Vương Tử Quân quan tâm đến cảm thụ tâm lý của Diệp Thừa Dân, dù sao thì bây giờ hắn đang thi triển chiêu thức ở tỉnh Nam Giang, cần sự giúp đỡ của Diệp Thừa Dân. Vương Tử Quân thầm nghĩ đến quá trình Đào Nhất Hành đi đến phòng mình, hắn đã phỏng đoán được tâm tư của bí thư Diệp Thừa Dân. Diệp Thừa Dân là bí thư tỉnh ủy, tuy tình nguyện đả kích uy tín của chủ tịch Chử, thế nhưng lại là người cầm lái tỉnh Nam Giang, lão cũng cần tạo điều kiện tốt đẹp cho doanh nghiệp đầu tư.
Muốn bảo trì xu thế này thì mấu chốt là xúc tiến phát triển kinh tế, Ba Uẩn là thành phố kém phát triển kinh tế mà lại tiến lên giữ những vị trí hàng đầu trong tỉnh, điều này không làm cho Diệp Thừa Dân coi thường. Diệp Thừa Dân căn bản là biểu hiện thái độ của mình với sự kiện Kim Bảo Đồng Nghiệp này.
Vương Tử Quân là một quan viên, hắn tuy không vì đại nghĩa mà bỏ qua bản thân, nhưng hắn tuyệt đối có thể ở trong phạm vi quyền lực của mình để xử lý thật công chính tất cả sự việc, đây cũng là giới hạn thấp nhấp của hắn.
Hơn nữa sự kiện này căn bản cùng một nhịp thở với Vương Tử Quân, lúc này hắn đang thúc đẩy hành động chấp pháp theo quy định, bây giờ lại đang thời điểm phát triển hừng hực khí thế. Hơn nữa không ít người đang nhìn chằm chằm vào Kim Bảo Đồng Nghiệp, nếu như hắn không xử lý theo đúng quy định, như vậy hành động chấp pháp theo đúng quy định của hắn trong tỉnh Nam Giang sẽ chỉ là một trò cười.
Chử Vận Phong giương cao lá cờ phát triển kinh tế, Vương Tử Quân lại đẩy mạnh hoạt động chấp pháp theo đúng quy định, hai bên khá lệch nhau, điều này làm cho Vương Tử Quân phải suy tư về những gì sẽ phát sinh, thế là không khỏi chau mày.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, phó bí thư ủy ban tư pháp Phùng Thường Quốc đẩy cửa đi vào. Hắn cầm một văn kiện trong tay, vừa vào đã nói:
- Bí thư Vương, tôi có một việc cần xin chỉ thị của ngài.
Vương Tử Quân căn bản biểu hiện cực kỳ tôn trọng với ba vị phó bí thư ủy ban tư pháp bên dưới, hắn đi ra khỏi bàn làm việc của mình, sau đó tươi cười nói với Phùng Thường Quốc:
- Bí thư Phùng Thường Quốc, có chuyện gì chúng ta ngồi xuống rồi hãy nói.
Phùng Thường Quốc căn bản rất kính sợ Vương Tử Quân, hắn cung kính ngồi xuống nói:
- Bí thư Vương, tôi vừa nhận được một văn kiện của thành phố Đông Hồng, mong anh nhìn qua một chút.
Vương Tử Quân tiếp nhận văn kiện Phùng Thường Quốc đưa đến, hai mắt khẽ híp lại. Tài liệu này báo cáo một chuyện nhỏ, nội dung là phó giám đốc Đổng Cánh Hoàn của công ty Kim Bảo Đồng Nghiệp vượt đèn đỏ còn đánh cho cảnh sát giao thông một tát, chuyện này đừng nói là thành phố Đông Hồng, chỉ cần là đội cảnh sát giao thông cũng có thể tự mình giải quyết.
Nhưng tất cả lại biến thành tài liệu báo cáo lên cho Vương Tử Quân, lý do duy nhất để báo cáo lên chính là lãnh đạo yêu cầu viên cảnh sát giao thông thả người, nhưng người kia căn bản không chịu, trực tiếp gọi điện thoại đến văn phòng giám sát chấp pháp.
Tất cả địa phương đều có không ít ưu đãi cho lãnh đạo doanh nghiệp đến đầu tư, đãi ngộ như vậy căn bản cũng làm xuất hiện bầu không khí không tốt trong xã hội. Vương Tử Quân nhìn văn kiện, hắn cũng không tỏ thái độ, chỉ đưa mắt nhìn Phùng Thường Quốc:
- Bí thư Phùng, anh thấy chuyện này thế nào?
Phùng Thường Quốc sở dĩ đến báo cáo cho Vương Tử Quân, chủ yếu là vì hắn không dám xử lý. Nói thật thì hắn cảm thấy vấn đề này quá nhỏ, nhưng Vương Tử Quân là người tự tay yêu cầu chấp pháp theo đúng quy định, thế cho nên hắn không dám động vào.
Lúc này Vương Tử Quân lại đá quả bóng đến chân mình, điều này làm cho hắn cảm thấy có chút khó khăn. Hắn ngẩng đầu nhìn vương tử quân, chỉ thấy lãnh đạo ngồi phía bên kia không nhúc nhích, gương mặt không chút biểu cảm, không có động tác nào, rất khó căn cứ vào đó để phán đoán thái độ của lãnh đạo. Phùng Thường Quốc sợ ý kiến của mình trái chiều với bí thư Vương, thế cho nên không bằng không mở miệng.
Vì sự kiện này mà có không ít người chào hỏi Phùng Thường Quốc, nhưng hắn không dám tự tiện khẳng định. Lúc này hắn đến hỏi ý kiến của bí thư Vương, hắn cũng có vài phần do dự, hắn khẽ nói:
- Bí thư Vương, theo tôi thấy thì chuyện này nên tiến hành khen ngợi đồng chí cảnh sát giao thông kia, đồng thời chủ yếu chú trọng đến phương diện phê bình giáo dục người trong cuộc.
Phê bình giáo dục là chính, dĩ nhiên đó là phương án lớn hóa nhỏ, giải quyết ổn thỏa. Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của Phùng Thường Quốc, hắn thản nhiên nói:
- Đối với các đồng chí chấp pháp theo đúng quy định, chúng ta nên tiến hành khen ngợi; còn những thứ khác, căn bản cứ xử lý theo đúng quy định pháp luật.
Xử lý theo đúng quy định pháp luật, những lời này có ý nghĩa là gì thì Phùng Thường Quốc hiểu rất rõ. Hắn xem như không thăm dò được ý nghĩ của bí thư Vương, thế cho nên sinh ra chút cảm giác thất lạc. Hắn cảm thấy độ tuổi của mình với kinh nghiệm cao vời phải tìm ra được chút ý nghĩ của lãnh đạo mới đúng, không ngờ lại là kết quả như vậy, hắn lên tiếng:
- Bí thư Vương, tôi sẽ nhanh chóng chứng thực.
Vương Tử Quân nhìn Phùng Thường Quốc chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc của mình, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Thế này đi, anh gọi điện thoại cho Đoạn Văn Đống, tôi muốn đến cục công an thành phố Đông Hồng kiểm tra giám sát một chút.
...
Lộ Tử Khai ngồi trong phòng làm việc của mình với tâm tình không quá tốt. Sáng hôm qua đến phiên trực của hắn, thế nhưng lại bị một tên khốn cho mình một bạt tai. Vì trừng phạt chiếc xe kia mà có không ít lãnh đạo của cục công an thành phố gọi điện thoại đến cầu tình, thế nhưng hắn vì tức giận mà trực tiếp gọi điện thoại cho văn phòng giám sát chấp pháp của tỉnh.
Vì vậy cánh cửa thả người đã bị đóng lại, nhưng cũng là vì vậy mà Lộ Tử Khai nhận được nhiều ánh mắt khác thường, dù là đồng sự hay là lãnh đạo đội đều nhìn hắn với ánh mắt không tốt.
Đặc biệt là sáng hôm nay, đại đội trưởng mở miệng yêu cầu Lộ Tử Khai cần phải có ý niệm toàn cục. Mặc dù không nói rõ ràng, thế nhưng đó rõ ràng là ngấm ngầm phê bình hắn.
Cũng chính vì chuyện này mà cuộc sống của Lộ Tử Khai rơi vào trong hố bùn, các đồng sự bình thường vốn có quan hệ khăng khít với hắn nhanh chóng kéo dãn khoảng cách. Dù là người bố cả đời làm cảnh sát cũng nổi nóng với hắn khi cả nhà dùng cơm.
"Mình làm gì sai sao?"
Lộ Tử Khai đấm một cái lên bàn, sau đó oán hận thầm nghĩ như vậy, thế nhưng trong lòng lại cực kỳ nuối tiếc. Hắn biết mình đã làm ra sự kiện căn bản khó thể nào vãn hồi.
Vì hành động này của Lộ Tử Khai mà đại đội trưởng bị lãnh đạo phê bình, thế nhưng lãnh đạo căn bản không dám phát tiết lên người kẻ gây chuyện là giám đốc Đổng, vì thế mà tất cả tức giận của lãnh đạo đều dồn lên người hắn.
- Anh mau đi xin lỗi đại đội trưởng, đồng thời chủ động yêu cầu thả người.
Đây chính là lời đề nghị của bố Lộ Tử Khai, lời đề nghị này cũng được hắn nghĩ cả buổi tối và không thông suốt, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn quyết định làm theo lời bố mình.
Nhưng khi Lộ Tử Khai thừa nhận sai lầm với đại đội trưởng, lãnh đạo căn bản không tiếp nhận, lời nói của lãnh đạo tràn đầy châm chọc khiêu khích. Cuối cùng hắn mất kiên nhẫn rời khỏi phòng làm việc của lãnh đạo, thậm chí cũng không nói được lời nào.
Vài đồng sự có quan hệ tốt đẹp lén nhắn tin cho Lộ Tử Khai, hắn hiểu bây giờ quyền quyết định không còn nằm trong cục công an thành phố, muốn giải quyết thế nào thì cần phải nhìn vào ý kiến của văn phòng giám sát chấp pháp tỉnh ủy.
- Cậu Lộ, cậu làm ầm ĩ như vậy xem như tương lai đã xong, tôi nghe một người bạn đang công tác ở ban nhân sự nói, cậu vốn sẽ được lên quân hàm, thế nhưng hôm qua lãnh đạo lại cho ra phương án khác, cậu không được thăng cấp.
Nội dung tin nhắn làm cho Lộ Tử Khai cảm thấy không có gì không đáng tin, tuy người kia không có vị trí quá cao, thế nhưng quan hệ rất rộng, căn bản sẽ không nói những lời không chính xác cho mình.
- Tử Khai, cậu đi đâu vậy?
Lộ Tử Khai cảm thấy cực kỳ uể oải, hắn chuẩn bị cầm lấy trang bị đi ra ngoài, chợt nghe trung đội trưởng trầm giọng gọi giật lại.
- Không phải bây giờ là phiên trực của tôi sao?
Lộ Tử Khai nìhn vẻ mặt âm trầm của trung đội trưởng thì trầm giọng nói.
Trung đội trưởng chính là một người anh cùng trường tốt nghiệp sớm hơn Lộ Tử Khai vài năm, hắn nhìn cậu em lỗ mãng của mình rồi trầm ngâm nói:
- Bây giờ cậu không thể đi.
- Em đi ra ngoài làm việc.
Lộ Tử Khai nói đến đây thì cất bước đi ra.
Khi Lộ Tử Khai đi đến hành lang thì thấy đại đội trưởng đang ngồi trong phòng làm việc, giám đốc Đổng trước đó cho hắn một tát đang ngồi hút thuốc trò chuyện vui vẻ cùng lãnh đạo của mình. Khi thấy Lộ Tử Khai thì giám đốc Đổng phất phất tay với bộ dạng ngả ngớn nói:
- Cảnh sát Lộ Tử Khai, anh lại phải đi trực rồi sao? Tôi nói cho anh biết, anh cần phải trực cho tốt, nếu không chỉ vài ngày nữa anh sẽ căn bản không còn cơ hội được ngồi xe oai oai vệ vệ được nữa đâu.
Lộ Tử Khai chợt cảm thấy sôi máu, hắn muốn tiến lên cho tên kia một đấm. Thế nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt không tốt đẹp gì của đại đội trưởng, hắn vẫn phải đi ra ngoài. Lúc này tiếng cười của giám đốc Đổng căn bản là không chút kiêng nể, nó giống như một con dao nhỏ đâm vào trong tim của Lộ Tử Khai.
Lộ Tử Khai đi đến trạm của mình, hắn cũng không quan tâm đến những ánh mắt khác thường của đám đồng sự. Hắn đi đến vị trí của mình, nhìn đèn đường, chuẩn bị bắt đầu ca trực.
Đúng lúc này điện thoại của Lộ Tử Khai vang lên, hắn nhìn thoáng qua màn hình, sau đó bấm nút nghe. Hắn còn chưa kịp nói lời chào hỏi, chợt nghe thấy đầu dây bên kia vang lên giọng nói như súng máy:
- Lộ Tử Khai, cậu đang làm gì vậy? Lãnh đạo nói chuyện này cần phải xử lý cho tốt, cậu không nên tiếp tục chọc ra, cậu có bị thần kinh không? Với trình độ này của cậu thì sao có thể làm việc lớn được? Cậu nghe bố cậu một lần được không, sớm xử lý cho tốt đi...
Lộ Tử Khai bị đè nén khá lâu, hắn chợt lớn tiếng nói:
- Bố đã cho chúng con ra ở riêng, như vậy cũng nên cho chúng con quyền quyết định, con chịu đủ lắm rồi, suốt ngày cứ bố cậu bố cậu...
Dù Lộ Tử Khai nói lời quyết liệt nhưng vẫn cảm thấy khóe mắt cay cay, hắn cắn chặt răng cố gắng kìm nén không cho nước mắt rơi xuống. Bây giờ hắn không có gì để kiêu ngạo, thế nhưng chút tự tôn cuối cùng cũng không thể vứt cho chó ăn được.
Lộ Tử Khai đứng trên cương vị của mình hắn luôn làm tốt và đúng quy định, thế nhưng chỉ sợ sau này hắn sẽ không còn gì nữa, bây giờ xem như lần cuối cùng hoàn thành sứ mạng của một viên cảnh sát giao thông vậy.
Dưới bầu trời oi bức, Lộ Tử Khai giốn như quên cả thời gian, quên đi những chuyện hỗn loạn, điều hắn cần quan tâm chính là làm tốt công tác của mình.
Khi Lộ Tử Khai xoay người thì chợt thấy một người đàn ông không lớn tuổi hơn mình chậm rãi đi đến. Khi hắn nghĩ rằng có lẽ đối phương đến hỏi đường, chợt thấy người kia nở nụ cười hỏi:
- Anh là đồng chí Lộ Tử Khai có phải không?
- Tôi là Lộ Tử Khai.
Lộ Tử Khai không ngờ đối phương lại biết tên họ của mình, hắn đang định hỏi xem vị này có chuyện gì, đột nhiên một hình ảnh lọt vào tầm mắt của hắn: Là cục trưởng cục công an Đoạn Văn Đống.
Lộ Tử Khai thấy Đoạn Văn Đống đứng bên cạnh người đàn ông trẻ tuổi kia, ánh mắt nhìn về phía mình có vài phần ôn hòa, hơn nữa lãnh đạo còn khẽ gật đầu, bộ dạng như cổ vũ. Khi Lộ Tử Khai dời mắt khỏ người Đoạn Văn Đống, hắn chợt thấy một hình ảnh quen thuộc xuất hiện phía bên phải người mình.
Là đội trưởng chi đội, Lộ Tử Khai chợt giật mình, ngay cả chi đội trưởng cũng đến.
Vị chi đội trưởng trước đó vốn mắng chửi hắn như xối máu chó lên đầu lại quy củ chính quy đứng bên cạnh cục trưởng Đoạn Văn Đống, vẻ mặt tuy tràn đầy nụ cười, thế nhưng trên gương mặt béo tốt đầy mồ hôi.
- Đồng chí Lộ Tử Khai, anh đã làm hết phận sự của mình, lại kiên trì nguyên tắc, dùng thực tế hành động để chứng minh công tác của một viên cảnh sát giao thông, những người có tinh thần đáng quý như anh cần được cộng đồng học tập.
Vương Tử Quân nhìn Lộ Tử Khai trẻ tuổi ở phía bên kia thì dùng giọng có khí phách nói.
Đây là lần đầu tiên trong những ngày qua mà Lộ Tử Khai nhận được lời tán dương về hành vi của mình, hắn chợt sinh ra xúc động muốn rơi lệ. Hắn không biết người đàn ông trẻ tuổi kia là ai, thế nhưng lời nói của đối phương lại cực kỳ an ủi mình.
- Anh làm rất tốt, tổ chức sẽ tuyệt đối không để cho những đồng chí chăm chú công tác và kiên trì nguyên tắc sẽ bị hại.
Vương Tử Quân vỗ vỗ lên vai Lộ Tử Khai sau đó cất bước về phía một chiếc xe ở bên cạnh.
Chỉ có hai phút gặp mặt, Lộ Tử Khai cảm thấy đần độn u mê, khi hắn đang suy đoán xem người đàn ông trẻ tuổi kia là ai thì điện thoại chợt vang lên. Hắn nghe thấy người anh trong đơn vị dùng giọng hưng phấn nói:
- Cậu Tử Khai, cậu có biết người vừa bắt tay cậu là ai không? Tôi nói cho cậu biết, anh ấy là Vương Tử Quân, là bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy. Ngay cả lãnh đạo tỉnh ủy cũng khen ngợi cậu, điều này quá tốt, tương lai sẽ phát triển như đi máy bay.
- Đó là bí thư Vương Tử Quân sao?
Lộ Tử Khai dùng giọng không dám tin nói.
- Nói nhảm, ai dám gạt cậu như vậy? Tôi nói cho cậu biết, bí thư Vương căn bản đã cho ra một chỉ thị trọng yếu với sự kiện của cậu: Dù là bất kỳ người nào cũng không có đặc quyền ở phía pháp luật. Lúc này tên họ Đổng kia đã bị câu lưu lại rồi.
Lộ Tử Khai căn bản không còn tiếp tục nghe rõ người anh bên kia nói lời nào nữa, hắn quay đầu nhìn về phía Vương Tử Quân bỏ đi, chỉ cảm thấy đội xe chạy đi như bay.
...
Sàn nhảy rất náo nhiệt, đèn liên tục nháy lên phối hợp với loại nhạc đinh tai nhức óc làm cho không khí đầy tính điên cuồng. Vài cô gái mặc váy ngắn màu đen đang điên cuồng uốn éo vùng vẫy giống như những con rắn đang mùa động dục, liên tục cho ra những động tác cực kỳ hấp dẫn. Lúc này ở bên cạnh những cô gái này có không ít thanh niên trẻ tuổi, cả đám người đều uốn éo lắc lư nhảy múa, căn bản đang ném ra những tình cảm mãnh liệt thừa thãi của mình.
Trong địa phương điên cuồng này lại cất giấu một khu vực cực kỳ yên tĩnh, trên lầu ba có một gian phòng hơn năm mươi mét vuông, Chu Ba Nhâm đang ở đó nâng ly uống rượu.
Bên cạnh Chu Ba Nhâm chính là vị phó chủ nhiệm văn phòng xinh đẹp, nàng lúc này đã thay đổi bộ tây trang công sở thường ngày bằng một chiếc quần jean, thế cho nên càng biểu hiện vẻ thanh xuân tràn đầy sức sống.