Khi đó Vương Tử Quân còn dùng giọng đùa giỡn nói:
- Tôi nghe thấy cục trưởng Đoạn thực hiện điều lệnh rất tốt, cái còi này của anh cũng rất tốt. Tiểu tử nhà tôi không hiểu vì sao lại thích còi của cảnh sát giao thông, cứ quấn lấy tôi đòi mua một cái. Trước nay tôi mãi bận rộn nên quên đi mất, hôm nay đến đây thấy cục trưởng Đoạn dùng còi, tôi chợt nhớ ra. Xem ra cn trai đang rất lo lắng với trí nhớ của bố mình đây.
Vương Tử Quân nói đùa làm cho những người khác nghe thấy được mà cười lớn. Khi mọi người đang cười thì Vương Tử Quân nói tiếp:
- Cục trưởng Văn Đống, hôm nay tôi lấy việc công nói chuyện tư, anh đưa cái còi kia cho tôi, đỡ tôi phải đi mua cho con, lại bị nói là không giữ lời.
Một cái còi của cảnh sát, Vương Tử Quân chỉ cần mở miệng thì những người khác sẽ không nói gì. Hơn nữa Vương Tử Quân cầm về nhà, dựa theo thói quen thích sạch sẽ của Mạc Tiểu Bắc sẽ căn bản không cho Tiểu Bảo Nhi tiếp tục sử dụng. Nhưng Vương Tử Quân vẫn thoải mái tự nhiên lấy cái còi của Đoạn Văn Đống.
Một hành động như vậy của Vương Tử Quân xem như một chuyện nhỏ xen giữa sự kiện lớn, nhưng đám người nơi đây ai cũng thầm hiểu sâu xa. Không chỉ là một hành vi bình thường, Vương Tử Quân và Đoạn Văn Đống có mối quan hệ gì? Chỉ trong thời gian ngắn thì Đoạn Văn Đống đã là người nhà của bí thư Vương Tử Quân rồi sao?
Có sự giúp đỡ của bí thư ủy ban tư pháp, Đoạn Văn Đống căn bản xem như đã tiến lên làm cục trưởng cục công an thành phố Đông Hồng. Đám lãnh đạo cục công an thành phố Đông Hồng đi cùng với lãnh đạo đều có ánh mắt phức tạp, dù là biểu hiện gì cũng có. Sau khi Vương Tử Quân rời khỏi cục công an thành phố Đông Hồng chưa lâu, trong đơn vị đã truyền ra nhiều thông tin, rất nhiều cán bộ thâm niên cảm thấy thời gian cục trưởng Đoạn tiến lên như diều gặp gió đã đến.
Vương Tử Quân lấy chiếc còi của Đoạn Văn Đống cũng xem như nhất thời nảy lòng tham, hắn thật sự muốn Đoạn Văn Đống tiến lên giữ chức vụ. Trước khi đến kiểm tra cục công an thành phố Đông Hồng, thậm chí trước khi chủ động ra tay với Hà Duyên Cường thì hắn đã nghiên cứu cẩn thận tư liệu của cục công an thành phố Đông Hồng, căn bản hiểu rõ những gì mà Đoạn Văn Đống đang gặp phải.
Vương Tử Quân là một bí thư ủy ban tư pháp, nếu hắn muốn tiến hành khống chế các đơn vị bên dưới, muốn các đơn vị có lực chiến đấu, hắn cần phải xếp một vài người của mình vào các vị trí quan trọng. Vương Tử Quân có thể nói chưa quen cuộc sống ở tỉnh Nam Giang, hắn tất phải ngã bài, phải đề bạt những người muốn tiến vào trong hàng ngũ của mình.
Đoạn Văn Đống là người có lý lịch, có năng lực, có khát vọng, bây giờ Vương Tử Quân ném cho đối phương cơ hội, nếu đối phương muốn tiến thêm một bước thì cần phải nhanh chóng dựa chặt về phía mình. Con người không ai là ngu ngốc, đối mặt với cành ô liu từ trên trời rơi xuống, Vương Tử Quân tin tưởng Đoạn Văn Đống không thể nào tỏ ra không cần.
Màn đêm buông xuống, thành phố Đông Hồng là chốn phồn hoa, người người lui đến, đèn đường lấp lánh. Đại đa số mọi người đều đã khổ cực một ngày, đều đang hưởng thụ cảm giác nhàn nhã khó có được, một vài quảng trường và công viên hầu như đã kín chỗ.
So sánh với những người đang hưởng thụ cuộc sống bình thường, hưởng thụ hạnh phúc mà chính mình có được, cũng luôn có những người đang bắt đầu những hưởng thụ đặc biệt dành cho mình. Trên đường Tây Giao thành phố Đông Hồng có một khu vực kiến trúc khá đặc biệt, lúc này đèn đuốc sáng trưng, bên trong những cánh cổng xa hoa là những chiếc xe cực kỳ sang trọng, Hummer, Porsche...Hầu như là loại xe gì cũng có.
Triệu Dũng là bảo vệ cho bãi đậu xe hàng hiệu, hắn cảm thấy mình cao hơn đám bảo vệ cùng loại, dù sao thì mỗi ngày hắn tiếp xúc với những chiếc xe sang, tính thưởng thức của hắn cũng tăng lên rất mạnh. Hắn là một tên thanh niên từ trong núi đi ra, Triệu Dũng Tựu cảm thấy rất hưng phấn vì công tác của mình. Những ngày lễ tết khi quay về quê, hắn là người có nhiều thứ để nói với người thân của mình, cũng chỉ là những kiến thức tích góp được từ công việc giữ xe mà thôi.
Mỗi khi thấy nhìn thấy vẻ khiếp sợ của người thân khi nghe nói đến những chiếc xe giá trị tiền tỷ, Triệu Dũng cảm thấy cực kỳ hưởng thụ.
Hai luồng sáng từ đằng xa chiếu đến, Triệu Dũng mở cửa chính bãi đậu xe theo thói quen, nhưng khi ngón tay của hắn chuẩn bị ấn lên nút mở cửa tự động trên máy kiểm soát, ngón tay chợt dừng lại.
Chiếc xe kia chỉ có giá một trăm năm mươi ngàn, Triệu Dũng là người công tác nhiều năm ở bãi đậu xe này, hắn thật sự rèn ra cho mình một ánh mắt tinh đời, chỉ cần nhìn đèn xe là biết nó có giá trị bao nhiêu.
Tuy phán đoán này của Triệu Dũng có chút thành kiến, thế nhưng cũng chỉ có sai số năm phần trăm mà thôi, kỹ năng này của hắn không khỏi làm cho nhiều người đồng sự phải hâm mộ.
Khi hắn đi đến cửa, chiếc xe kia đã dừng lại, chỉ cần nhìn vào đèn xe thì biết nó có nhãn hiệu gì. Chỉ cần là người quen thuộc với các loại xe, nhìn lướt qua là biết nó có nhãn hiệu gì.
Cũng không phải chiếc xe kia có giá bao nhiêu tiền, chủ yếu nó là loại khá phổ cập, trên cơ bản đều có thể được nhìn thấy trên đường. Nưhng khi nhìn thấy biển số chiếc Santana trước mặt, Triệu Dũng vội vàng mở cửa bãi đậu xe, sau đó lại đặc biệt đưa chiếc xe này dừng vào vị trí dành cho khách quý.
Tuy chiếc xe này căn bản giống như một con vịt xấu xí trước mặt những chiếc xe đỉnh cấp khác, nhưng Triệu Dũng biết rõ chủ nhân của chiếc xe lại là một tồn tại xứng với danh hiệu khách quý. Triệu Dũng không chỉ một lần được thấy tận mắt, chỉ cần xe này dừng lại, đám người đi xe sang trọng sẽ vây quanh lấy chủ nhân của nó như giòi bọ quanh miếng thịt.
Triệu Dũng cũng rất có hảo cảm với chủ nhân của chiếc xe này, cũng không phải là người ta cho hắn cái gì, chủ yếu là hắn thấy được mình được tôn trọng. Những chủ nhân của xe sang thường không quan tâm đến đám bảo vệ nhỏ nhặt như hắn, càng chưa từng quan tâm đến sự hiện hữu của hắn.
Nhưng chủ của chiếc xe này mỗi lần thấy hắn thì luôn khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.
Xe dừng lại, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi xuống xe. Người này mặc một bộ tây trang màu đen cực kỳ sạch sẽ, cặp kính mắt gọng vàng càng làm cho khí chất nho nhã thêm bừng sáng.
- Chử tiên sinh, ngài đi đường này thì gần hơn một chút.
Vì lần này căn bản không có ai mở miệng với vị Chử tiên sinh, thế cho nên Triệu Dũng lớn gan khẽ nói với đối phương.
Người đàn ông kia cười cười nói với Triệu Dũng:
- Cám ơn cậu, nếu không có cậu nói, tôi thật sự còn không biết chỗ này còn có đường.
Triệu Dũng cười cười xoa xoa tay nói:
- Tôi cũng là công tác lâu năm ở đây, thế cho nên mới quen thuộc. Điều này...
Lúc này Triệu Dũng căn bản không biết nói gì cho phải.
Người đàn ông kia cười cười nói:
- Tôi đã nhiều lần gặp cậu ở chỗ này, cậu công tác rất chuyên nghiệp, ông chủ của các cậu có một nhân viên công tác như vậy cũng xem như có phúc.
Người đàn ông nói vài câu với Triệu Dũng rồi đi ngay. Khi người này đi đến cửa thì đã bị nhiều người khác vây quanh. Triệu Dũng cảm thấy người thật sự có quyền lực phải như Chử tiên sinh, phải nói thế nào nhỉ? À, an phận, chỉ có an phận mới thật sự là khoe khoang mạnh nhất.
Truyện convert hay : Ta Không Nghĩ Kế Thừa Ngàn Tỷ Gia Sản