Bí Thư Trùng Sinh

chương 1612: trước tiên làm cho anh vui vẻ, sau đó làm cho anh hoảng sợ (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Tử Quân, thế nào rồi? Vương Quang Vinh đẩy cửa đi vào, đối với chuyện này thì lão là người quan tâm nhất. Tuy lão đã nhìn qua tài liệu một lượt, thế nhưng thật sự không có ý nghĩ gì hay, thế nên dùng tốc độ nhanh nhất đi vào phòng Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn mái đầu hoa râm của bố, hắn cười an ủi: - Bố, không có chuyện gì, ngài đừng lo lắng.

Vương Tử Quân nói đến đây thì đặt tài liệu lên bàn, hắn cười nói: - Chuyện hậu sự của ông đã xong, ngài cũng nên quay về Ma Đô, còn có rất nhiều công tác đang chờ ngài.

"Mình phải về Ma Đô?" Vương Quang Vinh trầm ngâm giây lát rồi nói với Vương Tử Quân: - Vậy còn con?

- Con cũng phải quay về, trên tay con còn nhiều công tác, bí thư Diệp tuy không gọi điện thoại nhưng mãi buông tay không công tác cũng không nên.

Vương Quang Vinh cũng không bất ngờ vì Vương Tử Quân yêu cầu mình về Ma Đô, vì mình ở đây cũng không làm gì được, nhưng con trai sao có thể quay về? Trong mắt Vương Quang Vinh thì Vương Tử Quân là một người tâm phúc của gia đình, vì vậy lão suy nghĩ một lát rồi do dự hỏi: - Nếu không chúng ta ở lại thêm vài ngày nữa?

- Bố, sự việc đã phát triển đến mức này, ngài ở lại thì có được gì? Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Vương Quang Vinh rồi trầm giọng nói: - Còn không bằng tất cả chúng ta quay về cương vị của mình, tránh khỏi tình huống người ta nói này nọ.

Vương Quang Vinh vì quá quan tâm mà sinh ra rối loạn, bây giờ nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì cũng thấy có vài phần đúng đắn, nhưng nếu lão cứ quay về như vậy thì căn bản là không nỡ.

- Con thấy sự việc này có bao nhiêu phần nắm chắc? Vương Quang Vinh nhìn Vương Tử Quân, giọng điệu có vài phần trầm thấp.

- Ngài không cần phải xen vào điều này! Bố cứ yên tâm, chú Lâm sẽ tuyệt đối không có vấn đề. Vương Tử Quân biết rõ bố không lo lắng cho bản thân, chẳng qua lo lắng cho Lâm Trạch Viễn mà thôi.

Lời an ủi của Vương Tử Quân làm cho Vương Quang Vinh thở hắt ra một hơi, lão tin tưởng vào năng lực của con trai mình, cho dù sự việc có khó giải quyết thế nào thì vẫn có thể tìm được biện pháp, làm cho người ta sinh ra cảm giác trời cao biển rộng. Chỉ mong sự kiện lần này thoải mái hóa giải, nếu Lâm Trạch Viễn mất đi danh dự, như vậy Vương gia thật sự có lỗi rất lớn.

- Vậy thì tốt, mai bố và mẹ sẽ đi.

Vương Tử Quân cười cười nói: - Tốt quá, con chuẩn bị chiều nay đi.

Khi hai người trò chuyện với nhau thì tiếng gõ cửa vang lên dồn dập, cửa phòng mở ra, Vương Giải Phóng với gương mặt bối rối phóng vào. Lão cũng không quan tâm ngồi xuống, nhanh chóng dùng giọng nóng như lửa đốt nói: - Đại ca, Tử Quân, tôi vừa nhận được tin tức, phòng kỷ luật số ba của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy đã đến điều tra tình huống ở thành phố Lữ Xuyên. Đại ca, anh nói xem, có phải tình thế đang chuyển biến xấu rồi không?

Vương Tử Quân cũng không bất ngờ vì Vương Giải Phóng biết được tin tức này, vì Vương gia kinh doanh nhiều năm ở tỉnh Chiết Giang, không biết có bao nhiêu mối quan hệ, nếu như không có được chút tin tức mới là bất ngờ lớn.

Vương Tử Quân rót cho Vương Giải Phóng một ly nước, sau đó cười nói: - Nhị thúc, điều này là rất bình thường, đó là chuyện nằm trong phạm vi chức trách của bọn họ, nếu bọn họ không điều tra thì chẳng phải không hoàn thành trách nhiệm sao?

Vương Giải Phóng nhìn gương mặt nhẹ nhàng của Vương Tử Quân, tâm tình đã thả lỏng hơn một chút. Vương Tử Quân giống như căn bản không có bất kỳ vấn đề gì, dù có chuyện gì xảy ra thì giống như đang nắm trong tay hàng vạn hùng binh, đối mặt với hoàn cảnh xấu có thể giữ được sự ung dung bình tĩnh. Vương Giải Phóng cuối cùng cũng quá sốt ruột vì con trai, thế cho nên không nhịn được phải nói: - Tử Quân, cháu nói xem, còn có biện pháp gì không?

Vương Giải Phóng nói bằng giọng điệu có chút sợ hãi, Vương Tử Quân có thể hiểu được tâm tình của chú mình, hắn nhìn chằm chằm vào Vương Giải Phóng rồi dùng giọng nhàn nhạt nói: - Nhị thúc, chú còn cảm thấy có biện pháp gì tốt sao?

Vương Giải Phóng thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì chán nản ngồi xuống ghế sa lông, lão sao không biết sự việc đang tiến triển xấu? Sự việc phát triển đến mức này căn bản nào có khả năng thỏa hiệp?

Khi bầu không khí trong phòng có chút đè nén, Vương Tử Quân định làm hòa hoãn bầu không khí, đúng lúc tiếng chuông điện thoại vang lên. Hắn nhìn dãy số gọi đến, sau đó đi ra ngoài phòng.

- Alo. Khi nhận điện thoại thì Vương Tử Quân không khỏi toát lên cảm giác dịu dàng tình cảm, người phụ nữ luôn yên lặng đứng sau lưng giúp đỡ này rất ít khi gọi điện thoại cho hắn, hắn hiểu vì sao nàng làm như vậy, cũng cảm thấy nàng quá thua thiệt. Hắn cảm thấy đời này bỏ lỡ một cô gái tốt như vậy, thật sự bỏ lỡ đi một phong cảnh tuyệt đẹp.

Nhưng lúc này hai người căn bản là cao thủ khống chế tâm tình, sau khi trầm mặc giây lát thì Tần Hồng Cẩm bắt đầu phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

- Đã làm tốt rồi, anh chúc mừng em đi, em đã kiêm nhiệm giám đốc của một công ty. Tần Hồng Cẩm ở đầu dây bên kia dùng giọng dịu dàng nói.

Tần Hồng Cẩm nói làm cho Vương Tử Quân cảm thấy rất suôn sẻ, hắn căn bản là có lòng tin với nàng, nhưng sau khi nghe Tần Hồng Cẩm giải quyết nhanh như vậy thì hắn thật sự cảm thấy rất vui, dù sao thì vấn đề lớn nhất đã được giải quyết.

- Chúc mừng em, giám đốc Tần. Vương Tử Quân có tâm tình vui vẻ, hắn cười hì hì nói: - Xét thấy lần này giám đốc Tần có cống hiến lớn, bản thân anh quyết định cho em một phần thưởng lớn.

Tần Hồng Cẩm nghe được lời châm chọc của Vương Tử Quân thì giống như quay về khoảng thời gian trước, nàng ở đầu dây bên kia cười hì hì nói: - Anh làm quan ngày càng lớn thì nói chuyện cũng phải nhất ngôn cửu đỉnh đấy nhé?

Vương Tử Quân cười ha hả nói: - Em nói đi, chỉ cần anh có thể làm được, căn bản đều làm em thỏa mãn.

- Em cũng không muốn gì cả, thế nhưng thứ em muốn không biết anh có cho em không. Tần Hồng Cẩm dùng giọng u buồn nói.

- Được rồi, phần thưởng của anh là một đứa con, em cảm thấy thế nào? Vương Tử Quân đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu đầy kiên định.

Tần Hồng Cẩm ở đầu dây bên kia không nói thêm điều gì nữa, cảm giác nghẹn ngào đột nhiên làm cho người ta sinh ra ảo giác muốn cúp máy. Vương Tử Quân biết rõ lúc này người phụ nữ khéo hiểu lòng người kia đang rất do dự.

- Tử Quân, cảm ơn anh, chỉ một câu này của anh làm em thấy rất đủ rồi. Chúng ta nên từ bỏ thôi, hằng năm chỉ cần anh đến với em vài ngày là được. Tần Hồng Cẩm dùng giọng có chút nghẹn ngào nói.

Vương Tử Quân mãi biết Tần Hồng Cẩm rất muốn có một đứa bé, vì là một phụ nữ, có ai không muốn có một người con của mình? Nhưng Tần Hồng Cẩm mãi luôn chịu đựng, nàng chỉ sợ gây ra phiền toái cho hắn.

Vương Tử Quân nghĩ đến những gì mà Tần Hồng Cẩm đã trả giá cho mình, hắn thật sự cảm thấy hỗ thẹn. Chuyện này hắn đã sớm có quyết đoán, thế cho nên sau khi Tần Hồng Cẩm từ chối thì hắn dùng giọng động tình nói: - Anh rất quan tâm đến em, không phải có con thì càng chứng minh tình cảm của anh với em sao?

Truyện convert hay : Thực Cốt Nguy Tình

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio