Bảy giờ tối, lúc này bầu trời đã đen như mực, nhưng những nhân viên công tác của văn phòng tỉnh ủy vẫn đang rất bận rộn. Dù sao thì hôm nay cũng mở hội nghị thường ủy, là lúc khảo nghiệm năng lực công tác của bọn họ.
Chủ nhiệm văn phòng thường ủy là Lỗ Giang Đào, năm nay hắn hơn bốn mươi, đầu chỉ còn lại rất ít tóc. Mặc dù vài phần địa phương vẫn tích cực hỗ trợ cho trung ương, thế nhưng phần lớn thì đỉnh đầu vẫn trơ trọi, vẫn bừng sáng.
Lúc này Lỗ Giang Đào đang rất bận rộn, giọng nói rất khẽ. Khi nói với đám nhân viên công tác trẻ tuổi của văn phòng thường ủy, chủ nhiệm Lỗ có một thói quen rất đáng sợ, đó chính là không ngừng uống nước, thế cho nên âm điệu khá thấp, có lẽ một là mắc tiểu, hai là tinh thần khẩn trương quá độ. Hắn là người phụ trách của văn phòng thường ủy, hắn căn bản hiểu rõ hướng đi của tỉnh ủy như bàn tay, cũng là vì như vậy hôm nay hắn không thể nào không tỏ ra cực kỳ cẩn thận để chuẩn bị cho hội nghị thường ủy hôm nay.
Trong đám thường ủy hôm nay chắc chắn sẽ có người rất mất hứng, tuy hắn biết rõ cán bộ lãnh đạo đến cấp bậc tỉnh ủy đều cơ bản sẽ rất ẩn giấu và có tu dưỡng, sẽ không tùy tiện ném bực bội lên người cấp dưới. Thế nhưng nếu như trước đó hắn có thể suy xét đến các chi tiết nhỏ nhặt, như vậy nhìn qua sẽ có ý cảnh tốt hơn.
Lãnh đạo cũng là người, cũng có vui buồn hờn giận, khi tâm tình tốt thì dù thấy những sự việc bất mãn cũng cười một tiếng cho qua; khi tâm tình không tốt, dù là những chuyện tốt đẹp cũng chưa chắc được tán thưởng, chỉ có vài vấn đề cũng sẽ để cho lãnh đạo ghi trong lòng. Văn phòng thường ủy chínnh là nơi như vậy, gần vua như gần cọp, thiên uy khó dò.
- Chủ nhiệm Lỗ, anh thật sự rất bận rộn.
Khi tiếng chào hỏi vang lên, cục trưởng cục công an tỉnh Chân Hồng Lỗi chậm rãi đi đến. Trước nay Chân Hồng Lỗi vẫn luôn là người có gương mặt cực kỳ căng cứng, nhưng thực tế lại rất biết nói cười khi đối diện với một số người.
Lỗ Giang Đào có thể nói là một trong những người được tiếp nhận tiếng cười của Chân Hồng Lỗi. Tuy vị trí của chủ nhiệm Lỗ là không cao, thế nhưng hắn là chủ nhiệm văn phòng thường ủy tỉnh ủy, vị trí của hắn rất quan trọng, rất nhiều người muốn tìm được chút tin tức của tỉnh ủy đều phải kết giao tốt với hắn.
Lỗ Giang Đào căn bản biết rõ điều này, thế nên khi giao tiếp với người khác thì cũng có thân cận hoặc có cách xa. Tất nhiên Chân Hồng Lỗi vẫn luôn là người nằm trong danh sách được hắn tôn trọng.
Tuy Chân Hồng Lỗi chỉ là một vị cục trưởng cục công an tỉnh, thế nhưng Lỗ Giang Đào biết rõ đôi khi lời nói của người này còn có độ nặng hơn so với một vị thường ủy tỉnh ủy nào đó. Sau khi nghe được lời chào hỏi của Chân Hồng Lỗi, hắn bỏ qua tình huống răn dạy đám nhân viên của mình, nhanh chóng chạy đến nói:
- Cục trưởng Chân, ngài đúng là làm việc như gió, là ngài đến sớm nhất, mời ngồi, mời ngồi.
- Hì hì, lãnh đạo triệu kiến thì tôi nào dám đến muộn chứ?
Gương mặt Chân Hồng Lỗi đen nhẻm, hắn ngồi xuống vung tay nói:
- Tôi chỉ đến đây ngồi một chút thôi, cũng không cần trà nước.
- Ôi, cục trưởng Chân, anh nói như vậy đâu có được. Nếu như ngài không cho tôi cơ hội dâng trà, như vậy chẳng phải muốn chỉ điểm công tác của tôi sao?
Lỗ Giang Đào căn bản không quan tâm đến lời ngăn trở của Chân Hồng Lỗi, hắn vui vẻ và cung kính rót một ly trà rồi đưa đến cho Chân Hồng Lỗi.
Chân Hồng Lỗi căn bản rất tán thưởng công phu miệng lưỡi của Lỗ Giang Đào, hắn cười tiếp nhận ly trà nói:
- Tôi cám ơn, tiếp theo nếu anh đến thị sát công tác của cục công an tỉnh, tôi sẽ mời anh vài ly.
- Cảm ơn cục trưởng Chân, trước đó vì tôi có chút không được khỏe thế nên không thể nào tận hứng với ngài, lần sau nhất định sẽ bổ sung.
Lỗ Giang Đào nói rồi nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó mới khẽ nói với Chân Hồng Lỗi:
- Cục trưởng Chân, hôm nay tôi thấy bí thư Diệp giống như không được thoải mái, ngài cẩn thận một chút thì hơn.
Diệp Thừa Dân vì sao không thoải mái thì Chân Hồng Lỗi biết rất rõ ràng. Tuy Diệp Thừa Dân luôn không có động tác gì ở phương diện này, thế nhưng Chân Hồng Lỗi hiểu đối phương vẫn muốn ước chế cục công an tỉnh của mình, chẳng qua không có thời cơ mà thôi. Động tác của Vương Tử Quân giống như là một chỗ ngứa, phù hợp với tâm ý của bí thư Diệp, thế nhưng vị bí thư Vương Tử Quân kia dù sao vẫn còn non nớt, làm việc không thành, ngược lại còn rơi vào tình cảnh xấu xa như lúc này.
Lỗ Giang Đào nhất định biết rõ những thứ này, bây giờ Lỗ Giang Đào dám nói với Chân Hồng Lỗi như vậy, thực tế là một lời nói biểu hiện thái độ.
Chân Hồng Lỗi cảm thấy lời nói của Lỗ Giang Đào có vài phần hèn mọn, thế nhưng hắn vẫn có biểu hiện rất vui vẻ:
- Cục công an tỉnh chúng tôi công tác không tốt, tôi sẽ chịu đòn nhận tội, sẽ tiếp nhận lời phê bình của lãnh đạo.
Lỗ Giang Đào đã tiến hành phân tích hội nghị thường ủy hôm nay, vì vậy sau khi nghe thấy lời nói của Chân Hồng Lỗi thì hắn chỉ cười cười, căn bản không nói lời nào.
Đúng lúc này cửa phòng bị đẩy ra, bí thư thị ủy Đông Hồng là Đậu Minh Đường đi vào. Lỗ Giang Đào thấy Đậu Minh Đường thì vội vàng đón chào:
- Chào bí thư Đậu.
Đậu Minh Đường là thường ủy tỉnh ủy, cũng có một biểu hiện với thái độ của Lỗ Giang Đào. Tuy vị trí của Lỗ Giang Đào là quan trọng, thế nhưng Đậu Minh Đường căn bản không muốn dùng, thế cho nên hai bên bình thường chỉ có chút quan hệ hời hợt mà thôi.
Đậu Minh Đường khẽ gật đầu rồi nói với cục trưởng Chân Hồng Lỗi:
- Cục trưởng Hồng Lỗi đến sớm thế?
- Lãnh đạo triệu kiến thì tôi nào dám đến chậm?
Chân Hồng Lỗi nhanh chóng đổi sang gương mặt đen nhẻm, hắn dùng giọng giống như cung kính nói.
Đậu Minh Đường khẽ cười một tiếng nói:
- Cục trưởng Chân, công tác của cục công an thành phố Đông Hồng cần sự giúp đỡ của cục công an tỉnh, đặc biệt là phương điện đảm bảo trật tự trị an, cục trưởng Chân nên hao tốn nhiều tâm tư hơn.
Khóe miệng của Chân Hồng Lỗi có hơi co giật, hắn căn bản là có ý kiến với Đậu Minh Đường. Dù sao thì sự kiện Hà Duyên Cường đi học tập ở trường đảng trung ương cũng là vì Đậu Minh Đường không nhúng tay vào, cứ đứng khoanh tay bên cạnh đứng nhìn, thế cho nên không có bất kỳ biến chuyển nào. Lúc này xảy ra việc thì lại tìm đến mình, đúng là tính toán quá tốt rồi.
Tuy bàn về cấp bậc thì Chân Hồng Lỗi thấp hơn Đậu Minh Đường, thế nhưng Chân Hồng Lỗi căn bản không sợ Đậu Minh Đường. Dù sao thì phía sau Chân Hồng Lỗi còn có Chữ Vận Phong, chỉ bằng vào Đậu Minh Đường thì căn bản không làm gì được hắn.
- Bí thư Đậu, tôi cũng rất đau lòng với tình hình trật tự trị an hiện tại của thành phố Đông Hồng, cục công an tỉnh còn đặc biệt tổ chức hội nghị xử lý vấn đề này. Thế nhưng nếu muốn vớt vát công tác của cục công an thành phố Đông Hồng, không phải là việc một sớm một chiều. Một đội ngũ có sức chiến đấu thì phải có người tốt đi đầu, nếu người dẫn đầu căn bản là không tốt thì sẽ sinh ra lực ảnh hưởng rất lớn.
Hai mắt Đậu Minh Đường khẽ lóe lên, hắn biết rõ đây là Chân Hồng Lỗi đang ném điều kiện ra với mình. Nói trắng ra thì hai người bọn họ sẽ có hai nhân tuyển cho vị trí cục trưởng cục công an thành phố Đông Hồng, nhưng nếu bọn họ cứng cựa với nhau, căn bản là thắng bại khó đoán.
Đậu Minh Đường căn bản sẽ không muốn buông tha cho quyền nhân sự nằm trong địa bàn của mình, nhưng với thế cục hiện tại của thành phố Đông Hồng, hắn lại cảm thấy nóng lòng như lửa đốt. Dù thế nào cũng không thể nào bỏ qua phương diện ổn định đại cục, nếu cơ sở có vấn đề thì thượng tầng sẽ rung chuyển. Cho dù địa phương phát triển kinh tế mạnh mẽ, thế nhưng không đảm bảo được trật tự trị an, như vậy Đậu Minh Đường hắn sẽ bị phê bình rất nặng nề.
Lúc này Đậu Minh Đường chợt có vài phần hối hận vì hợp tác với Vương Tử Quân, thế nhưng sự việc đã phát sinh, hắn căn bản không thể nào không giải quyết.
Truyện convert hay : Ta Là Người Ở Rể