"Bút ký?"
Vương Tử Quân khẽ động, hắn lập tức nhận lấy quyển sổ được bọc bằng da kia. Bút ký được viết từ đầu năm, khi đó Vương Tử Quân còn chưa đến công tác, phần lớn là những việc vặt thông thường, bên trong còn có những gút mắc giữa bí thư cũ và Triệu Liên Sinh.
Vương Tử Quân lật qua vài trang thì thấy ngày mình vung tay nắm bắt Lý Tam thái, Tả Vận Xương viết: "Bí thư Vương chợt phát lực làm cho tôi cảm thấy vị bí thư trẻ tuổi này cũng không dễ dàng bị người ta nắn bóp, chỉ là thái độ nghé con không sợ cọp này tuyệt đối không thể được, Triệu Liên Sinh là người thâm căn cố đế ở Tây Hà Tử, chỉ sợ sẽ có sai lầm!"
"Quả nhiên giáo viên trong xã bắt đầu náo động, bí thư Vương bị ép lên Lương Sơn, vài trăm ngàn phải lấy đâu ra? Từ đâu tới?"
"Không ngờ bí thư Vương lại có thể kiếm ra nhiều tiền như vậy, còn làm cho Lưu Căn Phúc bị nắm bắt, thật sự là quá sảng khoái nhân tâm. Nghĩ đến gương mặt kinh hoàng khi quay về xã của Triệu Liên Sinh, tôi chợt cảm thấy vị bí thư trẻ tuổi này nhất định sẽ làm cho xã Tây Hà Tử biến đổi!"
"Ngày tháng , con tôi đã quay về, tôi và nó trò chuyện rất vui vẻ, nhưng nhìn vẻ mặt ảm đạm của con sau khi tốt nghiệp, tôi biết rõ nó đang gặp phải phiền phức vì chưa kiếm được công tác. Ôi, những năm nay con cái thi đại học phải xem vào thực lực, nhưng đến lúc tìm việc lại phải làm cha mẹ phải liều mạng!"
"Ngày tháng , Tả Minh nói cho tôi biết, bạn gái từ khi còn học đại học thấy nó tốt nghiệp không có việc làm thì nói lời chia tay. Ôi, thật sự là xin lỗi con trai!"
"Ngày tháng , tôi đi tìm Phùng Tự Lập, mua hai chai rượu, hai cây thuốc, mất hơn hai trăm đồng để làm quà cáp cho người ta, nhưng đến tặng cũng phải nhìn vẻ mặt, cũng không có kết quả, xem ra những năm nay muốn làm được việc cũng không dễ.
"Ngày tháng , đưa đến cho Phùng Tự Lập hai thùng dầu lạc, tuy trên mặt đối phương có nụ cười miễn cưỡng nhưng rõ ràng vẫn cách biệt một trời một vực. Là bạn cùng lớp với nhau mà khác biệt quá lớn, ôi, vì con trai mà cầu người chứ không dám dọa người, xem như tự an ủi mình!"
"Ngày tháng , bí thư Vương đưa về xã hạng mục cải tạo hai mươi điểm trường tiểu học trong xã, điều này thật sự nằm ngoài dự đoán của mọi người, nghĩ đến những ngôi trường cũ nát trong xã mà trong lòng ai cũng an tâm hơn. Nếu bí thư Vương đã giao khối công tác này cho tôi, như vậy tôi sẽ không để cho lãnh đạo thất vọng, nếu không thì thật sự là xin lỗi lương tâm.
"Ngày tháng , hôm nay con trai chưa dùng cơm, cô bé kia lại tìm đến, hỏi xem đã tìm được công tác trong huyện chưa, như vậy cũng tốt để nói một câu thỏa đáng với gia đình. Tôi nhìn con trai và cô gái kia, cảm thấy mình vô năng. Anh Trương của phòng điện lực, con trai chỉ tốt nghiệp trung học nhưng đi công tác ở ủy ban kỷ luật huyện ủy, con mình tốt nghiệp đại học chính quy nhưng không tìm đâu ra công tác, xem ra những năm này con cái đều phải làm cho cha già liều mạng!"
"Tháng đột nhiên Phùng Tự Lập gọi điện thoại cho tôi, nói là Tả Minh đã được sắp xếp vào công tác ở ban xây dựng kinh tế, ngày mai có thể đi làm. Tôi cảm thấy rất vui, giống như chính mình trẻ đi mười tuổi. Sau khi đến báo danh ở huyện ủy thì tôi thiếu chút nữa đã khóc, không phải vì đứa con trai của mình sao?"
"Bây giờ mới hiểu được thiên hạ không có bữa cơm trưa miễn phí, thì ra còn có cả Tiền Thiếu Phương, hai mươi điểm trường ở xã phải nằm trong tay của hắn. Hắn mở một mặt lưới cho tôi, tôi từ chối ngay tại chỗ, nhưng một câu sau đó của hắn làm tôi xao động!"
"Anh Tả, con người phải có lòng khoan dung và độ lượng, nếu như tôi có thể sắp xếp Tả Minh vào công tác ở văn phòng huyện ủy, tôi cũng có thể làm cho cậu ta phải cuốn gói ngay lập tức!"
"Ngày tháng , nghiệm thu xi măng không hợp cách..."
"Ngày tháng , chất lượng thép không hợp cách..."
Vương Tử Quân lật quyển sổ ra xem, càng xem tâm tình càng trầm trọng, khi lật đến những trang được viết hai ngày gần đây, lại phát hiện bên trong chỉ ghi "mình không thể tiếp tục như vậy", sau đó chỉ là một mớ dấu chấm.
Đến tờ cuối cùng, Vương Tử Quân thấy bên trên viết: "Bí thư Vương gọi điện thoại đến, có lẽ anh ấy đã phát hiện ra vấn đề, mình không thể tiếp tục để bọn họ tùy ý lừa gạt, mình phải đi gặp Tiền Thiếu Phương, mình muốn gặp hắn, muốn hắn dừng lại, nếu không, dù con trai không có công tác, đời này mình cũng khó sống yên ổn..."
Tả Vận Xương đi gặp Tiền Thiếu Phương, chuyến đi này lại có kết quả là chết trên giương của cô nhân viên gội đầu, đây rõ ràng là một âm mưu. Vương Tử Quân lật qua từng trang mà vẻ mặt càng thêm nghiêm túc.
- Bí thư Vương, anh phải làm chủ cho bố tôi, ông ấy đã khổ cực cả đời, đến cuối cùng còn bị người ta ám hại. Tôi từ bỏ công tác của mình, tôi cũng không thể để cho bố tôi phải úp lên đầu mối nhục như vậy để rời khỏi trần thế.
Tả Minh nhìn gương mặt âm trầm của Vương Tử Quân, sau đó hắn quỳ ngay xuống đất.
Vương Tử Quân thấy Tả Minh tâm tình kích động, hắn khẽ vỗ vỗ vai của đối phương. Dù Tả Vận Xương không làm đúng chức trách, nhưng Vương Tử Quân rất đồng tình, không chỉ vì Tả Vận Xương chết đi có chút quan hệ với mình, càng là vì kiếp trước mình cũng có những kinh nghiệm tương tự.
- Tả Minh, cậu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời phù hợp.
Vương Tử Quân dìu Tả Minh đứng lên rồi cao giọng nói.
Lúc này gương mặt anh tuấn của Tả Minh đã khóc đến mức khó coi, hắn nhìn Vương Tử Quân có gì đó muốn nói nhưng lại thôi, lại nuốt lời vào họng.
- Tả Minh, cậu ăn cơm chưa? Người sắt cũng phải dùng cơm, nếu như cậu cứ đau thương như vậy, mẹ cậu mà thấy được cũng rất đau lòng. Nhanh lên, giữ vững tinh thần, sau này cậu sẽ là chỗ dựa của mẹ mình.
Vương Tử Quân khẽ lên tiếng trấn an.
Tả Minh thật sự rất cảm kích, hắn khẽ gật đầu với Vương Tử Quân, sau đó lau nước mắt dùng cơm.
Vương Tử Quân tiễn chân Tả Minh, sau đó lại đi xe về phía huyện ủy.
Cửa phòng làm việc của bí thư Tôn Lương Đống khóa chặt, lúc này cũng không biết bí thư đang dùng cơm với vị lãnh đạo nào, Vương Tử Quân nhắn tin vào số máy thư ký của Tôn Lương Đống, đã nhận được câu trả lời thuyết phục là sắp quay trở lại.
Bí thư huyện ủy quay trở lại ngay, thời gian có thể là dài có thể là ngắn, không cai có thể truy cứu được. Vương Tử Quân chờ một giờ thì mới thấy bí thư Tôn Lương Đống đi đến phòng với vẻ mặt hồng hào. Thư ký tiến vào gật đầu chào Vương Tử Quân, sau đó pha trà rót nước rồi đi ra ngoài, Tôn Lương Đống ngồi dựa lưng lên ghế rồi nói:
- Bí thư Vương, cậu vội vã tìm tôi, có chuyện gì sao?
- Bí thư Tôn, Tả Vận Xương chết quá kỳ quặc, đây là nhật ký trước khi chết của Tả Vận Xương, tôi cảm thấy trong huyện nên lập tổ chuyên án để điều tra, cũng cho anh ấy một lời an ủi.
Vương Tử Quân nói rồi đặt quyển nhật ký lên mặt bàn của Tôn Lương Đống.
Tôn Lương Đống vốn đang có chút mơ hồ chợt tỉnh táo trở lại, lão tiếp nhận nhật ký, sau đó mở ra xem. Lúc đầu lão còn rất bình tĩnh, nhưng sau khi đọc dần xong thì vẻ mặt càng thêm âm trầm.
- Hồ đồ.
Tôn Lương Đống đấm mạnh xuống mặt bàn, ly nước bắn tung tóe.
- Bí thư Vương, không ngờ ở huyện Hồng Bắc lạ có người như vậy, vì tư lợi của ban thân mà không tiếc tính mạng người khác. Chuyện này không những điều tra, còn phải tra đến cùng, quyết không thể dung túng.
Tôn Lương Đống nói ra những từ chính đáng, giọng điệu dõng dạc.
Vương Tử Quân nhìn phản ứng của Tôn Lương Đống, hắn thở dài một hơi, sau đó khẽ nói:
- Bí thư Tôn, xin anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ tuân theo chỉ thị của anh, phối hợp huyện ủy điều tra rõ ràng vụ này.
Sau khi từ phòng làm việc của Tôn Lương Đống đi ra, Vương Tử Quân bắt gặp Tả Minh đang chờ mình bên ngoài, hắn nhìn thấy ánh mắt đầy chờ mong của đối phương, thế là gật đầu nói:
- Không có vấn đề.
Sự việc quả nhiên như những gì Vương Tử Quân dự đoán, huyện nhanh chóng phái xuống tổ điều tra. Lúc đầu Vương Tử Quân còn tỏ ra vui sướng, dù thế nào thì tác phong nhanh gọn như vậy cũng đáng vui mừng. Nhưng tổ điều tra đến lại cho ra một luồng khí tức quỷ dị, làm cho tâm tình của hắn chợt rơi xuống đáy cốc.
Tổ điều tra chỉ mất thời gian một ngày, không, phải nói là đến trưa thì về huyện. Tổ điều tra trên danh nghĩa là xem xét hai mươi trường học trong xã, nhưng chỉ dừng lại ở vài trường vài phút mà thôi.
Ngày hôm sau tổ điều tra của huyện ủy cho ra kết quả, mà kết quả đó cũng hầu như làm cho gương mặt Vương Tử Quân biến thành màu đen.
Lần này trong báo cáo điều tra sự cố tuy cũng nói ra một vài vấn đề trong xây dựng trường học, nhưng phần lớn đều nói Tả Vận Xương đã biến tướng yêu cầu nhà thầu phải hối lộ cho mình như thế nào.
- Tả Vận Xương làm bí thư ủy ban tư pháp xã Tây Hà Tử, biết pháp mà phạm pháp, tham ô hủ bại trên phương diện kinh tế, tác phong kiêu căng, phải nhận một bài học thê thảm đau đớn, đây là tấm gương cho toàn bộ cán bộ đảng viên trong huyện Hồng Bắc, mọi người cần phải nhìn vào đó mà răn mình...
Vương Tử Quân nhìn văn kiện giấy trắng mực đen của đảng mà chỉ cảm thấy từng chữ như những con nòng nọc đang bơi lượn trước mắt, cực kỳ trêu tức, rất đùa cợt. Trong lòng hắn tràn đầy phẫn nộ, rõ ràng kết quả này thật sự làm hắn bất ngờ lớn.
Dù Tả Vận Xương cũng có một chút trách nhiệm nhưng, nhưng có rất nhiều vấn đề bị chụp lên đầu, cũng không biết bao lâu sau thì tấm gương phản diện này mới xóa nhòa.
Vương Tử Quân bóp nát đầu thuốc, hắn thầm tự định giá. Đúng lúc này cánh cửa phòng chợt mở ra, một người giống như một con báo nổi giận phóng vào, Tả Minh đẩy Chu Thường Hữu đang cố gắng cản mình ra rồi lớn tiếng nói:
- Vương Tử Quân, tôi còn xem anh là người nương tựa vào, không ngờ anh...Anh làm tôi quá thất vọng rồi, tôi muốn hỏi anh...Đây là có chuyện gì xảy ra?
- Tả Minh, cậu cứ ngồi xuôngs đi, tôi cũng vừa mới biết được kết quả này.
Vẻ mặt Vương Tử Quân đầy vẻ ngưng trọng nhưng giọng điệu thì lại rất bình thản, mỗi khi gặp chuyện lớn thì hắn thường bình tâm tĩnh khí, không thể làm cho chính mình rối loạn, đây chính là yêu cầu của hắn với chính mình.
Thật ra trong lòng Vương Tử Quân cũng phẫn nộ giống như Tả Minh, nhưng lúc này có Tả Minh và Chu Thường Hữu, hắn cũng không dám biểu hiện lửa giận ra bên ngoài.
Chu Thường Hữu thấy Vương Tử Quân vung tay thì khẽ đóng cửa lại và lui ra, trong phòng làm việc chỉ còn lại Vương Tử Quân và Tả Minh.
Có lẽ vì sự trấn định tự nhiên của Vương Tử Quân, Tả Minh lúc vừa rồi có chút hổn hển, bây giờ đã dần bình tĩnh trở lại.
- Cậu đã đọc báo cáo điều tra này sao?
Vương Tử Quân đặt báo cáo điều tra ở bên cạnh Tả Minh, sau đó hắn nhàn nhạt hỏi.
- Tôi đã xem rồi. Bí thư Vương, trước khi tôi bị đuổi ra khỏi văn phòng huyện ủy, bọn họ đã cho tôi xem báo cáo này, đây chính là lý do tôi bị đuổi đi, tôi là con của một viên cán bộ tham ô, tôi không xứng được ở lại văn phòng huyện ủy.
Tả Minh nói đến đây thì vẻ mặt có chút kích động.
Vương Tử Quân rót cho Tả Minh một ly nước, sau đó hắn ngồi xuống bên cạnh Tả Minh rồi nói:
- Cậu đừng quá kích động, chuyện này chúng ta sẽ từ từ giải quyết, tôi tin tưởng sự thật sẽ được phơi bày.
Đúng lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Tiểu Tào đi đến, hắn nhắc nhở:
- Bí thư Vương, tôi ở bên ngoài chờ anh sao?
- Anh muốn đi ra ngoài?
Tả Minh lộ ra vẻ khác thường.
- Đúng, tôi phải đi lên huyện ủy một chuyến, dù có nhiều nhứ tôi có thể suy đoán, nhưng dù sao cũng phải tiến lên hỏi cho rõ ràng.
Vương Tử Quân nói rồi nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của mình.
- Tôi đi với anh.
Tả Minh nhìn bí thư Vương Tử Quân tuy còn trẻ nhưng cách đối nhân xử thế lại mạnh mẽ bất động, trong lòng chợt hiểu vì sao bố mình lại tán dương đối phương. Nhìn qua thì người này độ tuổi tương đồng với mình, nhưng xét về phần dũng cảm và can đảm vào lúc này, sợ rằng mình lại kém quá xa.
Hai người ngồi trong xe không nói gì, bầu không khí cực kỳ nặng nề, nửa giờ đi đường thật sự giày vò Tả Minh giống như một năm vậy.
- Bí thư Vương, bí thư Tôn vừa đi khỏi, anh đợi lát nữa hãy đến.
Thư ký của Tôn Lương Đống thấy Vương Tử Quân đi về phía phòng làm việc của bí thư Tôn thì khẽ lên tiếng nhắc nhở.
- Không có vấn đề, tôi có nhiều thời gian, tôi chờ ở đây là được.
Vương Tử Quân cũng không quan tâm, hắn thản nhiên nói.
Vẻ mặt viên thư ký chợt biến đổi, sau đó hắn cản Vương Tử Quân lại:
- Bí thư Vương, bí thư Tôn thật sự không có ở đây.
- Tôi đã nói rồi, tôi có nhiều thời gian, tôi sẽ chờ anh ấy.
Vương Tử Quân nhấc tay đẩy tay của viên thư ký ra, sau đó đi về phía phòng làm việc của Tôn Lương Đống như bay.
- Vương Tử Quân, anh muốn làm gì?
Thư ký tuy không có cấp bậc nhưng độ nặng lại không kém so với bất kỳ vị cán bộ cấp chính khoa nào trong huyện Hồng Bắc, thậm chí ngay cả những phó chủ tịch huyện cũng không có độ nặng lớn hơn.
Bây giờ tên thư ký này bị Vương Tử Quân không quan tâm, điều này làm hắn nổi giận, thế là chụp lấy tay của Vương Tử Quân, muốn cản lại.
Nếu là dĩ vãng thì Vương Tử Quân sẽ còn nói vài lời với đối phương, nhưng lúc này Vương Tử Quân căn bản là mặc kệ, hắn vung tay lên vùng ra khỏi tay của viên thư ký.
- Đừng cản cậu ấy, cho cậu ấy vào đi.
Âm thanh của Tôn Lương Đống vẫn rất bình thản, truyền ra từ trong phòng làm việc với tư thái trước sau như một.
Vương Tử Quân đi vào phòng làm việc của Tôn Lương Đống, hắn thấy bí thư Tôn ngồi chỗ kia với vẻ mặt lạnh nhạt. Khi Vương Tử Quân hầu như là xông ào vào phòng, lão khẽ vung tay lên rồi thản nhiên nói:
- Bí thư Tử Quân, dù thế nào thì anh cũng là bí thư một xã, sao anh không chú ý hình tượng của mình?
- Bí thư Tôn, tôi nhất định sẽ chú ý, bí thư Tôn, lần này tôi...
Vương Tử Quân tuy thầm mắng trong lòng nhưng cũng cần phải tôn trọng bí thư huyện ủy, hắn tất nhiên sẽ hiểu quy củ.
- Cậu muốn nói gì tôi đều hiểu, nhưng này bí thư Vương, chúng ta phải dùng sự thật để nói chuyện, cậu tuy có được nhật ký của Tả Vận Xương, nhưng nó không thể nào làm bằng chứng được. Tôi thấy báo cáo của tổ điều tra cực kỳ xác thực, chuyện này xem như dừng lại ở đây là được rồi.
Tôn Lương Đống nói rồi cầm một phần văn kiện lên, sau đó chăm chú nhìn vào.
"Dừng lại ở đây?"
Bốn chữ vô cùng đơn giản nhưng lại xem như vứt đi tính mạng của Tả Vận Xương, Vương Tử Quân nhìn bộ dạng nước chảy mây trôi của Tôn Lương Đống, lửa giận hắn áp chế chợt bùng phát.
Vương Tử Quân từ khi trọng sinh đến bây giờ rất ít khi nổi giận, hắn biết rõ nổ giận sẽ không tốt, tức giận không giải quyết được vấn đề. Nhưng thái độ qua loa cho xong của Tôn Lương Đống thật sự chọc giận hắn.
- Bí thư Tôn, anh nói như vậy là xong sao? Nếu như tôi nhớ không lầm, mỗi khi có họp anh thường nói với chúng tôi, cần phải mang theo cảm tình đi công tác. Như vậy tôi xin hỏi, anh có cảm tình với thuộc hạ của mình không? Anh có không? Nếu như qua loa cho xong với đồng chí của mình thì có cảm tình sao? Trái tim đồng tình đi đâu rồi?
Vương Tử Quân dùng giọng điệu cao vút và tràn đầy bi phẫn nói.
- Bốp!
Tôn Lương Đống vỗ mạnh tay lên bàn làm việc, lão chợt đứng lên, lại dùng giọng nghiêm nghị quát:
- Vương Tử Quân, cậu biết đây là địa phương nào không? Tôi nói cho cậu biết, sự thật rõ ràng, chứng cứ vô cùng xác thực rồi, tôi biết cậu có cảm tình với Tả Vận Xương, nhưng nếu cậu tiếp tục càn quấy ở chỗ này, cứ nắm chặt mọi thứ không tha, tôi sẽ cách chức cậu.
Vẻ mặt Tôn Lương Đống có chút dữ tợn, một luồng quan uy bùng ra ngoài. Lão làm bí thư huyện ủy, tiếng quát của lão hầu như làm cho những người chờ đợi được gặp mặt ngoài phòng thư ký có chút giật mình.
- Bốp!
Vương Tử Quân cũng vỗ tay thật mạnh lên mặt bàn, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tôn Lương Đống, lại dùng giọng không che đậy miệng nói:
- Bí thư Tôn, vì ngài là bí thư huyện ủy, căn cứ vào nguyên tắc hạ cấp phục tùng thượng cấp, tôi tôn trọng ngài. Nhưng dù ngài là ai, ngài cũng không có quyền xem thường nhân mạng. Dù sau này có thế nào thì tôi cũng không muốn bán đứng lương tâm của mình, thà rằng không cần mũ quan, tôi cũng phải điều tra cho rõ ràng.
Tôn Lương Đống vốn đang đắc ý vì quan uy của mình, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ Vương Tử Quân này dám vỗ bàn với mình. Hơn nữa thái độ chém đinh chặt sắt của Vương Tử Quân cũng làm cho Tôn Lương Đống đang nổi giận cũng có chút phát run.
- Cậu...Cậu...
Tôn Lương Đống dùng ngón tay chỉ vào mặt Vương Tử Quân, nhưng lúc này Vương Tử Quân căn bản tình nguyện để như vậy, hắn biết rõ nếu tiếp tục ở lại cũng không có kết quả, thế cho nên xách cặp của mình rồi nghênh ngang bỏ đi.
Hai người lớn tiếng với nhau ở khu thường ủy huyện ủy thật sự làm cho không ít người chú ý đến, khi Vương Tử Quân ra khỏi phòng làm việc của Tôn Lương Đống, đám nhân viên công tác trong văn phòng huyện ủy đều nhìn hắn bằng ánh mắt như thấy quái vật.
- Ái Quân à? Tôi ở quán ăn Hoằng Dương chờ anh.
Vương Tử Quân ngồi lên xe jeep rồi dùng giọng lạnh lùng gọi cho Chu Ái Quân.
Tả Minh nhìn gương mặt kiên nghị của Vương Tử Quân mà trong lòng bùng lên cảm kích, hắn vừa mới đi vào làm quan, nhưng khoảng thời gian công tác ở văn phòng huyện ủy làm cho hắn hoàn toàn tỉnh ngộ. Con người có thiên hướng về xã hội, nếu nói thông tục thì là xã hội con người, chỉ cần bước chân vào con đường làm quan, như vậy tất cả góc cạnh trên người anh phải được mài phẳng, cho dù năng lực của anh có mạnh thế nào, như vậy cũng không nên cậy tài khinh người. Anh bò lên bất kỳ địa vị cao nào thì trước mặt cũng có người, anh cũng cần phải kẹp đuôi làm người. Nếu không thì dù anh là kẻ tài hoa hơn người là một thiên tài mà bao người ngưỡng mộ, anh cũng khó trở nên nổi bật, cả đời chỉ là một cán bộ khoa viên rồi về hưu, rất bình thường.
Mà bây giờ vị cán bộ trẻ tuổi này lại lao thẳng vào trong khu nhà thường ủy huyện ủy, dám vỗ bàn với bí thư huyện ủy, coi như công khai khiêu chiến.
Hành động này có thể sẽ gây hại cho Vương Tử Quân, hầu như có tính chất hủy diệt với một người hầu như có tương lai tươi sáng.
- Bí thư Vương, tôi không biết...
Âm thanh của Tả Minh có chút run rẩy, hắn muốn nói lời cảm kích với Vương Tử Quân, nhưng nghĩ lại thì lời cảm tạ vẫn là quá nhẹ.
Vương Tử Quân hiểu ý của Tả Minh, hắn khẽ gật đầu nói:
- Đừng lo, trong mắt tôi không có cát, cậu cứ yên tâm, tôi sẽ không có việc gì.
Trong lúc nói chuyện thì Vương Tử Quân đã đi đến quán ăn Hoằng Dương, vẫn là căn phòng trước đó, nhưng hai người biến thành ba người.
- Bí thư Vương, cậu sẽ không xúc động như vậy chứ? Cậu thật sự vỗ bàn với bí thư Tôn sao?
Chu Ái Quân phong trần mệt mỏi chạy vào, vừa thấy mặt thì đã dùng giọng không thể chờ đợi được hỏi.
- Không có lửa sao có khói, có đôi khi những tin vỉa hè lại đúng, những gì anh nghe nói đều là thật, hôm nay tôi thật sự đã vỗ bàn.
Vương Tử Quân khôi phục lại vẻ bình tĩnh, hắn ngồi bên cạnh bàn, điềm nhiên dùng tay cầm vài hạt đậu phộng lên nhai nuốt.
Chu Ái Quân nhìn bộ dạng nước chảy mây trôi của Vương Tử Quân, trong lòng giống như bắt lửa, hắn không nhịn được phải ai oán nói:
- Bí thư Vương, sao cậu lại xúc động như vậy? Cậu làm như vậy, lỡ may ông ta thật sự cách chức của cậu, chẳng lẽ là quá uất ức rồi sao?
Chu Ái Quân nói làm cho Tả Minh kinh hoàng, trên mặt là vẻ lo lắng bất an. Hắn đứng lên muốn nói lại bị Vương Tử Quân khoát tay ngăn lại, ánh mắt Vương Tử Quân rơi lên mặt Chu Ái Quân, hắn dùng giọng rõ ràng nói:
- Anh bạn, bây giờ tôi cần anh trợ giúp.
Chu Ái Quân nhìn gương mặt lạnh lùng như tuyết của Vương Tử Quân, trong đầu có đủ mọi ý niệm đang điên cuồng vận động, hắn biết rõ lúc này nếu mình đứng ra hỗ trợ Vương Tử Quân thì có ý nghĩa thế nào, nhưng chỉ sau khoảnh khắc thì hắn đã dùng giọng khí phách nói:
- Bí thư Vương, có gì cậu cứ nói.
Khi Vương Tử Quân nói chuyện với Chu Ái Quân, trong phòng họp thường ủy huyện ủy, Tôn Lương Đống dùng giọng lạnh lùng nói:
- Bí thư Tiền, anh tuyên bố lý do đi.
Tiền Học Bân dùng giọng vui sướng nói:
- Suy xét đồng chí Vương Tử Quân năng lực công tác mạnh mẽ, có ý nghĩ sửa cũ thành mới, đặt biệt là trên phương diện phối hợp công tác càng không tầm thường, tuy còn trẻ nhưng lại có sở trường và ưu thế mà người ta khó có được. Sau khi trải qua cuộc họp bí thư, quyết định điều đồng chí Vương Tử Quân đến làm phó chủ tịch mặt trận tổ quốc, cấp chính khoa.
Khi Tiền Học Bân nói đến câu cấp chính khoa thì có vài thường ủy thiếu chút nữa đã cười ra tiếng, nhưng Tiền Học Bân gần đây rất sĩ diện, thế nên những người muốn cười cũng nhanh chóng che giấu đi.
Năng lực công tác xuất chúng nên đưa vào mặt trận tổ quốc, dù ai cũng biết có chuyện gì xảy ra nhưng có thể làm gì hơn được?
Tạ Xuân Lai nghe được quyết định như vậy thì gương mặt trầm xuống như trời mưa, hắn đang định há miệng lên tiếng, Tôn Lương Đống căn bản không cho hắn cơ hội, đúng lúc Tạ Xuân Lai đứng lên thì lão vung tay nói:
- Tan họp.
Tiền Học Bân là người kẹp cặp đi ra ngoài đầu tiên, những vị thường ủy có quan hệ tốt với Tôn Lương Đống và Tiền Học Bân cũng nhanh chóng đi ngay, bọn họ cầm ly nước đi về phía phòng làm việc của mình.
Tạ Xuân Lai nhìn các vị thường ủy tránh né mình như ôn thần, hắn thầm nghĩ:
"Lần này chỉ sợ Vương Tử Quân gặp phải phiền phức lớn!"
Nói thật là Tạ Xuân Lai rất tán thưởng Vương Tử Quân, nhưng chuyện lần này thật sự làm cho hắn khó nói nên lời, dám vỗ bàn với bí thư huyện ủy, điều này không ai nói nổi.
- Trẻ tuổi cần phải như vậy cũng tốt.
Ngưu Vạn Thần không biết đi đến trước mặt Tạ Xuân Lai từ lúc nào, hắn khẽ nói với Tạ Xuân Lai.
Tạ Xuân Lai khẽ gật đầu, cũng cầm ly nước của mình đi ra khỏi phòng họp.
Trên đời này không có tường chắn hết gió, tin tức Vương Tử Quân bị điều đến làm phó chủ tịch mặt trận tổ quốc giống như mọc cánh bay khắp các vùng hẻo lánh ở huyện Hồng Bắc, mà xã Tây Hà Tử chính là nơi mà tin đồn đến nhanh nhất.
Khi Vương Tử Quân về xã Tây Hà Tử thì người tiến lên nghênh đón đầu tiên là Chu Thường Hữu, nhưng lúc này nụ cười trên mặt Chu Thường Hữu có chút đông cứng. Hắn dù là cán bộ cấp phó khoa, nhưng nếu không có Vương Tử Quân giúp đỡ, như vậy tương lai rất đáng lo.
- Bí thư Vương, anh cũng không cần phải đặt nặng trong lòng, anh còn trẻ, tuổi trẻ là tư bản, sau này có nhiều cơ hội.
Chu Thường Hữu dùng giọng khôn khan an ủi Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân đã sớm hiểu rõ tất cả nguyên nhân hậu quả, bây giờ nghe được âm thanh an ủi đông cứng của Chu Thường Hữu, hắn cười ha hả nói:
- Thường Hữu, anh làm một vị thư ký đảng ủy xã mà trình độ có hơi thấp, xem ra cần phải học tập thêm.
Chu Thường Hữu không nghĩ đến điều này, Vương Tử Quân bây giờ còn có thể cười thản nhiên như vậy, hắn mấp máy môi muốn nói vài câu nhưng lại phát hiện mình không thể nào nói cho rõ.
- Ôi, bí thư Vương, anh đã quay lại, chủ tịch Triệu đang cần có việc dùng xe. Không phải tôi nói anh, xe này là của ủy ban xã, của tập thể, anh chiếm mọt mình cũng không phải.
Vương Lục Thuận không biết từ đâu chui ra, vừa thấy mặt Vương Tử Quân thì dùng giọng không khách khí và mỉa mai nói, trong đó cũng có chút coi rẻ, giống như càng có thêm vài phần hả hê.
Sau khi Vương Tử Quân đến xã Tây Hà Tử thì Vương Lục Thuận luôn bị áp chế sít sao, vốn vị trí kinh tế đảng ủy xã là vật trong túi của hắn, nhưng vì Vương Tử Quân mà hắn mất đi cơ hội, lại làm mình gặp phải thất bại.
Vương Lục Thuận tuy vẫn là chủ nhiệm văn phòng ủy ban, thế nhưng lãnh đạo là thư ký đảng ủy xã, ai chú ý đến một chủ nhiệm như mình.
Tiểu Tào cũng xuống xe, hắn đối mặt với tình huống này có chút không yên. Dù trước nay hắn tích cực dựa vào Vương Tử Quân, nhưng bây giờ Vương Tử Quân lại bị miễn chức, hắn cũng không muốn mất đi cơ hội, nhưng bây giờ muốn chạy đến đứng sau lưng Triệu Liên Sinh cũng không còn kịp nữa rồi.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt dương dương đắc ý của Vương Lục Thuận, hắn căn bản không quan tâm đến vẻ tiểu nhân của đối phương, hắn chỉ lạnh lùng nói:
- Anh cút đi cho tôi.
- Anh...Anh...Vương Tử Quân, anh nói gì?
Vương Lục Thuận dù thế nào cũng không ngờ Vương Tử Quân gần đây dịu dàng hòa nhã lại nói ra những lời như vậy.
- Tôi nói anh cút đi ngay, anh cho rằng huyện sẽ điều tôi đi sao? Tôi cho anh biết, chỉ cần điều lệnh chưa xuống một ngày, tôi vẫn là bí thư đảng ủy xã Tây Hà Tử, tranh thủ thời gian cút đi. Đọc Truyện Online mới nhất ở
Vương Tử Quân mỉm cười thản nhiên làm cho Vương Lục Thuận cực kỳ sợ hãi.
Tuy Vương Lục Thuận cảm thấy bây giờ Vương Tử Quân không khai trừ được mình, nhưng hắn nghĩ đến những gì Vương Tử Quân từng làm, trong lòng chợt phát lạnh. Hắn thầm nghĩ cứ đợi đấy rồi chạy về phía phòng làm việc của Triệu Liên Sinh.
Truyện convert hay : Nhất Hào Người Ở Rể - Long Vương Điện