- Chủ tịch Chử, nếu anh ta dùng biện pháp khác để gõ lên đầu tôi, như vậy anh Chu tôi không quá quan tâm. Nói thật, cho dù bí thư Vương Tử Quân lấy tôi ra làm vận tế cờ, tôi cũng không thèm nhăn mày. Vấn đề là chuyện này liên quan đến những nhân viên phá án của đơn vị, ngài nghĩ xem bọn họ khổ sở công tác, cuối cùng còn phải gánh chịu trách nhiệm. Tôi Chu Tiến Liên là lãnh đạo đơn vị, nếu như mặc kệ không quan tâm, sau này làm sao còn là chỗ dựa tinh thần cho thủ hạ chứ?
Chữ Vận Phong nhìn vào hai mắt giống như có vài phần lệ nóng của Chu Tiến Liên, trong lòng không khỏi xuất hiện sự kiện mười năm trước. Khi đó hắn là chủ tịch thành phố Lâm Hồ, Chu Tiến Liên là phó chánh án tòa án. Chữ Vận Phong căn bản không còn nhớ rõ chuyện kia là gì, thế nhưng Chu Tiến Liên lại gánh vác tất cả trách nhiệm không phải của mình.
Cũng vì vậy mà Chữ Vận Phong mới có không gian phát triển, có một đám người dám liều mạng vì mình. Thế nhưng hiện tại vị trí của Chu Tiến Liên đã thay đổi, chẳng qua giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Chu Tiến Liên vẫn là Chu Tiến Liên năm xưa.
- Không ai bắt anh làm vật tế cờ, anh định làm thế nào? Công tác của các anh có vấn đề, thế nhưng lại biến thành hổ không cho ai sờ mông vào, không trừng phạt được, không cho người ta lên tiếng sao?
Tuy Chữ Vận Phong vẫn dùng giọng răn dạy nói với Chu Tiến Liên, thế nhưng trong lời nói lại có vài phần quan tâm đến thủ hạ.
Chu Tiến Liên căn bản không xa lạ gì những lời nói quan tâm của Chữ Vận Phong, trước kia hắn từng nhận nhiều lời giống như vậy. Vừa rồi hắn dõng dạc nói chuyện với lãnh đạo, cũng vì muốn lãnh đạo nói ra những lời quan tâm như thế.
Lão lãnh đạo không làm cho Chu Tiến Liên thất vọng, chủ tịch Chữ vẫn là Chữ Vận Phong đứng đầu nhóm cán bộ thành phố Lâm Hồ như năm xưa. Trong đầu Chu Tiến Liên lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn có chút kích động, thế nhưng kích động đến cũng nhanh mà đi cũng mau.
Chu Tiến Liên hiểu rõ ý nghĩ của Chữ Vận Phong, càng hiểu rõ lúc này mình không thể cúi đầu. Chủ tịch Chử thích những người đàn ông kiên định, nếu mình mở miệng lật lọng, căn bản không có được chút danh dự, thậm chí còn bị chủ tịch Chử xem nhẹ.
- Chủ tịch Chử, tôi không phải nói công tác của đơn vị mình căn bản không thể động vào, tôi chỉ nói có người lấy lông gà làm lệnh tiễn, cố ý làm lớn chuyện.
Chữ Vận Phong không chờ Chu Tiến Liên nói cho xong, lão vung tay nói:
- Chuyện này theo tôi thì dừng lại ở đây, tôi sẽ nói vài lời với bí thư Vương, anh nên làm tốt công tác của mình, nếu có bệnh tật gì thì tôi sẽ không tha cho anh.
- Chủ tịch Chử, tôi nghe lời ngài.
Chu Tiến Liên nhìn thấy quỹ tích nói chuyện giống như năm xưa của lãnh đạo, hắn cảm thấy rất vui mừng.
- Được rồi, được rồi, đừng nói thêm nữa, cuối cùng cũng hiện nguyên hình mà thôi.
Lúc này Chữ Vận Phong căn bản không còn chút ý nghĩ không vui nào về thủ hạ của mình. Lão nhìn gương mặt lo lắng của Chu Tiến Liên thế là cười cười nói"
- Anh an tâm công tác, chuyện liên quan đến bí thư Tử Quân đã có tôi rồi.
Chữ Vận Phong nói rồi chợt nhớ đến thứ gì đó:
- Anh Chu, tôi nhớ hình như ngày mai là ngày mừng thọ tám mươi của bác nhà anh phải không?
- Chủ tịch Chử, ngài có trí nhớ thật tốt, ngày mai chính là ngày mừng thọ tám mươi của mẹ tôi.
Chu Tiến Liên thật sự không ngờ chủ tịch Chữ Vận Phong vẫn nhớ đến tuổi thọ của mẹ mình, thế là trong lòng hắn càng thêm kích động.
- Thế nào lại không nhớ rõ? Năm xưa khi bà cụ mừng thọ bảy mươi thì tôi cũng có đi. Có câu người già như bảo vật, chỉ cần cụ nói tốt thì mọi người sẽ tốt. Vì vậy nên anh Chu, anh nhất định phải quan tâm đến các cụ. Quan tâm đến người già là gánh nặng đường xa, người khác cũng không thể giúp được gì, gánh nặng ngàn cân sẽ rơi lên đầu của anh, thậm chí sau vài năm nữa thì chúng ta cũng như cụ nhà mà thôi.
Chữ Vận Phong nói đến đây thì trong giọng nói có vài phần tự giễu.
Chu Tiến Liên mở miệng chặn lại:
- Chủ tịch Chử, ngài cũng không già, tôi còn trông mong ngài công tác thêm mười năm nữa.
Với vị trí hiện tại của Chữ Vận Phong, nếu công tác thêm mười năm nữa sẽ tiếp tục được thượng cấp cất nhắc. Chu Tiến Liên nói ra câu này căn bản là một biểu hiện kiên trung, hơn nữa còn có vài phần nịnh bợ Chữ Vận Phong.
Chữ Vận Phong sao lại không hiểu cho được? Lão vỗ vỗ vai Chu Tiến Liên rồi nói:
- Anh Chu, mười năm qua anh phát triển không uổng phí, thậm chí còn nói nhiều hơn trước. Thế này đi, anh phát thư mời cho bí thư Vương, nói mai là ngày mừng thọ cụ nhà, tôi nhất định sẽ đi đến tham gia.
Xét từ góc độ của Chu Tiến Liên thì hắn căn bản không hy vọng xa vời là chủ tịch Chữ Vận Phong sẽ đến tham gia tiệc mừng thọ. Lần này mừng thọ mẹ hắn, hắn cảm thấy chủ tịch Chữ Vận Phong cho chị nhà đến là quá tốt rồi, không ngờ chủ tịch Chử vẫn nhớ đến tình bạn cũ, lại tự mình đến tham gia.
Vô tình Chu Tiến Liên càng thêm kích động, nếu như nói vừa rồi chỉ là chút biểu hiện lấy lòng lãnh đạo, bây giờ hắn càng thêm thành tâm và chân tình:
- Chủ tịch Chử, tôi thật sự cảm tạ ngài.
Chu Tiến Liên nói vài câu rồi rời khỏi phòng làm việc của Chữ Vận Phong. Lúc này Chữ Vận Phong ngồi sau bàn làm việc của mình, lão khẽ nhíu mày, thế nhưng trong lòng lại liên tục bùng sóng.
- Tuyến trên điều đến một cán bộ trẻ tuổi, chẳng lẽ muốn chúng tôi phải làm bảo mẫu vài năm sao?
Chữ Vận Phong gạt tàn thuốc rồi dùng giọng có vài phần oán giận nói.
Chữ Vận Phong căn bản có khuynh hướng muốn đưa Chân Hồng Lỗi tiến lên đảm nhiệm vị trí bí thư ủy ban tư pháp, không chỉ Chân Hồng Lỗi là thuộc hạ cũ của lão, còn có một ý nghĩ cụ thể hơn nhiều. Đó là lão cảm thấy Chân Hồng Lỗi là một người có năng lực dám nghĩ dám làm, nếu như Chân Hồng Lỗi tiến lên làm bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy Nam Giang, như vậy sẽ căn bản cho ra những thành tích hộ giá hộ tống kinh tế địa phương phát triển mạnh mẽ.
Chữ Vận Phong nghĩ như vậy và cũng đề cử với thượng cấp giống như vậy, cuối cùng Chân Hồng Lỗi cũng không thể trở thành bí thư ủy ban tư pháp như ý muốn. Lão biết đó là tác dụng của bí thư Diệp Thừa Dân, lão căn bản cũng không thoải mái vì hành vi như vậy của đối phương. Nhưng Diệp Thừa Dân dù sao cũng là bí thư tỉnh ủy, cũng không hy vọng người của Chữ Vận Phong tiến lên làm bí thư ủy ban tư pháp.
Nhưng thượng cấp lại phái đến một vị cán bộ quá trẻ tuổi, điều này cũng không khỏi làm cho Diệp Thừa Dân cảm thấy cuống quýt. Chữ Vận Phong căn bản cũng không yêu không ghét với một cán bộ trẻ tuổi như Vương Tử Quân, nhưng Chu Tiến Liên là người nói nhiều, nói xong lại làm lòng lão bùng sóng, cảm thấy đối phương căn bản quá trẻ người non dạ.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, thư ký Xà Tiểu Cường đi vào nói:
- Chủ tịch Chử, vừa mới nhận được thông báo của văn phòng tỉnh ủy, sáng mai sẽ tổ chức hội nghị thường ủy.
Truyện convert hay : Mạnh Nhất Cuồng Binh