- Ủy, đây không phải là cảnh sát Lộ sao? Chào anh, chào anh, ngài cũng đến đây dùng cơm à?
Khi Đổng Cánh Hoàn cảm thấy rất buồn chán, hắn chợt phát hiện ra một người quen trong quán. Hắn đưa mắt nhìn gương mặt quen thuộc của đối phương, không khỏi nhíu mắt lại, sau đó mỉm cười tiến lên chào hỏi.
Người dùng cơm phía bên kia thật sự là Lộ Tử Khai, tối qua hắn trực ban, vì chú tâm công tác nên cả đêm không ngủ, lúc này đi đến quán súp quen ăn uống lấy lại tinh thần, không ngờ lại gặp mặt Đổng Cánh Hoàn ở chỗ này.
Lộ Tử Khai cũng nghe nói về chuyện thả Đổng Cánh Hoàn, hắn cảm thấy phẫn nộ, đồng thời cũng cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ. Hắn là một người bình thường, cánh tay của hắn dù cứng cũng không lay được đùi của cục trưởng cục công an tỉnh. Hơn nữa nghe nói vì chuyện này mà cục trưởng Chân Hồng Lỗi còn phải tự mình ký chỉ thị thả người.
Nhưng bây giờ dù thế nào thì dưới sự áp chế của bí thư Vương, tên Đổng Cánh Hoàn kia vẫn bị giam giữ một ngày.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, sao lại gặp mặt ở chỗ này? Lộ Tử Khai nhìn gương mặt tươi cười của Đổng Cánh Hoàn, cảm giác tức giận chợt bùng lên trong lòng hắn.
Nhưng Lộ Tử Khai cũng đã có chút kinh nghiệm, hắn cũng không còn xúc động như dĩ vãng, hắn nhìn Đổng Cánh Hoàn rồi cười nói:
- Ôi, đây không phải là Đổng tiên sinh sao? Đã được thả rồi à? Ăn cơm miễn phí của cục công an hình như cũng không được tốt lắm thì phải.
Nói đến chuyện bị giam giữ thì Đổng Cánh Hoàn giống như mèo bị giẫm phải đuôi, hắn chợt thở hổn hển. Trước kia hắn là một người có phong cách, biểu hiện phong độ của một vị lãnh đạo doanh nghiệp, bây giờ thì đầu tóc bị cạo bóng loáng, làm cho người ta cảm thấy giống như một kẻ sắp xuất gia.
- Tiểu tử, mày đừng vui mừng quá sớm, tao nói cho mà biết, chúng tao sẽ không để yên, một ngày nào đó tao sẽ lấy lại thể diện của mình.
Đổng Cánh Hoàn nhìn Lộ Tử Khai rồi lạnh lùng nói.
Nếu như đã vạch mặt nhau thì Lộ Tử Khai cũng không khách khí với Đổng Cánh Hoàn, hắn cười cười nói:
- Tôi cũng chỉ có thể chờ đợi mà thôi, xem anh làm gì được tôi, thật sự rất chờ mong.
- Có thể làm gì được mày sao? Hừ, mày có phải cảm thấy được tên khốn họ Vương kia gặp mặt mà giá trị con người tăng tiến lên gấp đôi không? Thằng quỷ nhỏ, tao hữu hảo nhắc nhở mày một câu, cục công an của chúng mày cuối cùng cũng phải nghe theo cục trưởng Chân, vài ngày sau sẽ có nhiệm vụ tốt rơi xuống người mày, đến lúc đó mày cũng đừng nghĩ muốn cảm ơn tao nhé.
Đổng Cánh Hoàn nói rồi xách thùng giữ ấm đi ra ngoài, vừa đi vừa đưa tờ một trăm đồng cho nhân viên phục vụ:
- Không cần thối tiền, tiền cơm của vị cảnh sát này tính luôn cho tôi.
Lộ Tử Khai muốn phản kích hai câu thế nhưng cuối cùng lại không nói gì. Tuy hắn nói không quá quan tâm, thế nhưng lúc này đối mặt với loại người như Đổng Cánh Hoàn làm hắn sinh ra cảm giác mất hết sức lực.
Đổng Cánh Hoàn với tâm tình tốt đẹp lái xe về khách sạn, thời gian rất phù hợp, lúc này giám đốc Chu Ba Nhâm vừa rời khỏi giường. Khi thấy Đổng Cánh Hoàn đưa súp thịt dê đến thì Chu Ba Nhâm thỏa mãn vỗ vỗ vai thủ hạ, sau đó nói chỉ anh là hiểu tôi.
Một câu nói kia làm cho Đổng Cánh Hoàn thật sự cảm khái, dù sao thì Chu Ba Nhâm cũng là chỗ dựa của hắn, chỉ khi nào có được sự tán thưởng của Chu Ba Nhâm thì công tác của hắn sau này mới phát triển như cá gặp nước, mới thuận lợi được tiến hành.
Đổng Cánh Hoàn đẩy cửa và thiếu chút nữa tưởng mình đi lầm phòng, vì trước mặt hắn là nữ thư ký của công ty, khi đó nàng đang mặc đồ ngủ nằm trên giường với gương mặt lười biếng. Hắn có chút xấu hổ, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, vô tình lại giống như mất đi lực khống chế.
Cũng may Chu Ba Nhâm đi ra với vẻ mặt điềm nhiên như không, chờ đến khi giám đốc Chu ung dung bình tĩnh ăn súp thịt dê thì Đổng Cánh Hoàn mới khôi phục như thường. Sau đó hắn xin chỉ thị vị thư ký đang mặc đồ ngủ của giám đốc Chu về hành trình hôm nay, đồng thời cũng cho ra sắp xếp của mình.
- Giám đốc Đổng, sáng hôm nay giám đốc Chu sẽ cùng bí thư Lật đến thành phố Ba Uẩn, sẽ khảo sát tình hình khai thác khoáng sản, đồng thời chuẩn bị tăng thêm đầu tư.
Giọng nói gọn gàng linh hoạt của nữ thư ký không chỉ chứng minh nàng là một người bạn giường chiếu tuyệt hảo, còn là một người có khả năng và cực kỳ đắc lực.
Đổng Cánh Hoàn nhanh chóng ghi nhớ, hắn nghĩ đến Lật Binh Đông, trong đầu chợt có một ý nghĩ. Lật Binh Đông căn bản không thể làm gì ở thành phố Đông Hồng, thế nhưng nếu điều viên cảnh sát giao thông trẻ tuổi kia đến thành phố Ba Uẩn, chẳng phải thích làm gì thì làm sao?
Nhưng hành động này cần phía cục công an tỉnh phối hợp, dù sao thì Đổng Cánh Hoàn cũng từng uống rượu với Chân Hồng Lỗi, thế nhưng hắn nghĩ với bản lĩnh của mình, căn bản không thể nào lay động được vị thần lớn như Chân Hồng Lỗi. Hắn do dự giây lát, sau đó nói ý nghĩ của mình với Chu Ba Nhâm.
Chu Ba Nhâm không có hành động gì khác, gương mặt có chút nhàn nhạt, điều này làm cho Đổng Cánh Hoàn có chút thất lạc, chẳng lẽ lãnh đạo ngại mình lòng dạ hẹp hòi sao? Nếu thật sự là như thế thì rõ ràng là hắn tính sai. Khi hắn đang cho rằng giám đốc Chu xem thường mình, chợt nghe Chu Ba Nhâm dùng giọng không chút biểu cảm nói:
- Thanh niên đúng là không biết tốt xấu, tôi đã chào hỏi với cục trưởng Chân rồi.
Nửa giờ sau bí thư thị ủy Ba Uẩn là Lật Binh Đông tự mình đến phòng của Chu Ba Nhâm, tất cả đều đã được thương lượng tốt, thế cho nên đoàn người căn bản không nói gì thêm mà cùng nhau xuống lầu.
Chỉ cần mất một giờ là có thể đi từ Đông Hồng đến Ba Uẩn, vì cố gắng làm cho Chu Ba Nhâm thêm thoải mái, Lật Binh Đông đặc biệt điều một chiếc xe ba mươi chỗ từ thành phố Ba Uẩn chạy đến Đông Hồng. Khi mọi người chuẩn bị lên xe, vài chiếc xe của viện kiểm sát tỉnh đã chạy đến dừng ngay bên cạnh.
Khi thấy những chiếc xe này thì vẻ mặt Lật Binh Đông chợt biến đổi, nhưng hắn cũng không mở miệng. Một người đàn ông trung niên từ trên xe của viện kiểm sát đi xuống khẽ chào hỏi bắt chuyện với Lật Binh Đông, người phía sau lại đi về phía Đổng Cánh Hoàn.
- Đồng chí Đổng Cánh Hoàn, mong ngài hỗ trợ chúng tôi tiến hành điều tra.
Một tên cán bộ trẻ tuổi của viện kiểm sát nhân dân tỉnh khẽ nói với Đổng Cánh Hoàn.
Sự kiện xảy ra vào buổi sáng giống như mọc cánh truyền đi khắp văn phòng tỉnh ủy, hầu như ai nghe được tin tức này cũng cảm thấy một bầu không khí giương cung bạt kiếm.
- Có nghe nói gì không? Chủ tịch Chử rất tức giận, đã gọi viện trưởng viện kiểm sát Kim đi vào trong phòng.
Trong văn phòng phòng tổng hợp số một của ủy ban nhân dân tỉnh có hai người đang khẽ thì thầm với nhau.
- Hì hì, tin tức của anh đã quá cũ rồi, viện trưởng Kim đã rời khỏi phòng của chủ tịch Chử. Vừa rồi tôi đưa văn kiện đến cho trưởng phòng Xà, đúng lúc chủ tịch Chử đang vỗ bàn.
- Viện trưởng Kim đồng ý thả người rồi sao?
- Không, nghe nói có liên quan đến thứ gì đó nên phải giam giữ lại, viện kiểm sát bên kia đang trong quá trình hoàn thiện trình tự, bắt giữ trước rồi nói sau.
Viên đồng sự nói rồi nhìn ra bên ngoài, sau đó khẽ nói:
- Tôi cũng không ưa gì tên kia, bộ dạng vênh mặt hất hàm sai khiến người khác. Không phải chỉ là một tên phó giám đốc sao? Nói toạc ra thì chẳng ra thể thống gì, vậy mà cực kỳ khí thế.
- Ngày hôm qua tôi cũng gặp mặt tên kia, hì hì, bây giờ bị bắt giữ thì đúng là quá hay, ít nhất cũng không cần phải cạo đầu nữa.
Tên cán bộ trẻ tuổi vừa mở miệng vừa cười nói:
- Tôi nghe qua sự việc này lại thấy giống như bắt rồi thả, thả rồi bắt thế nhỉ.
Hai người trò chuyện với nhau, cũng không còn tâm tư sửa bản thảo, thế nên mọt người đặt bản thảo xuống nói:
- Cậu đúng là khéo tưởng tượng, nhưng chỉ sợ chuyện này còn chưa xong đâu.
- Ừ, cậu cũng không phải không biết tính tình của chủ tịch Chử, chỉ sợ lần này bí thư Vương đụng phải xà nhà rồi.
Tên cán bộ thanh niên nói đến đây thì dùng giọng cảm thán nói:
- Nhưng tôi thật sự bội phục bí thư Vương, có thể giữ vững quan điểm của mình, hèn gì còn trẻ mà đã là lãnh đạo tỉnh ủy. Ôi, tôi căn bản không dám hy vọng xa vời, đến khi về hưu có được thành tựu bằng một nửa như của bí thư Vương là mãn nguyện lắm rồi.
Lời nói cảm khái của tên cán bộ thanh niên làm cho người đồng sự nở nụ cười, sau đó người đồng sự nói:
- Cậu muốn có một nửa thành tựu như bí thư Vương sao?
- Còn chưa có kinh nghiệm công tác cơ sở, cũng đừng hòng có được một nửa như vậy.
Vì lúc này không có ai trong phòng nên tên cán bộ thanh niên mới mở miệng nói lời vui đùa.
- Hai anh rảnh rỗi lắm sao?
Khi hai tên cán bộ văn phòng đang trò chuyện vui vẻ thì chợt nghe phía sau vang lên âm thanh lạnh lẽo. Hai người đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy trưởng phòng Xà Tiểu Cường đang đứng phía sau với gương mặt lạnh lùng.
Xà Tiểu Cường kiêm nhiệm vị trí trưởng phòng của phòng tổng hợp số một. Tuy vị trí trưởng phòng này có rất ít khi công tác trong đơn vị, thế nhưng dù sao hắn cũng là trưởng phòng, hơn nữa còn là thư ký của Chử Vận Phong, thế cho nên trong phòng tổng hợp số một căn bản không có ai dám khiêu chiến quyền uy của hắn.
Hai tên cán bộ nói về chủ tịch Chử không ngờ lại đụng mặt trưởng phòng Xà, hai người đưa mắt nhìn nhau, sau đó tên cán bộ lớn tuổi hơn một chút cười nói:
- Trưởng phòng Xà, hai người chúng tôi đang kể một câu chuyện cười.
Xà Tiểu Cường căn bản không có chút tán thưởng với hai người đối diện, thế nhưng cũng không muốn đắc tội với nhiều người. Tuy hắn là thư ký của chủ tịch Chử Vận Phong, thế nhưng trong quan trường ít đắc tội với một người sẽ tốt hơn. Nếu như không phải vừa rồi hắn đang rất tức giận, căn bản sẽ không mở miệng nói ra câu vừa rồi.
Xà Tiểu Cường sở dĩ nổi giận cũng là vì hôm nay chủ tịch Chử căn bản không có gương mặt gì tốt đẹp, nhưng đó cũng là bình thường, chủ tịch Chử mất hứng thì cần gì quan tâm đến cảm nhận của một thư ký như hắn?
Hôm nay chủ tịch Chử trò chuyện không thuận lợi với viện trưởng Kim viện kiểm sát nhân dân tỉnh. Viện trưởng Kim là người quật cường, hôm nay hầu như phát huy cá tính đến tận cùng, sau khi nghe chủ tịch Chử nói cả ngày nhưng căn bản không tiếp nhận chỉ thị. Hơn nữa còn dùng giọng bài bản nói rõ công ty Kim Bảo Đồng Nghiệp phải chịu trách nhiệm ở sự kiện vỡ hồ chứa chất thải khai khoáng, báo cáo sự kiện một năm trước cho chủ tịch Chử, cũng nhanh chóng báo cáo vài thông tin mà viện kiểm sát đã điều tra được.
Chủ tịch Chử cuối cùng cũng không thể làm cho viện trưởng Kim nghe theo mình, thế nhưng Xà Tiểu Cường căn bản hiểu rõ về Chử Vận Phong, hắn biết lãnh đạo của mình đang cực kỳ tức giận, ngọn nguồn của nó nằm ở Vương Tử Quân.
Xà Tiểu Cường căn bản có chút hảo cảm với Vương Tử Quân, vì đối phương còn trẻ mà đi đến vị trí hiện tại, ngoài các nhân tố khác, tất nhiên phải có bản lĩnh thật sự. Nhưng lúc này Xà Tiểu Cường thật sự có chút tức giận, anh nói xem, có người không coi trọng đại cục vậy sao? Xà Tiểu Cường là người công tác vài năm bên cạnh Chử Vận Phong, hắn không phải chưa từng thấy chủ tịch Chử Vận Phong nổi giận, thế nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy chủ tịch Chử nổi giận như vậy.
Nhưng Xà Tiểu Cường cũng biết bộ mặt bá đạo khí phách của Chử Vận Phong, năm xưa cũng vì một vị phó chủ tịch tỉnh công tác bất lực, sau khi chủ tịch Chử tiến hành phê bình thì trực tiếp điều đối phương đến khối mặt trận tổ quốc tỉnh. Lúc này chủ tịch Chử cực kỳ tức giận, liệu có thể đá bí thư Vương đến mặt trận tổ quốc tỉnh hay không?
Xà Tiểu Cường lắc đầu, hắn cảm thấy khả năng này là không lớn. Dù sao Vương Tử Quân là cán bộ trẻ tuổi, vì tuyến trên căn bản luôn có ý nghĩ tha thứ cho những cán bộ thế này. Hắn nghĩ đến tình huống ngày hôm qua, chủ tịch Chử muốn đẩy cục trưởng Chân lên vị trí phó chủ tịch tỉnh.
Phó chủ tịch tỉnh kiêm cục trưởng cục công an tỉnh, vị trí này đủ chống lại bí thư ủy ban tư pháp. Hơn nữa Chân Hồng Lỗi là người có lực ảnh hưởng và uy tín thâm căn cố đế trong tỉnh Nam Giang, bản thân lại là người trong dòng chính của chủ tịch Chử Vận Phong.
Trong đầu lóe lên những ý nghĩ như vậy, Xà Tiểu Cường chợt bình tĩnh trở lại. Hắn nhìn hai người cán bộ trong phòng tổng hợp số một rồi cười nói:
- Anh Lữ, chủ tịch đang rất mất hứng, nếu như lãnh đạo nghe được những lời nói cười của các anh, như vậy sẽ bị mắng đấy.
- Trưởng phòng Xà, tôi biết anh là người công tác trầm ổn trưởng thành, cho dù là chi tiết nhỏ nhất cũng xem xét cực kỳ chu đáo, tôi hiểu ngài cũng là vì tốt cho hai chúng tôi, sau này chúng tôi sẽ chú ý hơn.
Anh Lữ cũng là người có kinh nghiệm công tác trong cơ quan tỉnh, hiểu rõ vài vấn đề quan trọng, sau khi nghe Xà Tiểu Cường nói thì hắn nhanh chóng mượn cơ hội cúi người.
Xà Tiểu Cường khẽ gật đầu, sau đó đặt văn kiện trong tay xuống nói:
- Hai anh mau xem xét văn kiện này, lát nữa chủ tịch Chử sẽ phải sử dụng.
Xà Tiểu Cường nói đúng lúc điện thoại chợt vang lên, anh Lữ muốn biểu hiện một chút, thế cho nên nhanh chóng tiến lên nghe điện thoại. Sau khi hắn nói hai câu biết rồi thì cúp điện thoại.
- Trưởng phòng Xà, vừa nhận được thông báo của văn phòng tỉnh ủy, năm giờ chiều nay sẽ tổ chức hội nghị thường ủy.
Anh Lữ nói với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Xà Tiểu Cường khẽ gật đầu, hắn cũng không nói lời nào, thực tế trước khi đến đây thì hắn đã có dự cảm như vậy. Vừa rồi hắn rời khỏi phòng làm việc của chủ tịch Chử, khi đó chủ tịch Chử đang gọi điện thoại cho bí thư Diệp, nội dung cuộc điện thoại chính là mở hội nghị thường ủy.
Chủ tịch tỉnh đốc xúc bí thư tỉnh ủy mở hội nghị thường ủy là vì cái gì? Là vì Vương Tử Quân, nếu không thì chủ tịch Chử sẽ không vội vã như vậy.
Xà Tiểu Cường rời khỏi phòng tổng hợp số một, hắn đi về phòng làm việc của mình. Hắn hiểu rõ công tác của mình, khi nào lãnh đạo bận rộn thì mình căn bản không thể rời khỏi cương vị công tác.
Truyện convert hay : Nữ Tổng Tài Tới Cửa Con Rể