Khi Chu Ba Nhâm tiến vào trong phòng nghỉ ngơi được một lúc, Lật Binh Đông bắt đầu gọi điện thoại. Lần này hắn gọi điện thoại cho phó chủ tịch thường vụ thành phố Đông Hồng là Đồng Bính Khôi. Vì quan huyện không bằng quan đang cai quản, chuyện đến mức độ này chỉ có thể kéo Đổng Cánh Hoàn ra rồi nói sau.
Đồng Bính Khôi căn bản rất tôn trọng Lật Binh Đông, dù sao trong mắt nhiều người thì Lật Binh Đông cũng là một người có thể tiến vào trong ban ngành thường ủy tỉnh ủy, quan hệ tốt với Lật Binh Đông cũng là một hành vi có lợi cho tương lai.
Đồng Bính Khôi hầu như vỗ ngực đảm bảo với Lật Binh Đông, nửa giờ sau sẽ thả người. Sau khi nghe lời đảm bảo của Đồng Bính Khôi, Lật Binh Đông mới tính là yên lòng.
Mười phút sau Chu Ba Nhâm đi từ trong phòng ra ngoài, khi thấy Lật Binh Đông ngồi trong phòng khách một mình thì cười nói:
- Bí thư Lật, thật sự xấu hổ quá, để ngài phải chờ lâu.
- Giám đốc Chu đi đường khổ cực cần nghỉ ngơi cho khỏe.
Lật Binh Đông nói vài câu khách sáo, sau đó chợt thay đổi chủ đề:
- Tôi đã gọi điện thoại chào hỏi thành phố Đông Hồng, lát nữa giám đốc Đổng sẽ về.
Chu Ba Nhâm cũng không tiếp tục ở đề tài này, hắn quay sang nói chuyện với vị phó chủ nhiệm văn phòng mặc tây trang rất có hương vị:
- Tiểu Nhã, em đi pha một bình trà ngon, anh biết bí thư Lật rất thích uống trà.
- Giám đốc Chu, hay là dùng ca phê đi, tôi nghe giám đốc Đổng nói chỗ của ngài có cà phê ngon nhất thế giới, cơ hội tốt thế này tôi căn bản không thể bỏ qua được.
Lật Binh Đông biết rõ giám đốc Chu thích uống cà phê, thế cho nên mở miệng nói.
Quả nhiên lời đề nghị của hắn làm cho Chu Ba Nhâm cảm thấy rất vui, hắn khoát tay áo với vị chủ nhiệm văn phòng rồi cười nói:
- Con người của tôi uống cà phê đã quen, vì vậy khẩu vị cũng không giống với người thường. Hôm nay bí thư Lật đã nói như vậy, tôi chỉ có thể bêu xấu mà thôi.
Một lát sau vị phó chủ nhiệm văn phòng đã đưa đến một ấm cà phê màu trắng rất tinh xảo, nàng khẽ rót hai ly cho Chu Ba Nhâm và Lật Binh Đông, sau đó nhẹ nhàng rời đi. Lật Binh Đông nhìn bộ dạng của phó chủ nhiệm văn phòng, hắn mơ hồ có chút hâm mộ. Thầm nghĩ mình cũng xem như là chư hầu một phương nhưng nếu so sánh với giám đốc Chu này thì căn bản là kém quá xa, ít nhất mình cũng không dám dùng nữ thư ký một cách rõ ràng như vậy.
Tuy trong lòng thầm nghĩ như vậy nhưng Lật Binh Đông cũng căn bản là không nói ra, hắn uống cà phê với Lật Binh Đông, hai bên cùng trò chuyện với nhau. Chu Ba Nhâm căn bản rất quen thuộc tình huống ở thủ đô, hắn ngẫu nhiên nói ra vài sự kiện làm cho Lật Binh Đông cảm thấy rất run sợ. Thế là vô tìunh khoảng cách giữa hắn và giám đốc Chu được kéo gần hơn một chút.
Sau khi uống xong ly cà phê thứ nhất, Lật Binh Đông vẫn còn tâm tư trò chuyện cùng giám đốc Chu Ba Nhâm. Thế nhưng khi vị phó chủ nhiệm văn phòng đi vào rót ly cà phê thứ hai, hắn căn bản như ngồi đống lửa như đứng đống than, không thể nào bình tĩnh được.
Không vì nguyên nhân gì khác, chỉ là lúc này Đổng Cánh Hoàn còn chưa được thả về. Đồng Bính Khôi đồng ý nửa giờ sau người sẽ về, thế nhưng lúc này đã quá bốn mươi phút mà còn chưa được thấy bóng dáng của Đổng Cánh Hoàn.
"Chuyện gì xảy ra?"
Lật Binh Đông có chút sốt ruột, giám đốc Chu với vẻ mặt bất động hình như cũng không còn tâm tư trò chuyện. Dù giám đốc Chu vẫn luôn tươi cười hớn hở với Lật Binh Đông, thế nhưng ánh mắt chốc chốc lại nhìn đồng hồ.
Lật Binh Đông cuối cùng cũng không chịu được cảm giác dày vò, hắn đang định gọi điện thoại cho Đồng Bính Khôi, đúng lúc Đồng Bính Khôi gọi điện thoại đến:
- Bí thư Lật, thật sự xin lỗi, chuyện này tôi căn bản là bất lực.
"Bất lực? Không phải quá đáng cười sao?"
Vẻ mặt Lật Binh Đông chợt trở nên không tốt, hắn tuy không phải là bí thư thị ủy Đông Hồng, thế nhưng cũng có thể suy bụng ta ra bụng người. Đồng Bính Khôi nếu muốn lấy một người ra khỏi đội cảnh sát giao thông thành phố Đông Hồng, không phải quá dễ dàng, chỉ cần mở miệng là xong sao?
Chẳng lẽ Đồng Bính Khôi căn bản không chịu hỗ trợ? Đúng lúc Lật Binh Đông cảm thấy cực kỳ bức bối thì chợt nghe Đồng Bính Khôi trầm giọng nói:
- Bí thư Lật, sự việc vốn đã nói tốt, nhưng viên cảnh sát kia căn bản không chịu bỏ qua, nghe nói muốn thả người thì tâm tình kích động trực tiếp gọi điện thoại cho văn phòng giám sát chấp pháp của ủy ban tư pháp tỉnh ủy, làm cho chúng tôi cực kỳ bị động.
- Cái gì là văn phòng giám sát chấp pháp?
Lật Binh Đông chợt nghĩ không ra.
- Chính là hệ thống văn phòng được thành lập chuyên nghiệp để giám sát chấp pháp theo nếp, chuyên trọng điểm tiếp nhận những sự kiện hành chính không tuân theo đúng quy trình pháp luật, giám sát tất cả các ban ngành, không cho bọn họ tự tiện triển khai mở rộng công tác.
Đồng Bính Khôi nói đến đây thì dùng giọng ảo não nói:
- Tôi nghe nói tiểu tử kia cực kỳ bướng bỉnh, phản ánh sự kiện tôi mở lời chào hỏi lên trên, một người bạn của tôi ở ủy ban tư pháp tỉnh ủy còn nói, có lẽ tôi còn phải tiếp nhận lời phê bình của lãnh đạo ủy ban tư pháp tỉnh ủy.
Sau khi nghe Đồng Bính Khôi nói như vậy thì Lật Binh Đông cảm thấy rất bức bối, cũng không nói gì thêm. Sau đó hắn an ủi Đồng Bính Khôi vài lời, nói là khi ủy ban tư pháp đến nói chuyện thì cứ đẩy sự việc lên người mình.
Lật Binh Đông đặt điện thoại xuống rồi nói rõ sự việc cho Chu Ba Nhâm, hai người cùng sinh ra một ý nghĩ, đó chính là hai người bọn họ chẳng lẽ phải xung đột chính diện với bí thư Vương sao? Nếu không thì vì sao chuyện này cũng có liên quan đến Vương Tử Quân thế này?
Đào Nhất Hành là quản gia của văn phòng tỉnh ủy, hắn trước nay đều có gương mặt tươi cười làm cho người ta nhìn vào như đang ở trong mùa xuân tỏa nắng. Vương Tử Quân là bí thư ủy ban tư pháp, Vương Tử Quân đã nhiều lần liên hệ với Đào Nhất Hành, mỗi lần thấy mặt Đào Nhất Hành thì luôn thấy nụ cười đi trước.
- Vào đi.
Vương Tử Quân vừa nói vừa đặt bút cho ý kiến vào trong tài liệu báo cáo của tòa án nhân dân tỉnh về sự kiện bồi thường cho quần chúng bị thiệt hại ở thành phố Ba Uẩn: "Nghiêm khắc dựa vào trình tự pháp luật, nhanh chóng giải quyết vấn đề theo đúng quy định!"
- Ha ha, bí thư Vương, anh đang bận rộn gì vậy?
Vương Tử Quân nghe được âm thanh quen thuộc, hắn ngẩng đầu lên, sau đó đi ra khỏi bàn làm việc của mình rồi nói:
- Chào thư ký trưởng Đào, ngài đột nhiên đại giá quang lâm, có phải đến kiểm tra chỉ đạo công tác của tôi không?
Vương Tử Quân vừa bắt tay với Đào Nhất Hành vừa nói với Du Giang Vĩ đang đi phía sau:
- Mau lấy hộp trà ngon tôi đưa từ tỉnh Sơn Nam đến đây, để cho thư ký trưởng đánh giá một chút.
Đào Nhất Hành thấy Vương Tử Quân khiêm tốn như vậy thì cũng cười nói:
- Bí thư Vương, tôi nào dám đến kiểm tra chỉ đạo công tác của anh, tôi đến đây cũng là vì muốn xem lãnh đạo ngài có gì cần dặn dò hay không?
Hai người nói chuyện với nhau rồi ngồi xuống ghế sa lông, sau khi Du Giang Vĩ đặt ly trà bên cạnh Đào Nhất Hành, Vương Tử Quân nâng ly trà lên nói:
- Thư ký trưởng, trà của tôi dù không có danh tiếng gì, thế nhưng hương vị cũng không tệ, là trà thủ công điển hình, hai ngày trước được một đồng sự từ tỉnh Sơn Nam đưa đến.
- Sơn Nam nổi tiếng trà ngon, tôi cũng muốn nếm thử.
Đào Nhất Hành vừa thưởng thức trà vừa bàn luận với Vương Tử Quân về trà.
Nói về trà thì Vương Tử Quân căn bản chỉ là gà mờ, thế nên nghe những thông tin hữu ích từ chính miệng Đào Nhất Hành, hắn thật sự cảm thấy mình dốt đặc cán mai.
Vương Tử Quân nhìn Đào Nhất Hành mở miệng trò chuyện nhiệt liệt, thế nhưng hắn tuyệt đối không cho rằng đối phương đến tìm mình chủ yếu là nói về trà. Chỉ là Đào Nhất Hành không nói ra, Vương Tử Quân căn bản cũng không hỏi, hắn chờ đối phương chủ động mở miệng nói rõ vấn đề.
Truyện convert hay : Mau Xuyên Dưỡng Thành: Vai Ác Lão Công, Cầu Buông Tha!