Sau khi đi ra khỏi cục thương mại thì đã hơn mười hai giờ trưa, dù phó cục trưởng Địch Quan Long của cục thương mại nhiệt tình giữ nhóm Vương Tử Quân ở lại dùng cơm trưa, nhưng Vương Tử Quân vẫn lên tiếng từ chối.
Sau khi lên xe, lái xe Mã Hiểu Dũng chừng ba mươi tuổi chợt nghiêng đầu hỏi:
- Chủ tịch Vương, chúng ta về văn phòng khối chính quyền sao?
Vương Tử Quân nhìn về phía Tôn Hạ Châu, sau đó nở nụ cười nói:
- Cũng không về ăn cơm, không bằng như thế này, lái xe Mã, anh quen thuộc huyện thành, dứt khoát hôm nay cho anh làm chủ, chúng ta tìm một địa điểm nào đó có vài món đặc sản, tôi mời khách, ba người ăn một bữa cơm ngon.
Mã Hiểu Dũng vừa nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì vui sướng đồng ý, sau đó hắn nhấn chân ga, chạy đi như bay. xem tại
Mã Hiểu Dũng chính là một người thôn Bắc Quan huyện Lô Bắc, bố là trưởng thôn Bắc Quan, nhà cũng có một xưởng sản xuất nhỏ. Từ khi hắn còn mặc tã đã lớn lên ở huyện thành này, sau khi xuất ngũ thì bố là trưởng thôn thông qua quan hệ đã đẩy còn mình vào trong khối chính quyền huyện để làm lái xe.
Mà hành động của thôn trưởng cũng làm cho nhiều người khó hiểu, trong nhà có xưởng sản xuất khá tốt, cần gì phải đẩy con mình vào làm công cho đảng? Những người có quan hệ tốt với vị trưởng thôn này thì lại nói, với gia cảnh nhà anh, đừng nói là con anh, dù cháu anh không làm gì cả vẫn sống khỏe, anh không nuôi nổi bọn họ sao? Cần gì phải đẩy con mình vào trong địa phương như khối chính quyền huyện rồi lại bị quản thúc, coi như làm khổ con mình?
Trưởng thôn Mã nghe người ta nói vậy cũng chỉ nở nụ cười, cũng không phản biện, nhưng trong lòng thầm không cho là đúng. Lão sắp xếp cho con mình vào công tác ở khối chính quyền huyện cũng không phải hướng về phía tiền lương hai ba trăm đồng một tháng của công tác lái xe, lão cần chính là thể diện. Dù thế nào thì con mình cũng đang công tác ở khối chính quyền huyện, nơi kia là chỗ mà dân chúng bình thường có thể tiến vào sao? Như vậy là đủ rồi, có một con trai đi công tác ở trong khối chính quyền, trưởng thôn Mã cũng cảm thấy mất đi nhiều lo lắng, khí thế cũng mạnh mẽ lên, trong lòng càng thoải mái.
Vương Tử Quân để cho Mã Hiểu Dũng chọn địa điểm dùng cơm thật sự xem như chọn đúng người. Mã Hiểu Dũng cua tay lái vài lượt thì đến một quán ăn nhỏ, hắn tìm địa điểm dừng xe, lại nói chủ tịch Vương chờ một chút, hắn vào trong nói một tiếng với ông chủ quán.
Vài phút sau Mã Hiểu Dũng đi ra, hắn mở cửa xe, nói với Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Vương, tôi đã nói ông chủ sắp xếp một phòng, anh có thể thoải mái dùng bữa.
Vương Tử Quân lúc này mới hiểu ra, thì ra Mã Hiểu Dũng này thấy trong quán cơm có quá nhiều người, suy xét đến vấn đề mình là phó chủ tịch, thế nên tranh thủ chạy xuống sắp xếp.
Vương Tử Quân thầm cảm thán, tiểu tử này không đơn giản chút nào. Dù hắn vừa đến huyện Lô Bắc được hai ngày, không ai chú ý đến hắn làm gì cho mệt, nhưng hắn vẫn rất hưởng thụ sự cẩn thận của Mã Hiểu Dũng. Đợi đến khi nhóm Vương Tử Quân từ trong xe chui ra, Mã Hiểu Dũng đưa mọi người đi thẳng vào phòng đã chuẩn bị sẵn.
Quán thịt dê Triệu gia này cũng không có mặt tiền quá lớn, nhưng được cái hậu viện lại rộng rãi, những món ăn được nấu bằng củi, chế biến sạch sẽ, lửa liếm đáy nồi. Mùi hương bùng lên thật sự nồng đậm, khói bay lượn lờ, mùi thơm tỏa ra khắp bốn phía, chỉ cần nhìn tình cảnh mê người cũng phải chảy nước miếng.
Một lúc sau ông chủ gõ cửa đi vào trong phòng, vài món thịt dê được đặt lên mặt bàn, còn có vài dĩa rau xanh, ớt đỏ. Ba người bị món ăn làm cho thèm nhỏ dãi, Vương Tử Quân lại mở miệng nói một câu:
- Lúc này không ăn thì còn đợi đến khi nào nữa đây?
Vương Tử Quân là người vung đũa gắp món đầu tiên.
Mã Hiểu Dũng và Tôn Hạ Châu lúc đầu còn có chút gò bó, nhưng khi thấy chủ tịch Vương tỏ ra rất tự nhiên thì cũng thoải mái hơn, ba người ăn uống như gió cuốn mây tan, chỉ sau một lát đã sạch sẽ không còn gì. Thêm vài món nữa được đưa vào phòng, nhóm ba người Vương Tử Quân lại tiếp tục ăn uống say sưa.
- Hạ Châu, cậu quay về cần nhanh chóng làm ra một phần thông báo, chúng ta cần phải có lời khen ngợi cục trưởng cục thương mại Trương Thắng Lợi, vì trời lạnh thế này ai cũng vào trong phòng sưởi ấm, chỉ có anh ấy không hề nà giá lạnh, xâm nhập tuyến dưới kiểm tra nghiên cứu, dù chỉ là việc nhỏ nhưng đáng quý ở phương diện tinh thần. Những đồng chí như vậy thật sự không có nhiều, huyện Lô Bắc chúng ta muốn phát triển kinh tế thì cần phải có những con chim đầu đàn. Vì vậy chúng ta cần phải khen ngợi vị cục trưởng Trương này, anh ta biết công tác đến nơi đến chốn, tập trung tinh thần cho sự phát triển của cả huyện.
Vương Tử Quân vừa ăn súp dê vừa nói với Tôn Hạ Châu.
Tôn Hạ Châu dù công tác ở văn phòng khối chính quyền không lâu nhưng bây giờ cũng hiểu ý của chủ tịch Vương, ngày đầu tiên chủ tịch Vương xuống cục thương mại nghiên cứu kiểm tra nhưng cục trưởng lại đi mất, rõ ràng là trốn đi mà còn nói xuống tuyến dưới xem xét công tác, đây không phải là xem thường chủ tịch vương sao? Chủ tịch Vương trong lòng không thoải mái là rất bình thường, mà văn bản kia nếu được cho ra thì rõ ràng là tra thuốc nhỏ mắt cho Trương Thắng Lợi.
Nhưng dựa vào suy tính của Tôn Hạ Châu, chủ tịch Vương có thể cho ra tin vắn như vậy là biện pháp tốt, thế nhưng không nhất định sẽ có thể truyền xuống bên dưới, vì văn kiện này còn cần được lãnh đạo ký tên, in ấn và phát hành.
Văn phòng khối chính quyền nằm dưới sự quản lý của phó chủ tịch thường vụ Đỗ Tự Cường, Trương Thắng Lợi là ai? Chính là con giun trong bụng của Đỗ Tự Cường, quan hệ hai bên tương đối mật thiết, chỉ sợ phần tin vắn này của chủ tịch Vương sẽ không thể nào phát ra đúng chỗ được.
Tôn Hạ Châu có hảo cảm với vị phó chủ tịch Vương trẻ tuổi này, nhưng hắn cẩn thận xem xét lại, bữa cơm này ăn xong cũng không đến mức bán rẻ thân mình. Hơn nữa hắn cũng chưa thấy rõ tính nết của lãnh đạo, nếu khyên giải cũng không biết là họa hay phúc. Hắn có chút trầm ngâm, sau đó quyết định quay về sẽ cứ làm và giao cho Vương Tử Quân.
- Chủ tịch Vương, anh cứ yên tâm, tôi quay về sẽ đánh máy và đưa bản thảo cho anh xem xét.
Biến hóa của Tôn Hạ Châu chỉ là có hơi nhíu mày, nhưng Vương Tử Quân lại nhìn thấy rõ ràng, trong lòng cũng hiểu rõ, xem ra Trương Thắng Lợi vẫn có lực ảnh hưởng ở huyện Lô Bắc này, chính mình muốn ép đối phương thì cũng không phải dễ dàng. Nhưng càng là như thế thì càng làm bùng phát khí thế của Vương Tử Quân.
Đây là lần đầu tiên hắn xuống đơn vị nghiên cứu kiểm tra sau khi nhận chức, tất nhiên anh chưa quay về khối chính quyền huyện thì sợ rằng tin tức đã truyền khắp nơi rồi. Mình ngồi chờ trong phòng làm việc của đối phương cả giờ mà nhân vật chính không xuất hiện, chỉ sợ tin tức này được người ta truyền ra ngoài cực kỳ sinh động, một vị phó chủ tịch như mình cũng rất mất mặt.
Những chuyện này có vẻ khá nhỏ, nhưng đối với một người mới từ bên ngoài đến như mình thì rõ ràng là đả kích không nhỏ. Nếu như mình cứ nén giận với sự kiện này, chỉ sợ chờ đợi chính mình là những sự việc còn trầm trọng hơn.
Nếu quá cường thế là không tốt, nhưng nếu làm một người quá yếu thế thì cũng bị người ta khinh thường.
Ba người từ trong phòng đi ra, Vương Tử Quân đến quầy trả tiền thì được biết đã có người thanh toán rồi. Vương Tử Quân nhìn gương mặt với nụ cười ngây ngô của Mã Hiểu Dũng, hắn khẽ vỗ vai của đối phương rồi nói:
- Đã nói là tôi mời khách, sao lại đổi thành anh trả tiền?
Mã Hiểu Dũng cười cười, lại tùy tiện nói:
- Không có gì, chủ tịch Vương, anh không cho tôi trả tiền thì rõ ràng là xem thường tôi, tôi chính là một thôn dân điển hình của thôn Bắc Quan.
Mã Hiểu Dũng đã sớm trả tiền, đây cũng là thật lòng thật dạ, hắn không quan tâm đến chút tiền như vậy. Vương Tử Quân là một phó chủ tịch huyện, đừng nói là dùng một bữa thịt dê không mất tiền, mình bỏ tiền mời cũng là một vinh hạnh. Theo như những gì bố Mã Hiểu Dũng nói, kinh tế phát triển không là vấn đề, thơm lây chính trị mới là tốt.
Vương Tử Quân cũng không quá khách khí, hắn biết rõ quan trường có một quy củ, có đôi khi không thể luôn cao cao tại thượng, làm quan cũng có lúc thông thoáng, vào thời điểm thích hợp cũng phải cho người bên dưới nịnh bợ mình. Nếu không thì càng lên cao càng lạnh, quần chúng cơ sở sẽ càng xa rời anh.
Không biết có phải vì bữa cơm vừa rồi hay không mà ba người bắt đầu cười cười nói nói, có vẻ quen thuộc hơn rất nhiều. Mã Hiểu Dũng kéo cửa xe, hắn chờ Vương Tử Quân lên xe rồi hỏi:
- Chủ tịch Vương, bây giờ chúng ta đi nơi nào?
- Đã ăn no, bây giờ chúng ta cũng không đi đâu, về văn phòng thôi, coi như thoải mái nghỉ một giấc.
Vương Tử Quân đã tìm được điểm đột phá, hắn vung tay lên với Mã Hiểu Dũng, sau đó thản nhiên nói.
Khí trời giấc chiều càng thêm lạnh, phòng làm việc của Vương Tử Quân vẫn lạnh tanh như thường, ngoài vài nhân viên đến đưa nước nóng, căn bản không ai đến quấy rầy.
Khi sắc trời dần ảm đạm, Tôn Hạ Châu đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân để đưa bản thảo cho lãnh đạo. Bản thảo này chỉ có hai trang, nội dung dù có chút khô cứng nhưng Tôn Hạ Châu vẫn sắp xếp rất tốt, rất có ý.
Trước nay Vương Tử Quân cũng không thích những văn bản quá sức tưởng tượng, cũng không thích sửa văn bản từng chữ từng câu. Hắn nhìn qua một lượt, sau đó cảm thấy văn bản khá lưu loát, thế là cũng không sửa chữa mà nói với Tôn Hạ Châu:
- Tiểu Tôn, cậu công tác khá tinh tế, tôi còn đang nghĩ sao cậu còn chưa đưa tìm tôi, thì ra là vì hoàn thành thứ này. Rất tốt, tôi rất hài lòng, thế này đi, cậu đưa đến cho khoa thông tin, cho bọn họ nhanh chóng phát ra.
Tôn Hạ Châu lần đầu tiên liên hệ với Vương Tử Quân, dù chính mình đã sửa lại nhiều lần nhưng vẫn có chút không yên. Thấy chủ tịch Vương nói lời khẳng định với bản thảo của mình, hắn cũng có chút vui mừng. Hắn vui vẻ rời khỏi văn phòng của Vương Tử Quân, nhưng có âu nói bên miệng mà chẳng dám nói ra, đó là văn kiện mình làm ra thì rất tốt, nhưng có dễ dàng được phát ra hay không thì lại là vấn đề.
Vương Tử Quân nhìn sắc trời, hắn thu thập cặp công văn, sau đó đi ra ngoài. Lúc này khu văn phòng khối chính quyền huyện rất náo nhiệt, từng chiếc xe không biết từ đâu xuất hiện, có xe đến đón người, đến đưa người.
Mọi người đã công tác một ngày, bây giờ ai cũng vội vàng đi về phía cổng, cũng có vài âm thanh đàm tiếu, chủ đề đơn giản là tìm quán ăn nào, hương vị ở đó đặc sắc ra sao.
Đám cán bộ kia sẽ đi đâu, Vương Tử Quân có thể đoán được vài phần, tuy không thể nói là một trăm phần trăm, nhưng ít nhất cũng có hơn một nửa số người hôm nay sẽ đi lên bàn rượu, một số ít nhân viên đến phòng dùng cơm, những trưởng khoa có chút thực quyền thì chỉ sợ cả tối phải nâng ly chúc rượu.
Vương Tử Quân từ phòng làm việc đi ra, có nhiều người lễ phép chào hỏi, nhưng hắn có thể nhìn vào ánh mắt kính trọng nhưng không tiếp cận của bọn họ để cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo như gần như xa.
- Ôi, đây không phải là chủ tịch Vương sao?
Vương Tử Quân đang đi trên đường thì gặp mặt phó chủ tịch Tôn Hạo đang được ba bốn người vây quanh, nhóm người này từ phía trước đi đến, vừa thấy Vương Tử Quân thì nhiệt tình lên tiếng kêu gọi giống như những gì phát sinh sáng hôm nay căn bản chưa từng xảy ra.
- À, chủ tịch Tôn!
Vương Tử Quân khẽ gật đầu xem như chào hỏi, hắn nhìn Tôn Hạo giống như sao vây quanh trăng, hắn cũng không tin đối phương có tâm tư lương thiện, một ngày nào đó có cơ hội sẽ trở mặt với mình mà thôi.
- Chủ tịch Vương, hôm nay có tiệc gì không? Nếu như không có sắp xếp gì hay là đi cùng với chúng tôi? Anh Vu, đây là chủ tịch Vương vừa mới đến nhận chức ở huyện Lô Bắc chúng ta.
Tôn Hạo dùng giọng thân mật ngoài cười trong không nói với Vương Tử Quân.
- Chào chủ tịch Vương, tôi là cục trưởng cục xây dựng, hôm nay được gặp chủ tịch Vương thật sự là may mắn ba đời, nếu như chủ tịch Vương nể mặt, chúng ta cùng nhau đi dùng cơm nhé?
Anh Vu có hơi ít tóc, nhìn qua thật sự hói rất sâu, nhưng hai bàn tay lại rất lớn, hắn nhiệt tình duỗi tay ra bắt tay Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân vừa nghe lời mời của Tôn Hạo thì đã thấy không có thành ý, hắn cười nhạt một tiếng nói:
- Không cần, tôi còn có việc.
- Ôi, như vậy thì quá tiếc nuối. Đúng rồi, chủ tịch Vương, tôi có việc đã quên, chiếc chìa khóa anh đưa cho tôi, khi đó tôi không cẩn thận nên đã làm rơi mất, hôm nay chỉ có thể làm hại anh đi bộ về nhà, thật sự xấu hổ. Anh Vu, chút nữa anh cho người đưa xe đạp về cho chủ tịch Vương.
Tôn Hạo vừa nói vừa cười lên ha hả.
Đám người đi theo cũng mở miệng cười ngây ngô với Tôn Hạo, tuy bọn họ biết rõ đối phương là một phó chủ tịch huyện, nhưng bọn họ đã lựa chọn phương án ôm đùi Tôn Hạo, thế nên cũng không còn dư âm để lựa chọn.
Vương Tử Quân cũng đang cười, hắn căn bản khinh thường so đo với một kẻ tiểu nhân như Tôn Hạo.
Đúng lúc này một chiếc Santana màu đen chợt dừng lại trước mặt nhóm Tôn Hạo không một tiếng động, lái xe nhanh chóng bước ra tranh thủ mở cửa xe cho Tôn Hạo.
- Chủ tịch Vương, chúng tôi đi đây.
Tôn Hạo ngồi vào trong xe, cửa sổ xe nhanh chóng đóng lại, xe chạy đi giống như một con cá rơi vào dòng nước, nhanh chón rời khỏi cổng khối chính quyền huyện.
Trước mắt cục quản lý cơ quan còn chưa tìm được phòng phù hợp chơ Vương Tử Quân, vì vậy lúc này vào ban ngày thì hắn nghỉ ngơi ở phòng xép trong phòng làm việc, buổi tối đến ngủ ở nhà khách huyện ủy. Nhà khách có sắp xếp một phòng hai gian, cũng xem như rộng rãi.
Vương Tử Quân vừa tiến vào nhà khách thì giám đốc Trần Vân Đạt đã cười hì hì tiến lên đón chào:
- Chào chủ tịch Vương, anh đã về rồi.
- Ừ!
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Trần Vân Đạt, sau đó đi về phía phòng của mình. Trần Vân Đạt tiếp nhận cặp của Vương Tử Quân, trong miệng ân cần hỏi han:
- Chủ tịch Vương, anh muốn ăn món gì? Hôm nay trời rất lạnh, trong nhà bếp vừa vặn có món súp gà rừng, hương vị rất ngon, nếu không tôi cho người đưa đến cho anh hai tô, ăn cho nóng người.
- Vậy thì vất vả anh rồi, giám đốc Trần.
Vương Tử Quân đẩy cửa vào phòng của mình rồi khẽ gật đầu nói.
- Quế Hương, cô chạy đi đâu rồi? Còn không mau tranh thủ chạy về đây?
Khi thấy Vương Tử Quân tự mình mở khóa cửa thì Trần Vân Đạt giống như nhớ ra chuyện gì đó, hắn đứng trong hành lang rồi hô lớn.
Tiếng hô này của Trần Vân Đạt làm cho một cô gái với gương mặt tái nhợt từ xa chạy đến, cô nàng có bộ dạng rất biết vâng lời, giống như chuột gặp mèo.
- Tôi phân phó cô thế nào? Cho cô chuyên môn phục vụ cho chủ tịch Vương, cô lại chạy đi đâu? Chủ tịch Vương cần mở cửa, cô lại đến chốn nào? Sao? Nếu cô không thích công tác này thì cứ rời đi, tôi cũng không cần.
- Giám đốc Trần, tôi sai rồi, vừa rồi tôi đi vệ sinh...
Quế Hương chỉ là một cô gái mười bảy mười tám tuổi, nàng khẽ giải thích, vẻ mặt có chút bối rối, rõ ràng nàng rất quan tâm đến công tác của mình.
- Hừ, là đi vệ sinh, cô đúng là...
Trần Vân Đạt bắt đầu mở miệng mắng.
Vương Tử Quân nhìn thì biết Trần Vân Đạt có biểu hiện như vậy để cho mình xem, hắn lập tức vung tay lên nói:
- Giám đốc Trần, chính tôi có tay chân, mở cửa cũng không tính là chuyện gì, coi như thôi đi.
Vương Tử Quân vừa nói vừa ngồi xuống ghế sa lông phòng khách.
Trần Vân Đạt đã đạt được mục đích, hắn cũng không tiếp tục lên tiếng trách mắng, nhưng hắn nhìn thấy Quế Hương vẫn còn đứng đờ như đầu gỗ thì không khỏi mở miệng khiển trách:
- Còn không mau đi lấy khăn nóng để chủ tịch Vương rửa mặt?
- Giám đốc Trần, đây có lẽ là thời điểm anh bận rộn nhất trong ngày, tôi có việc gì cần sẽ gọi điện thoại cho anh, bây giờ anh cứ đi bận rộn công tác của mình đi.
Vương Tử Quân cũng không muốn tiếp tục nghe những lời mắng nhiếc của Trần Vân Đạt với cô nhân viên kia, thế lầ phất tay cho đối phương ra khỏi phòng.
Trần Vân Đạt cũng chỉ muốn biểu hiện và tạo ra ấn tượng tốt cho vị phó chủ tịch Vương, hắn cũng không muốn ở lại quá lâu, thế cho nên nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì nhanh chóng cáo từ bỏ đi.
Món súp gà rừng của nhà khách quả nhiên có hương vị thơm ngon và mới lạ như những lời giới thiệu của Trần Vân Đạt, Vương Tử Quân uống hai tô, cảm thấy nóng ấm, cay cay, rất thoải mái. Sau khi Quế Hương thu dọn sạch sẽ, hắn đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, đến lúc hắn đi ra thì cô gái kia cũng đã đi mất. Thật ra nàng làm việc rất lưu loát, lúc này trên bàn có một dĩa trái cây, có vài cây tăm, tivi cũng đã được mở sẵn.
Lúc này trên màn hình tivi chính là bản tin buổi chiều của huyện Hồng Bắc, nhân viên phát thanh dùng tiếng phổ thông nói về những sự việc xảy ra trong huyện, theo lẽ thường thì mọi chuyện đều tốt, lãnh đạo nào cũng đi xuống tuyến dưới thị sát công tác. Trước tiên là bí thư huyện ủy Hầu Thiên Đông đang kiểm tra vấn đề an toàn lao động, chủ tịch huyện Lưu Thành Quân đang tham gia vài cuộc hội nghị...Trong hơn mười bản tin thì có bảy tám phần liên quan đến hai vị lãnh đạo này, những vị phó chủ tịch như Vương Tử Quân căn bản không thấy bóng dáng, chưa từng lộ mặt.
Truyện convert hay : Có Một Không Hai Thần Tư