Tuy trưởng phòng có quyền phủ quyết, thế nhưng rất ít vị lãnh đạo nào vận dụng quyền lợi này của mình. Dù sao thì quyền lợi này cũng giống như thanh kiếm hai lưỡi, nếu như anh cho ra quyết định như vậy thì người ngoài sẽ xem đó là một biểu hiện vô năng.
Vương Tử Quân vừa mới đảm nhiệm vị trí trưởng phòng tổ chức, nếu bây giờ phủ quyết ý kiến của đa số, như vậy rõ ràng là hành vi không sáng suốt, hơn nữa dễ làm cho người ta mượn cớ. Quan trọng là nếu có người nắm chuyện này để công kích Vương Tử Quân, chỉ sợ sẽ là cái cớ tuyệt hay.
Long Điền Hỉ thầm lo lắng, hắn nhìn về phía Vương Tử Quân, thấy Vương Tử Quân vẫn ngồi trên vị trí của mình, nụ cười trên mặt căn bản là không thay đổi.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Long Điền Hỉ, Thịnh Tranh Khôi đã tiếp tục mở miệng: - Trưởng phòng Vương, các vị, tôi đồng ý với ý kiến của trưởng phòng Vân. Đồng chí Lý Sâm Thăng là người có năng lực tốt, hơn nữa lại khỏe mạnh trẻ trung, những năm gần đây luôn hỗ trợ công tác của hiệu trưởng Chung ở trường đảng. Lúc này đề cử anh ấy tiến lên vị trí phó hiệu trưởng thường vụ trường đảng căn bản xem như đề cử đồng chí thích hợp lên vị trí thích hợp.
- Còn đồng chí Khương Tập Minh, người này có năng lực công tác rất tốt, tôi cảm thấy nên cho anh ấy tiến thêm một bước, làm trợ thủ đắc lực cho đồng chí Lý Sâm Thăng ở trường đảng tỉnh ủy.
Khóe miệng Trần Viễn Lũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, đây là kế hoạch của hắn. Tuy hắn biết kế hoạch như vậy không chắc có thể đẩy Khương Tập Minh ra khỏi danh dách đề cử, thế nhưng nếu Vương Tử Quân kiên trì đẩy Khương Tập Minh tiến lên, như vậy Lý Sâm Thăng cũng xếp trước Khương Tập Minh.
Còn những chuyện sau đó thì Trần Viễn Lũng căn bản không thể nhúng tay vào, hắn tin tưởng người làm hiệu trưởng trường đảng như Diêu Trung Tắc sẽ xử lý tốt hơn mình rất nhiều.
Thịnh Tranh Khôi nói xong thì cả phòng trở nên trầm mặc, Đổng Nguyên Hàng là người dự thính hội nghị, hắn cảm thấy có chút khó thở. Hắn dù biết trưởng phòng Trần đã có chuẩn bị ở sự kiện này, thế nhưng không ngờ lại là chuẩn bị như vậy, rõ ràng không cho trưởng phòng Vương một cơ hội nào.
Trong đầu Đổng Nguyên Hàng lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn nhanh chóng buông bỏ tâm tư lo lắng của mình. Đối với hắn thì rõ ràng đã có lựa chọn, thế nên kết quả tốt nhất là trưởng phòng Trần giành được thắng lợi trong cuộc chiến với trưởng phòng Vương, chỉ như vậy sau này hắn mới không bị cho ra rìa.
- Trưởng phòng Long, ý kiến của anh thế nào? Vương Tử Quân thấy bầu không khí trong phòng họp có chút ngưng trệ thì khẽ nói với Long Điền Hỉ.
Vương Tử Quân căn bản đã sớm có dự đoán với kết quả này, vì vậy ở sự kiện này căn bản cũng không nổi giận. Nếu đối phương đã quyết định vạch mặt, tất nhiên hắn sẽ không dịu dàng thắm thiết, vì vậy nói quan trường như chiến thường cũng đúng.
Lúc này Long Điền Hỉ cảm thấy giống như đang ngồi bàn chông, từng ánh mắt nhìn về phía này làm hắn khó chịu. Dù sao cũng không phải chuyện tốt, hắn cũng phải cho ra lựa chọn của mình.
Nói thật thì Long Điền Hỉ căn bản không thích đắc tội với người, hơn nữa bây giờ người kia không phải kẻ dễ đụng vào. Nhưng anh không làm không được, có đôi khi anh không muốn cũng phải làm.
Chính mình nên làm gì bây giờ? Nên ném lá phiếu của mình cho trưởng phòng Vương hay là trưởng phòng Trần? Nếu như mình ném lá phiếu cho trưởng phòng Trần, kết quả tất nhiên không cần nói cũng biết, Trần Viễn Lũng sẽ thắng lợi. Vương Tử Quân dù là lãnh đạo đứng đầu thì cũng khó thể bác bỏ ý kiến tương đồng của tất cả cấp phó trong hội nghị văn phòng lần này, như vậy thất bại này sẽ là rất lớn với Vương Tử Quân.
Long Điền Hỉ biết rõ thủ đoạn của Trần Viễn Lũng, bây giờ đứng bên cạnh Trần Viễn Lũng là một lựa chọn rất tốt, dù sao như vậy thì mình đỡ phải đánh võ mồm. Hơn nữa Trần Viễn Lũng đã tìm hắn nói rõ ràng, đã ném ra lá bài tẩy của mình là bí thư Diêu Trung Tắc. Bí thư Diêu là người chủ quản công tác tổ chức, trên có Diêu Trung Tắc, dưới có một hệ thống thâm căn cố đế trong phòng tổ chức, chính mình cần gì phải e ngại một trưởng phòng tổ chức như Vương Tử Quân?
Nhưng thông qua sự kiện lập hồ sơ thẩm tra cho cán bộ ủy ban tư pháp, Long Điền Hỉ luôn cảm thấy cảm giác sợ hãi theo bản năng với Vương Tử Quân. Mặc dù Vương Tử Quân luôn cười tươi hớn hở, thế nhưng càng là như vậy thì hắn càng cảm thấy không yên.
Dù lần này nhóm người Trần Viễn Lũng có thể ép Vương Tử Quân thua, thế nhưng chỉ sợ ngay sau đó sẽ phải tiếp nhận thủ đoạn của trưởng phòng Vương. Trưởng phòng Vương không phải là người dễ đối phó, vết xe đổ của Lục Trạch Lương đã quá rõ ràng, chính mình không nên tiếp tục theo bước.
Tuyy lần này giúp đỡ thì Vương Tử Quân vẫn thất bại, thế nhưng ít nhất Long Điền Hỉ cũng có hảo cảm từ Vương Tử Quân, ý kiến của đám người Trần Viễn Lũng cũng được thông qua, như vậy bọn họ cũng không quá để ý đến thái độ của mình.
- Trưởng phòng Vương, các vị, tôi cho rằng đồng chí Khương Tập Minh cũng không tệ, anh ấy là người công tác kinh nghiệm phong phú, hơn nữa còn có ý thức đổi mới. Lúc này đổi mới là cái gì? Nói rộng thì đổi mới là linh hồn cầu tiến của cả dân tộc, nói hẹp thì thay đổi cách nghĩ cách làm cũng sẽ dễ dàng triển khai mở rộng công tác. Hai năm trước anh ấy chủ trì công tác cải cách cán bộ trong trường đảng, công tác này được lãnh đạo nhiệt liệt khen ngợi. Long Điền Hỉ nói ra những ưu điểm của Khương Tập Minh, sau đó nói tiếp: - Vì vậy tôi cho rằng đồng chí Khương Tập Minh là một lựa chọn rất tốt.
Trần Viễn Lũng nghe Long Điền Hỉ nói như vậy thì thầm căm hận không thôi, hắn đã sớm cảm thấy Long Điền Hỉ không phải là người có thể dựa vào, quả nhiên dự cảm đã ứng với thực tế. Lần này đối phương đi cùng thuyền với Vương Tử Quân, xem như một kẻ thay đổi chóng vánh.
Nhưng dù nói thế nào thì bên Trần Viễn Lũng cũng có ba người thông qua, hơn nữa chỉ có hai đề cử, dù Vương Tử Quân mặc giáp ra trận thì cũng phải dựa theo ý chí của ba người mình. Hắn tin Vương Tử Quân sẽ không vì chuyện này mà sử dụng quyền lợi phủ quyết.
Dù sao thì chuyện nhỏ như thế này các vị lãnh đạo cũng thường chọn phương án tránh né thì hơn.
Trần Viễn Lũng nhìn Long Điền Hỉ nói xong thì ngồi xuống uống nước, hắn chợt nói với Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Vương, tôi muốn nói hai câu.
Vương Tử Quân gật đầu nói: - Trưởng phòng Trần, anh có ý kiến gì cứ nói, hôm nay chúng ta họp bàn, nên nói cứ thoải mái, mỗi người phát biểu ý kiến của mình.
- Trưởng phòng Vương, tôi cảm thấy ba vị trưởng phòng đều nói rất đúng, hai đồng chí Lý Sâm Thăng và Khương Tập Minh đều là rất tốt, nếu để cho hai đồng chí này tiến lên làm phó hiệu trưởng thường vụ trường đảng tỉnh ủy thì căn bản là quá dư dả. Tôi thấy không bằng nên báo hai đồng chí này lên cho hội nghị thường ủy quyết định nhân tuyển bổ nhiệm. Trình Viên Lệ nói đến đây rồi dừng lại một chút: - Cứ dựa theo bản danh sách khảo sát của ban cán bộ số hai.
Dựa theo bản danh sách khảo sát của ban cán bộ số hai, đó rõ ràng coi Lý Sâm Thăng là nhân tuyển đầu tiên, Khương Tập Minh dù sao cũng chỉ là một người dự bị mà thôi. Nếu có người nắm chặt lấy điều này, Khương Tập Minh căn bản không có hy vọng tiến lên.
Trần Viễn Lũng nói xong những lời này thì cười cười: - Trưởng phòng, đây cũng là vì chúng ta tuyển nhân tài không bám vào khuôn mẫu, dù sao thì hai vị đồng chí này cũng rất vĩ đại.
Truyện convert hay : Trọng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Tiên