Tối qua không biết vì sao Chử Vận Phong lại nghĩ đến những ma xát giữa Vương Tử Quân và Lục Trạch Lương. Tuy lão cảm thấy tình huống này là một cây không làm lên non, hai người đều nên phê bình, thế nhưng vị trí của hai người kia làm cho lão cảm thấy mình ném chuột sợ vỡ bình, thế cho nên nếu phê bình cũng phải xem xét phương pháp phù hợp.
Chử Vận Phong không hài lòng với phương pháp của Lục Trạch Lương, thế nhưng càng không hài lòng với tình huống so sánh cọng râu với cây kim của Vương Tử Quân. Hai điều này cũng căn bản không phải làm cho Chử Vận Phong không thoải mái nhất, chủ yếu là có người đứng sau lưng nói sau lưng vụ này chính là hắn và Diệp Thừa Dân.
Chử Vận Phong nghe nói như vậy mà thiếu chút nữa thì nổi nóng, thế nhưng cuối cùng thì lão vẫn áp chế cảm xúc của mình. Kinh nghiệm tham chính nhiều năm nói cho lão biết, càng là những chuyện thế này thì càng không nói quá rõ ràng, vì càng nói nhiều thì chính mình căn bản là càng thêm bị động.
Nhưng chuyện này cũng không thể cứ mãi tiếp tục, nên tìm thời gian trò chuyện với Diệp Thừa Dân, phải xử lý xong xuôi chuyện này mới được.
Chử Vận Phong hạ quyết tâm và chợt nghĩ đến Trình Viên Lệ. Gần đây người phụ nữ này cho ra nhiều lời đề nghị ở phương diện vệ sinh phòng dịch, lão căn bản là muốn giúp đỡ Trình Viên Lệ thực hiện.
Thế nhưng người không đi chợ không biết củi gạo đắt đỏ thế nào, tuy tỉnh Nam Giang tài chính dồi dào, thế nhưng điều quan trọng là tiêu tiền đúng chỗ. Người ta cảm thấy trong tay lão có nhiều tiền để chi phối, thế nhưng bản thân lão thì hiểu rõ, nhiều khi chính mình cũng phải chặt đầu cá vá đầu tôm.
Trình Viên Lệ đây là muốn làm gì? Vì sao lại muốn làm như vậy?
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa nặng nề vang lên, điều này làm cho Chử Vận Phong cảm thấy rất mất hứng, trong lòng có chút bất mãn với Xà Tiểu Cường. Thầm nghĩ anh theo tôi thời gian dài như vậy, vì sao không nhớ thói quen của tôi?
Tuy Chử Vận Phong mất hứng nhưng đối mặt với tiếng gõ cửa vẫn phải nói một câu mời vào. Khi cửa mở ra, Xà Tiểu Cường chợt xuất hiện.
Nhưng lúc này gương mặt của Xà Tiểu Cường rõ ràng là cực kỳ khổ sở, hắn tiếp đón ánh mắt trách móc của Chử Vận Phong, lại dùng giọng uất ức nói:
- Chủ tịch Chử, trưởng phòng Lục đến, nói là có chuyện cần báo cáo với ngài.
"Trưởng phòng Lục?"
Chử Vận Phong có hơi sững sờ, chợt thấy Lục Trạch Lương với gương mặt tiều tụy đang đứng phía bên kia. Khi thấy bộ dạng này của Lục Trạch Lương thì Chử Vận Phong vốn đang định nổi giận nhưng tất cả cảm giác đã tan biến nhanh chóng.
- Trưởng phòng Trạch Lương, ngày hôm qua không nghỉ ngơi cho tốt sao? Mời anh ngồi.
Chử Vận Phong cũng không tiến về phía bàn làm việc của mình mà ngồi xuống ghế sa lông nói.
- Chủ tịch Chử, tối qua tôi không ngủ được.
Lục Trạch Lương thấy gương mặt tiều tụy vô lực của mình có tác dụng, hắn dùng giọng nói mất hết sức lực nói.
Chử Vận Phong có chút sững sờ, thầm nghĩ hôm qua hình như không có chuyện gì lớn, vì sao đối phương lại không nghỉ ngơi? Không phải có chuyện gì đấy chứ? Tuy trong lòng có chút hoài nghi nhưng Chử Vận Phong vẫn trầm giọng nói"
- Nghỉ ngơi mới tốt cho công tác, có phải là mất ngủ không? Đến tuổi của chúng ta thì nên quan tâm đến sức khỏe hơn.
Xà Tiểu Cường biết rõ Lục Trạch Lương có chuyện muốn nói, nếu không cũng chẳng ép mình gọi cửa chủ tịch Chử vào lúc này. Vì vậy hắn nhanh chóng pha trà rót ra hai ly, sau đó tranh thủ rời khỏi phòng làm việc của chủ tịch Chử Vận Phong.
Cửa đóng lại, Lục Trạch Lương căn bản không khống chế được cảm xúc của mình, hắn chợt đứng lên nói:
- Chủ tịch Chử, lẽ ra với vị trí của tôi thì không nên biến hóa tâm tình như thế này, nhưng hôm nay tôi muốn phản ánh tình huống với ngài, có vài người căn bản là quá mức.
Chử Vận Phong nhìn bộ dạng thở hổn hển của Lục Trạch Lương, lão không biết đối phương vì sao lại như vậy. Lão và Lục Trạch Lương có quan hệ từ rất lâu, mà Lục Trạch Lương này gần đây trưởng thành xảo quyệt, gặp chuyện đại sự thì cũng cực kỳ bình ổn. Trong ký ức của Chử Vận Phong thì căn bản chưa từng thấy Lục Trạch Lương thất thố như lúc này. Lão nhìn gương mặt có chút kích động của Lục Trạch Lương, thế là khẽ an ủi:
- Trưởng phòng Trạch Lương, có gì từ từ nói.
- Chủ tịch Chử, tôi căn bản không bình tĩnh được. Tôi thừa nhận ở phương diện lập hồ sơ cán bộ có ném cho Vương Tử Quân một đề tài khó khăn, muốn làm khó anh ta, thế nhưng đó chỉ là chút chuyện công tác, anh ấy cũng đã làm cho tôi có chút khó khăn.
Lục Trạch Lương không những bình tĩnh mà ngược lại càng thêm kích động, hắn trừng mắt nhìn Chử Vận Phong rồi nói tiếp:
- Tục ngữ có câu tội người nào người đó nhận, không nên áp đặt lên đầu vợ con. Lục Trạch Lương tôi dù đắc tội với Vương Tử Quân, nếu hắn có bản lĩnh thì xông về phía tôi, nhưng hắn ta lại không làm như vậy, căn bản là ra tay với con tôi, hơn nữa thủ đoạn lại quá âm hiểm, quá hèn hạ.
Chử Vận Phong có chút sững sốt, lão không ngờ sự việc có liên quan đến con trai của Lục Trạch Lương. Lão biết con trai Lục Hỗ Cương của Lục Trạch Lương, trong mắt lão thì tiểu tử kia căn bản là không tồi. Người ta thường nói ngày xưa anh tài chịu nhiều đau khổ, ngày nay công tử khó có kẻ đàng hoàng, với hoàn cảnh gia đình của Lục Trạch Lương thì một người con như Lục Hỗ Cương căn bản là khó có được. Người này không những thông minh học giỏi, hơn nữa còn cực kỳ hiểu chuyện, bây giờ có bằng thạc sĩ, là niềm kiêu ngạo của Lục Trạch Lương.
Bây giờ theo lời của Lục Trạch Lương thì Vương Tử Quân rõ ràng là ra tay với Lục Hỗ Cương, điều này làm cho Chử Vận Phong phải giật mình, đồng thời cũng cảm thấy phẫn nộ.
Chử Vận Phong cảm thấy va chạm giữa Vương Tử Quân và Lục Trạch Lương căn bản là mình phải ra tay xử lý bình đẳng, thế nhưng bây giờ Vương Tử Quân lại chủ động ra tay với con trai của Lục Trạch Lương, nếu sự thật là như vậy thì căn bản không thể để cho Vương Tử Quân tùy ý làm xằng làm bậy được.
- Anh bình tĩnh một chút, anh nói xem có chuyện gì đang xảy ra? Làm sao anh biết Vương Tử Quân ra tay với Hỗ Cương?
Chử Vận Phong dù sao cũng là Chử Vận Phong, lão áp chế tâm tình của mình rồi trầm giọng nói.
Lục Trạch Lương khoát tay áo, giọng nói cao vút vài phần:
- Chủ tịch Chử, thật xin lỗi, tôi thật sự căn bản không thể nào giữ tỉnh táo được. Ngày hôm qua Tiểu Cương đi gặp mặt vài người bạn, có tổ chức một bữa tiệc, thật không ngờ những người bạn kia căn bản là không ra gì, làm ra những trò không hay. Thế nhưng Tiểu Cương của nhà tôi không tham dự vào bên trong, chuyện này bây giờ được cục công an thành phố Đông Hồng xử lý, vì nó là con của tôi nên Vương Tử Quân chỉ thị coi Hỗ Cương là đối tượng giáo dục trọng điểm. Hắn ta nói con tôi không những làm loạn, còn sử dụng ma túy, ngài nói xem, anh ta đang định làm gì vậy?
- Trưởng phòng Lục, anh có thể đảm bảo Hỗ Cương không tham dự sao?
Chử Vận Phong hít vào một hơi thật sâu rồi trầm giọng nói.
- Chủ tịch Chử, hiểu con không ai bằng cha, tôi có thể đảm bảo con trai mình căn bản không bao giờ tham gia vào những trò dơ bẩn như vậy. Vương Tử Quân làm như thế rõ ràng muốn hạ thấp danh dự của tôi, muốn mượn cơ hội trả thù.
Lục Trạch Lương càng nói càng kích động, hắn vỗ tay lên mặt bàn nói:
- Chủ tịch Chử, tôi có thể xin lỗi Vương Tử Quân về việc trễ nãi lập hồ sơ đề bạt nhân viên của ủy ban tư pháp tỉnh ủy, thế nhưng tôi tuyệt đối không thể để cho hắn làm hủy hoại thanh danh của tôi được.
Chử Vận Phong cũng đứng lên, lão đi qua đi lại trong phòng, sau đó trầm giọng nói với Lục Trạch Lương:
- Trưởng phòng Trạch Lương, chuyện này anh cũng đừng nên gấp, thật không phải là giả, mà giả không phải là thật. Nếu như Vương Tử Quân dám cả gan làm loạn như vậy, cho dù có người che chở, tôi cũng sẽ phản ánh lên trên, sẽ làm cho những kẻ đầu cơ chính trị như vậy rời khỏi tỉnh Nam Giang.
Chử Vận Phong nói những lời cực kỳ cứng nhắc, những lời này lọt vào tai Lục Trạch Lương giống như một lời an ủi. Xem ra chủ tịch Chử đã thật sự cho ra quyết định, dựa theo những gì Lục Trạch Lương hiểu về Chử Vận Phong, lúc này chủ tịch Chử sẽ không đơn giản chỉ là tỏ thái độ, lãnh đạo đã dám nói thì cực kỳ dám làm.
- Chủ tịch Chử, tôi nghe lời ngài.
Lục Trạch Lương nói rồi cố gắng nặn ra nụ cười:
- Chủ tịch, vừa rồi tôi có chút kích động.
- Trạch Lương, điều này cũng không thể trách anh được, việc không liên quan đến mình thì không sao, có liên quan thì sẽ loạn. Hơn nữa sự việc còn liên quan trực tiếp đến con trai bảo bối của anh. Nếu đồng chí Vương Tử Quân đã không chú ý đến đại cục như vậy, anh chờ tôi một chút.
Chử Vận Phong nói rồi bấm số điện thoại của Diệp Thừa Dân.
- Bí thư Diệp, tôi là Chử Vận Phong, tôi có chuyện cần báo cáo với ngài, bây giờ ngài có rãnh không?
Chử Vận Phong gọi điện thoại cố gắng làm cho giọng điệu của mình trở nên bình thản và tôn kính, thế nhưng lời nói vẫn khá cứng rắn, căn bản là không có chút cảm tình nào.
Diệp Thừa Dân ở bên kia cũng biết Chử Vận Phong đang tức giận, lão không biết vì sao Chử Vận Phong mất vui như vậy, thế nhưng cũng nhanh chóng đáp ứng yêu cầu của Chử Vận Phong.
Chử Vận Phong đặt điện thoại xuống rồi nói với Lục Trạch Lương:
- Trưởng phòng Trạch Lương, chúng ta cùng đi qua, nói rõ ràng sự việc với bí thư Diệp.
Lục Trạch Lương khẽ gật đầu, hắn theo sát Chử Vận Phong đi đến phòng làm việc của bí thư Diệp Thừa Dân. Khi hai người bọn họ đi xuống lầu, đám nhân viên văn phòng ủy ban nhân dân nhìn thấy gương mặt âm trầm của Lục Trạch Lương và Chử Vận Phong, ai cũng câm như hến không dám nói lời nào.
Khi hai người đi đến cửa phòng làm việc của bí thư Diệp Thừa Dân, lúc này Khuất Chấn Hưng đã chờ sẵn ở bên ngoài. Khi thấy hai người Chử Vận Phong đi đến thì Khuất Chấn Hưng tiến lên bắt chuyện, sau đó giúp đỡ hai người mở cửa đi vào.
Diệp Thừa Dân thấy Chử Vận Phong và Lục Trạch Lương đi vào thì cũng có chút sững sờ, mặc dù lão đã làm tốt công tác chuẩn bị đón tiếp Chử Vận Phong, thế nhưng cũng không ngờ có cả Lục Trạch Lương đi theo.
- Chủ tịch Vận Phong, có việc gì mà anh vội vàng đến tìm tôi như vậy? Mời anh ngồi.
Diệp Thừa Dân nở nụ cười rời khỏi bàn làm việc đi đến nghênh đón.
Chử Vận Phong vẫn giữ gương mặt cực kỳ âm trầm, lão ngồi xuống ghế sa lông không chút khách khí, sau đó trầm giọng nói với Diệp Thừa Dân:
- Bí thư Diệp, bây giờ có một vài đồng chí làm việc quá đáng, tôi cảm thấy cần phải ánh sự việc với ngài.
Chử Vận Phong nói rồi quay sang nhìn Lục Trạch Lương:
- Trưởng phòng Trạch Lương, anh nói sự việc với bí thư Diệp đi.
Trước khi đến thì Lục Trạch Lương đã suy xét kỹ càng về lời nói của mình, bây giờ Chử Vận Phong cho hắn mở miệng thế là không khách khí nói:
- Bí thư Diệp, tôi có chuyện muốn phản ánh với ngài.
Diệp Thừa Dân nhìn gương mặt tiều tụy của Lục Trạch Lương, lão thầm nghĩ, thì ra nhân vật chính là Lục Trạch Lương. Người này là trưởng phòng tổ chức tỉnh Nam Giang, là người quyền cao chức trọng, ai làm cho đối phương khó chịu như vậy.
Diệp Thừa Dân thầm suy đoán sự việc, thế nhưng biểu hiện vẫn là nở nụ cười nói:
- Đều là đồng chí của mình cả, có gì thì anh cứ nói thẳng.
- Bí thư Diệp, trước tiên tôi xin phép tự làm kiểm điểm, trước đó vì nguyên nhân của tôi mà phòng tổ chức căn bản chậm trễ khi chuyển văn kiện đề bạt cho ủy ban tư pháp tỉnh ủy, tôi tình nguyện tiếp nhận xử lý của tổ chức về vấn đề này.
Lục Trạch Lương đứng lên dùng giọng chân thành nói.
Lại là chuyện của ủy ban tư pháp tỉnh ủy, không phải tất cả đã giải quyết rồi sao? Vương Tử Quân hai ngày nay không nhịn được lại làm khổ Lục Trạch Lương sao?
Diệp Thừa Dân thầm nghĩ như vậy, thế nhưng lại cảm thấy đó là không thể nào. Nhưng lúc này lão cũng không cần tiếp tục suy xét thêm, cần thiết nhất là đối phó với hai người Chử Vận Phong. Lão nhìn gương mặt phẫn nộ của Lục Trạch Lương, thế là trầm giọng nói:
- Chuyện này anh làm việc căn bản là không thỏa đáng, đều là đồng chí trong ban ngành, có gì không thể nói ra được mà cứ níu kéo lẫn nhau như vậy?
Nếu như là dĩ vãng thì Lục Trạch Lương sẽ có vài lời giải thích với lời phê bình này của Diệp Thừa Dân, thế nhưng hôm nay hắn không có tâm tư như vậy, hắn dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói:
- Bí thư Diệp, ngài phê bình rất đúng, chuyện này tôi xử lý thiếu suy xét, căn bản tạo nên ảnh hưởng với công tác của mình. Những gì tôi nên chịu trách nhiệm thì nhất định sẽ gánh chịu, thế nhưng đồng chí Vương Tử Quân căn bản là làm quá phận, hắn ta còn ra tay với con tôi...
Lục Trạch Lương tức giận lặp lại những gì đã nói với Chử Vận Phong trước đó, sau khi nói xong thì hắn đi đến bên cạnh Diệp Thừa Dân rồi trầm giọng nói:
- Lục Trạch Lương tôi đắc tội với Vương Tử Quân, đó là chuyện của tôi, anh ta không thoải mái thì hoàn toàn có thể tìm ngài và chủ tịch Chử để phản ánh. Thế nhưng phương pháp vu hãm con trai tôi thì căn bản không phải làm cho người ta cười chê sao?
Diệp Thừa Dân khẽ nhíu mày, lão nhìn bộ dạng thất thố của Lục Trạch Lương, sau đó trầm giọng nói:
- Trưởng phòng Lục, anh có chứng cứ chứng minh bí thư Vương tiến hành vu hãm con trai của mình không? Nếu như không có, mong anh nói chuyện có lý trí một chút.
- Bí thư Diệp, có vài người tự cho rằng làm việc rất kín kẽ, thế nhưng trên đời này làm gì có chuyện nào mười phần vẹn mười? Nếu như ngài cảm thấy tôi vu hãm anh ta, tôi tình nguyện đối chất với anh ấy.
Lục Trạch Lương căn bản không hài lòng với thái độ của Diệp Thừa Dân, hắn cảm thấy Diệp Thừa Dân rõ ràng là có thiên hướng về phía Vương Tử Quân, thế nhưng dù là thế nào thì hắn cũng không thể để cho đối phương thực hiện được ý đồ này.
Diệp Thừa Dân có chút do dự, Chử Vận Phong cũng đã trầm giọng nói:
- Bí thư Diệp, tôi cảm thấy chuyện này nên nói cho rõ ràng mới được.
Truyện convert hay : Minh Hôn Bá Sủng: Thiên Tài Manh Bảo Phúc Hắc Mẫu Thân