Lục Trạch Lương đã gầy đi rất nhiều, gương mặt u ám, hai mắt thâm đen, hốc mắt rõ ràng có thêm nhiều nếp nhăn, trạng thái cơ thể rất khó coi, căn bản giống như thái hóa sau thời gian. Vương Tử Quân nhìn gương mặt có chút hiu quạnh của Lục Trạch Lương, hắn không đành lòng mở miệng an ủi: - Trưởng phòng Lục, chuyện con trai ngày cũng đừng gấp gáp như vậy, dù sao bọn họ chỉ tham gia một bữa tiệc mà thôi, cũng không liên quan đến những chuyện khác.
Lục Trạch Lương đi rất chậm, lúc này trong đầu hắn chỉ có một câu, đó là một tuần trước tôi đã khong muốn nhằm vào anh.
Lục Trạch Lương nhai nuốt những lời này của Vương Tử Quân mà chậm rãi rời đi, hắn đi xuyên qua hành lang, biết mất trong khoảng sân khu văn phòng tỉnh ủy. Đào Nhất Hành luôn đứng bên cạnh cũng quan sát Vương Tử Quân, hắn căn bản nghe rõ những lời nói vừa rồi của Vương Tử Quân.
Đào Nhất Hành là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, hắn có con đường nhận tin tức riêng của mình. Vương Tử Quân và Lục Trạch Lương ma xát với nhau, hắn luôn thấy rất rõ, luôn lặng lẽ chú ý. Khi Vương Tử Quân hành quân lặng lẽ thì trong lòng hắn sinh ra chút nghi hoặc, mãi đến hôm nay thì tất cả mới rõ ràng. Thì ra từ trước đó thì Vương Tử Quân đã biết được tin tức này rồi.
Vương Tử Quân sắp trở thành trưởng phòng tổ chức, tất nhiên sẽ không cần phải tiếp tục đấu với Lục Trạch Lương, nếu cứ phải níu kéo với Lục Trạch Lương, không bằng cứ để cho Lục Trạch Lương thích làm gì thì làm trong thời gian tàn lụi.
Lục Trạch Lương không những không biết ngược lại còn coi đó là thắng lợi. Lần này con trai của Lục Trạch Lương sở dĩ bị bắt vì tham gia một bữa tiệc biến thái, hắn tưởng rằng Vương Tử Quân nhắm vào mình, vì vậy mà có ý kiến rất lớn với Vương Tử Quân.
Sự việc náo loạn đến phòng làm việc của bí thư Diệp, tất nhiên Đào Nhất Hành hiểu tâm tư của Lục Trạch Lương. Hắn cũng có biết con trai của Lục Trạch Lương, khi nghe tin đối phương bị bắt, hắn cũng cảm thấy Vương Tử Quân có chút quá mức.
Nhưng tri nhân tri diện bất tri tâm, tên thanh niên vốn tỏ ra ngượng ngùng khi đối diện với mọi người thì lại có sở thích khác người như vậy. Sau khi Lục Trạch Lương náo loạn một lúc lâu thì bi ai phát hiện ra sự thật này.
Vào vị trí của bọn họ thì đau khổ nhất cũng không phải là thất bại, mà chính là mình đang bừng bừng hào hứng chơi trò cao tay với đối phương, đột nhiên phát hiện người ta cũng không cần phải tẩy bài, vì chính mình đã mất đi tư cách là đối thủ rồi.
- Bí thư Vương, chúng ta đi thôi, lát nữa máy bay sẽ đến.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cùng Đào Nhất Hành lên xe. Khi xe khởi động thì Đào Nhất Hành dùng giọng cảm khái nói: - Trưởng phòng Lục lần này căn bản là quá khó khăn rồi.
- Diều này là bình thường, đáng thương nhất là các bậc cha mẹ trên thiên hạ, đồng chí Trạch Lương cũng chỉ là quá yêu thương con mình mà thôi. Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Đào Nhất Hành rồi khẽ nói.
- Tôi đã từng tiếp xúc với thằng bé kia, cũng không tệ lắm. Nó thông minh hiếu học từ bé, từ nhỏ đã là điển hình của mọi gia đình, ôi, không ngờ lại làm ra những trò như vậy, thật sự làm cho người ta cảm thấy khó thể tưởng. Đào Nhất Hành cũng không quan tâm đến Vương Tử Quân, hắn thản nhiên nói.
Đây là trí tuệ của Đào Nhất Hành, có một số việc nếu tiến hành lảng tránh thì căn bản không bằng nói rộng ra, như vậy dễ dàng chiếm được hảo cảm của người khác hơn.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Thư ký trưởng Nhất Hành, không phải chúng ta không rõ mà chỉ là thế giới này thay đổi quá nhanh rồi.
...
Đối với những nhân viênn công tác trong các văn phòng trong khu văn phòng tỉnh ủy, lời nói sau cùng của Vương Tử Quân với Đào Nhất Hành căn bản khác họa tốt nhất tâm tình của bọn họ. Tuy lúc này khu văn phòng vẫn như trước thế nhưng bọn họ lại sinh ra cảm giác giống như biển cả bể dâu. Bọn họ vốn đang say sưa xem tranh chấp giữa hai người Lục Trạch Lương và Vương Tử Quân, lại không ngờ chỉ sau vài ngày thì Lục Trạch Lương đã bị phân công đến mặt trận tổ quốc tỉnh, còn Vương Tử Quân thì công khai chuyển đến vị trí trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy.
Tuy hai vị trí bí thư ủy ban tư pháp và trưởng phòng tổ chức đều là thường ủy tỉnh ủy, hơn nữa vị trí trong ban ngành cũng không có nhiều khác biệt, thế nhưng nói thật lòng thì lực ảnh hưởng của một vị trưởng phòng tổ chức căn bản lớn hơn bí thư ủy ban tư pháp rất nhiều.
Có thể nói trưởng phòng tổ chức là một nhân vật chủ yếu trong ban ngành thường ủy, dù sao thì quyền lợi của hội nghị thường ủy chủ yếu là quản lý cán bộ. Nếu có thể làm tốt công tác điều động phân công cán bộ, trên cơ bản đã làm được một nửa công tác của hội nghị thường ủy.
Trưởng phòng tổ chức chính là một vị trí chủ yếu trong công tác nhân sự.
Chuyện này căn bẩn làm cho nhiều người vui lắm kẻ sầu, nhưng Phùng Thường Quốc là trợ thủ của Vương Tử Quân, hắn không biết mình nên vui hay sầu.
Bí thư Vương thành trưởng phòng Vương, như vậy phương diện xử lý đám cán bộ được điều động của ủy ban tư pháp tỉnh ủy căn bản không còn gì phải lo lắng. Nhưng nghĩ đến chuyện Vương Tử Quân rời đi, trong lòng hắn lại có chút không muốn. Mặc dù Vương Tử Quân công tác ở ủy ban tư pháp tỉnh ủy chưa được nửa năm, thế nhưng phong cách của vị bí thư trẻ tuổi này lại làm cho hắn cực kỳ ưa thích và thưởng thức. Từ góc độ của hắn thì cực kỳ yêu mến và thích làm việc với một bí thư như vậy.
Dưới sự lãnh đạo của bí thư Vương thì địa vị của ủy ban tư pháp liên tục dâng lên cao, dù Phùng Thường Quốc là phó bí thư cũng cực kỳ có mặt mũi. Người ta nể mặt một phó bí thư cũng không phải là vì Phùng Thường Quốc có bao nhiêu lợi hại, chủ yếu là vì sau lưng của hắn có một vị bí thư ủy ban tư pháp cực kỳ cường thế.
Lúc này bí thư Vương không tiếp tục làm bí thư ủy ban tư pháp, như vậy ủy ban tư pháp tỉnh ủy còn được vững chắc như lúc này không? Mặc dù bí thư mới đến nhận chức sẽ vẫn là thường ủy tỉnh ủy, nhưng sự uy nghiêm của một vị thường ủy tỉnh ủy không phải lộ ra thông qua vị trí, còn phải xem anh có thủ đoạn và sức cuốn hút như thế nào.
Quan trường chính là như vậy, có đôi khi một hạng mục công tác phổ biến, thế nhưng tuyến dưới căn bản không chịu mở miệng hùa theo, sau đó tuy có chấp hành nhưng căn bản chỉ là qua loa đại khái, biểu hiện thì rất tốt nhưng bên trong không có gì, anh thấy rõ nhưng trong lòng chỉ biết tức giận chứ làm gì hơn được? Cho dù anh là một vị lãnh đạo cực kỳ có lực lượng có thể dùng thủ đoạn sấm sét, có thể trị cho đám quan viên ăn bám kia một trận nên thân, thế nhưng cũng không nhất định là sau này bọn họ sẽ nghe lời. Tình huống này thì quan viên chỉ có thể xem xét sức cuốn hút của bản thân mà thôi.
Sau này sẽ xuất hiện vấn đề gì khác hay không? Thật sự là không muốn cho bí thư Vương ra đi.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Phùng Thường Quốc, hắn nói một câu mời vào thì thấy Vu Trường Long nhanh chóng đi vào. Vu Trường Long và Phùng Thường Quốc có quan hệ không tệ, hơn nữa đối phương sắp được thông qua vị trí thư ký trưởng văn phòng ủy ban tư pháp, sắp tiến vào danh sách lãnh đạo đơn vị, thế cho nên lúc này Phùng Thường Quốc trò chuyện cũng có chút tùy ý.
Truyện convert hay : Tiêu Dao Chiến Thần