Triệu tiếp đãi bọn họ.
- Không cần, tôi tự mình đi qua, bọn họ đến là vì hỗ trợ thành phố Đông Bộ, chúng ta cần phải suy xét ở phương diện lễ tiết.
Nguyễn Chấn Nhạc đứng lên với bộ dạng có chút suy sụp tinh thần, sau đó cất bước đi ra ngoài.
Tuy lần này có tám phương trợ giúp thành phố Đông Bộ, thế nhưng sự giúp đỡ to lớn của thành phố La Nam làm cho Nguyễn Chấn Nhạc sinh ra cảm giác như đổ dầu vào lửa. Mình gặp chuyện không may lại thành công cụ để người ta đạt danh vọng, điều này làm cho người ta căn bản là không thoải mái.
Nhưng dù không thoải mái thì cũng phải bảo trì lễ tiết, Nguyễn Chấn Nhạc vẫn phải bảo trì điều này, hắn không thể để cho người ta nói mình không hiểu quy củ.
- Trưởng phòng Trần, cám ơn các anh em La Nam đã giúp đỡ to lớn cho thành phố Đông Bộ, kính xin anh nói lại với bí thư Vương, nói rằng thành phố Đông Bộ chúng tôi vĩnh viễn không quên sự giúp đỡ to lớn chí tình ngày hôm nay của các anh.
Nguyễn Chấn Nhạc bắt tay vị phó phòng giao thông công chánh thành phố La Nam rồi trầm giọng nói.
Vị phó phòng này tuy cấp bậc có hơi thấp nhưng lại hiểu rõ ân oán giữa lãnh đạo thành phố của mình với Nguyễn Chấn Nhạc, hắn vẫn hạ thấp tư thái nói:
- Bí thư Nguyễn, ngài quá khách khí rồi, trước khi đến thì bí thư Vương đã gặp mặt, nói chúng tôi cố gắng vượt qua khó khăn, nhanh chóng đưa nước đến Đông Bộ. Anh ấy còn nói tôi chuyển cáo cho bí thư Nguyễn, nói là có gì cần thì thành phố La Nam sẽ dùng toàn lực giúp đỡ.
Ánh đèn lóe lên loang loáng, hình ảnh phó phòng Trần bắt tay với bí thư Nguyễn đã được các phóng viên ghi lại trong khoảnh khắc.
Nguyễn Chấn Nhạc xem lại những đoạn phim vừa được quay, hắn cười khổ sở, sau đó trầm giọng nói với Triệu Đức Càn:
- Phát đoạn phim này đi.
Sau khi quay lại phòng làm việc, Nguyễn Chấn Nhạc cực kỳ mệt mỏi, hắn uống một hớp nước cảm thấy rất khó khăn, giống như cổ họng bốc lửa. Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn nhìn thoáng qua dãy số gọi đến, sau đó dùng giọng mất kiên nhẫn nói:
- Có chuyện gì? nguồn
- Chấn Nhạc, xử lý thế nào rồi?
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói có chút vội vàng của Tào Chân Nhi.
- Trên cơ bản không có vấn đề gì lớn, chuyên gia nói năm ngày sau nước dòng sông Lam Hà sẽ khôi phục như thường.
Nguyễn Chấn Nhạc nói đến đây thì có chút phấn chấn, vì nước sông khôi phục như thường thì sự việc đã xem như được xử lý xong.
Nguyễn Chấn Nhạc biết rõ Tào Chân Nhi muốn hỏi điều gì, thế nhưng đó là câu hỏi mà lúc này hắn căn bản là không muốn nghe vào tai. Phòng tổ chức không phải là nhà hắn mở ra, hắn cũng không thể tùy tiện đi vào bên trong, thích vị trí nào thì đội mũ quan lên đầu. Vì thế hắn thay đổi chủ đề nói:
- Viễn Nhi thế nào rồi?
- Thật không tốt, tinh thần của nó giống như đang tan vỡ.
Tào Chân Nhi nói đến em mình thì tâm tình và giọng nói bắt đầu giảm xuống thấp. Tuy Tào Chân Nhi cũng rất không thích Tào Viễn trêu hoa ghẹo bướm khắp nơi, nhưng dù sao thì tình thần giữa hai bên cũng không thể xóa đi được. Nàng trơ mắt nhìn em trai nằm trên giường bệnh, tâm tư cũng không chút dễ chịu.
Nguyễn Chấn Nhạc cũng không cảm thấy bất ngờ vì tình huống tinh thần Tào Viễn tan vỡ. Dựa vào những gì hiểu biết về Tào Viễn, cuộc sống tàn phế căn bản là thứ mà một công tử con nhà giàu không thể chịu được. Hơn nữa Tào Viễn còn phải bị lên án vì tội cưỡng hiếp.
- Vụ án tiến triển thế nào?
Nguyễn Chấn Nhạc trầm ngâm giây lát, sau đó chủ động chuyển lời lên người phụ nữ mà hắn căn bản không hiểu nhiều là Liêu An Như.
- Tuy thành phố La Nam bảo vệ cô ta, thế nhưng thành phố Hán Vũ bên kia đã điều tra xong, sau khi vụ án kết thúc, có thể đưa cô ta đi. Khi cô ta đến Hàn Vũ, tôi sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho con tiện nữ này.
Lúc này Tào Chân Nhi không có ở bên cạnh, thế nhưng Nguyễn Chấn Nhạc có thể cảm nhận được bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của vợ mình.
- Vương Tử Quân là người khó đối phó, em nhất định phải chú ý.
Nguyễn Chấn Nhạc trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói.
- Ừ!
Tào Chân Nhi cúp điện thoại của Nguyễn Chấn Nhạc, nàng cũng căn bản không coi trọng lời dặn dò của Nguyễn Chấn Nhạc. Tuy nàng thừa nhận Vương Tử Quân là người khó đối phó, nhưng sự việc trên cơ bản đã được sắp xếp rất kĩn kẽ, dù là lãnh đạo địa phương hay người trong ban ngành kiểm sát cũng đã khuất phục, hơn nữa thành phố Hàn Vũ mới là phía điều tra vụ này, còn có chuyện gì bất ngờ xảy ra sao?
Truyện convert hay : Thần Đều Mãnh Hổ