- Ha ha ha, cô đoán sai rồi, tôi cho cô thêm một cơ hội nữa, nếu như đoán sai thì mời tôi dùng cơm. Triệu Tố Bạch ở bên kia dùng giọng đắc ý nói.
Lúc này Tào Kha Nhi căn bản không nghe rõ đối phương cho ra yêu cầu phải mời cơm, nàng chỉ có một ý nghĩ, là ai dám đẩy Thích Phúc Lai ra khỏi danh sách nhân tuyển? Nàng là người công tác trong đơn vị trung tâm của tỉnh ủy, lúc này nhiều cái tên lóe lên trong đầu nàng, nhưng cuối cùng nàng vẫn thấy những người kia căn bản kém hơn Thích Phúc Lai khá nhiều.
- Kim Bồng Vẫn? Tào Kha Nhi suy tư giây lát rồi nói ra một đáp án thăm dò, nhưng đáng tiếc là sau khi nghe đáp án của nàng thì Triệu Tố Bạch bên kia đã nói lớn: - Ha ha ha, chúc mừng cô, vẫn đoán sai.
Không phải Thích Phúc Lai, cũng không phải là Kim Bồng Vẫn, điều này làm cho Tào Kha Nhi cảm thấy quá kỳ quái. Lúc này nàng rất muốn biết đáp án, nàng nghiến răng nghiến lợi nói: - Này, cô cũng đừng làm như vậy được không? Mau nói cho tôi biết người kia là ai, tôi sẽ mời cô dùng cơm.
- Hì hì, nói từ sớm có phải là hay không? Được rồi, tôi cho cô biết, đáp án là không có ai cả. Triệu Tố Bạch dùng giọng có chút đắc ý và vui mừng nói với Tào Kha Nhi.
Không, không có ai sao? Tào Kha Nhi giật mình rồi trầm giọng nói: - Làm sao lại không có ai? Chẳng lẽ bí thư Diệp và chủ tịch Chử dã phát sinh xích mích và không thông qua ai cả sao?
Đây căn bản là lý do duy nhất mà Tào Kha Nhi có thể nghĩ ra được, lúc này hai vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh xung đột với nhau, như vậy mới có thể làm cho một việc quan trọng thất bại, nhưng căn bản là nàng lại đoán sai.
- Không phải, trưởng phòng Vương đã cho ra ý kiến với phương diện chọn nhân tuyển cho vị trí bí thư ủy ban tư pháp. Triệu Tố Bạch nói đến ba chữ trưởng phòng Vương thì chợt có chút xúc động, cảm giác xúc động này đã từng bị Tào Kha Nhi phê bình là thói quen không hay của phụ nữ.
Triệu Tố Bạch căn bản không quan tâm đến lời trêu chọc này của Tào Kha Nhi, ngược lại còn say sưa nói, đừng nói là làm vợ cho vương tử quân, dù là tình nhân nàng cũng tình nguyện, điều này trước đó không khỏi làm cho Tào Kha Nhi sinh ra xúc động muốn đánh người.
- Đừng nói bậy bạ, Vương Tử Quân có thể lật cổ tay với chủ tịch Chử được sao? Tào Kha Nhi có chút kích thích, nàng dùng giọng khinh thường nói.
- Cô nói căn bản là không đúng, trưởng phòng Vương cho ra ý kiến của mình, trực tiếp chặn đường tiến lên vị trí bí thư ủy ban tư pháp của Thích Phúc Lai, hơn nữa ý kiến của anh ấy được tất cả thường ủy tỉnh ủy thông qua. Triệu Tố Bạch nói, sau đó nàng căn bản nhắc lại ý kiến của Vương Tử Quân ở hội nghị thường ủy cho Tào Kha Nhi.
Tuy vị trí của Tào Kha Nhi là không cao nhưng hoàn cảnh gia đình lại làm cho chính nàng giống như mưa dầm thấm đất, căn bản biết được nhiều thứ hơn bạn cùng trang lứa. Nàng căn bản căn cứ vào lời nói của Triệu Tố Bạch mà biết được một sự kiện quá bất ngờ.
Vốn cho rằng không thể cải biến được nhưng cuối cùng lại phát triển như thế, nhưng điều này lại làm cho Tào Kha Nhi cảm thấy quá bất ngờ.
- Này, này, Tào Kha Nhi, cô sao không nói gì, có phải lại quyết định xù mời cơm rồi không? Triệu Tố Bạch không nghe thấy Tào Kha Nhi lên tiếng, nàng chợt dùng giọng nói có chút gấp gáp lên tiếng.
Nhưng lúc này Tào Kha Nhi không quan tâm đến Triệu Tố Bạch, nàng trực tiếp cúp điện thoại. Khi Triệu Tố Bạch đang suy xét lời nói của Triệu Tố Bạch, Lỗ Kính Liên đã nhanh chóng đi đến.
Lúc này Lỗ Kính Liên căn bản không còn trạng thái dù trời sập cũng bình tĩnh như vừa rồi, trên gương mặt hắn có mang theo vài phần hưng phấn. Sau khi đi đến bên cạnh thì hắn nói với Tào Kha Nhi: - Tiểu Kha Nhi, hôm nay cậu còn chút việc, cũng không đi chơi với hai cháu, lát nữa cháu đưa mợ đi ăn đặc sản của tỉnh Nam Giang nhé.
Tào Kha Nhi nghe lời phân phó của Lỗ Kính Liên thì hai mắt khẽ nháy len, nàng cười nói: - Cậu, có phải cậu nhận được tin tức gì rồi không?
Tuy Tào Kha Nhi không nói rõ nhưng Lỗ Kính Liên lại thẳng thắn nói: - Thật sự không ngờ sự việc lại thay đổi như vậy, cậu út của cháu vốn không còn hy vọng, thế nhưng không ngờ bây giờ hy vọng lại đến. Lúc này trưởng phòng Vương đã lên tiếng, cậu cảm thấy chuyện của cậu út có thêm nhiều hy vọng.
Lỗ Kính Liên căn bản luôn gọi Vương Tử Quân là Tử Quân, nhưng bây giờ hắn lại gọi là trưởng phòng Vương. Tuy chỉ là sửa lại cách xưng hô thế nhưng Tào Kha Nhi vẫn cảm nhận được sự khác biệt.
Lỗ Kính Liên lúc này đã đặt Vương Tử Quân lên vị trí đáng được tôn trọng, nàng không hiểu vì sao mà có chút ghen ghét, nhưng cũng có chút hưng phấn. Nàng cố gắng áp chế tâm tình không bình thường của mình, sau đó khẽ nói: - Cậu, ngài cũng không nên để mợ đi theo cháu, ngài và mợ nên đi đến nhà của anh ấy, như vậy dễ nói chuyện hơn nhiều.
Thẩm Kim Minh nhìn những lời bình trên mạng mà không khỏi cảm thấy không dám tin vào mắt mình, nhưng sự thật là như vậy, hắn biết mình được đề cử làm phó hiệu trưởng thường vụ trường đảng. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, một khi bày tỏ công khai, hắn sẽ có văn kiện điều động.
Thẩm Kim Minh căn bản thật sự rất lo lắng với vị trí phó hiệu trưởng thường vụ trường đảng, thực tế sau khi nghe được vài tin tức nhỏ thì căn bản càng không ôm hy vọng.
Sở dĩ Thẩm Kim Minh mãi kiên trì cũng là vì muốn tranh chấp một chút, dù không thành công thì tối thiểu cũng có thể biểu hiện trước mặt trưởng phòng Vương. Cho dù lần này hắn không có hy vọng, thế nhưng chỉ cần lọt vào mắt của trưởng phòng Vương như vậy là quá đủ rồi.
Nhưng kết quả lần này chính là Thẩm Kim Minh đánh bại người có khả năng nhất là Lý Sâm Thăng, trở thành phó hiệu trưởng thường vụ trường đảng tỉnh ủy. Nếu như nói về lợi ích thực tế thì vị trí phó hiệu trưởng thường vụ trường đảng căn bản kém hơn phó bí thư thị ủy, thế nhưng cấp bậc tăng tiến, như vậy đối với một người có tuổi như hắn thì căn bản tiến lên bậc thang, nếu không có kết quả như vậy thì hắn cơ bản sẽ là dậm chân tại chỗ.
Thẩm Kim Minh cố gắng áp chế cảm giác vui sướng, hắn cầm điện thoại lên bấm một dãy số, sau đó lại đặt điện thoại xuống. Hắn do dự vài phút, sau đó lại bấm một số điện thoại khác.
- Alo, chào anh. Đầu dây bên kia vang lên giọng điệu ân cần chào hỏi, Thẩm Kim Minh cảm thấy mình giống như tham gia duyệt binh, hắn không những đứng nghiêm mà giọng điệu càng có vẻ gọn gàng linh hoạt hơn.
- Chào trưởng phòng Vương, tôi là Thẩm Kim Minh. Tiếng cười cởi mở truyền đến từ đầu dây bên kia, giọng nói của Vương Tử Quân truyền vào trong tai Thẩm Kim Minh: - Bí thư Thẩm, chào anh, ngày hôm qua anh diễn thuyết rất tốt, nhận được đánh giá cao độ của bí thư Diệp và chủ tịch Chử. Anh có lẽ cũng hiểu được diễn thuyết công khai là thế nào, hy vọng anh không phụ lòng phó thác của lãnh đạo, tiếp tục làm tốt công tác của mình.
- Vâng, cám ơn trưởng phòng Vương đã ủng hộ và cổ vũ, tôi sẽ nhanh chóng tiến vào trạng thái công tác, sẽ không làm cho lãnh đạo mất mặt. Thẩm Kim Minh dùng ngôn từ chính xác để đảm bảo với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân ở bên kia giống như không nghe được lời nói của Thẩm Kim Minh, hắn nói thêm vài câu khuyến khích rồi cúp điện thoại.
Truyện convert hay : Đô Thị Siêu Cấp Tu Tiên Người