Chưa nói những người kia căn bản không vĩ đại, chủ yếu là Chử Vận Phong căn bản không có lòng tin với những người này. Lão cảm thấy mặc dù bọn họ đều có khả năng, thế nhưng người có khả năng chưa hẳn là một người lãnh đạo tài giỏi. Nếu bây giờ ném trọng trách đưa công ty xe hơi Đông Hồng ra khỏi nghịch cảnh cho bọn họ, như vậy rõ ràng là đang làm khó bọn họ.
Nếu không tìm được người nào trong số kia, như vậy thì nên tìm ai?
Thật ra Chử Vận Phong cũng không phải không có nhân tuyển, chỉ là nhân tuyển này lại làm cho mọi người cảm thấy khiếp sợ: Cho Vương Tử Quân kiêm nhiệm vị trí giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng.
Chử Vận Phong có ý nghĩ như vậy, lão nghĩ lại và cảm thấy điều này là cực kỳ khẳng định. Mặc dù lão chưa từng thấy Vương Tử Quân nắm bắt kinh tế, thế nhưng biểu hiện dĩ vãng của Vương Tử Quân ở tỉnh Sơn Nam, năng lực kinh tế là quá mạnh, nếu cho người đàn ông trẻ tuổi này kiêm nhiệm thêm vị trí giám đốc công ty xe hơi, căn bản không có chút vấn đề nào.
Nhưng trưởng phòng tổ chức sao có thể làm lãnh đạo một doanh nghiệp? Ý nghĩ hoang đường này nhanh chóng lan tràn tròng đầu của Chử Vận Phong. Chử Vận Phong trầm ngâm một lúc lâu rồi mới mở miệng nói: - Trưởng phòng Tử Quân, bây giờ vấn đề lớn nhất mà công ty xe hơi Đông Hồng đang phải đối mặt chính là phải có một người lãnh đạo tốt, cậu có ý kiến gì với sự kiện này không?
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Chử Vận Phong, hắn căn cứ vào lời nói của lãnh đạo, cảm thấy lãnh đạo căn bản còn chưa thể cho ra quyết định ở sự kiện này. Hắn có chút trầm ngâm, sau đó mới trầm giọng nói: - Chủ tịch Chử, vì sự việc này quá đột nhiên, tôi còn chưa có ý kiến nào tốt. Nhưng lúc này là thời điểm cực kỳ khó khăn cho công ty xe hơi Đông Hồng, nếu như không chọn được người thật sự có năng lực tiếp nhận vị trí giám đốc công ty, chỉ sợ sẽ hủy hoại thời đại huy hoàng của công ty xe hơi Đông Hồng trong chốc lát.
Những lo lắng của Vương Tử Quân căn bản không khác gì của Chử Vận Phong, sau khi nghe lời nói của Vương Tử Quân thì Chử Vận Phong sinh ra cảm giác anh hùng cùng ý nghĩ. Lão nhìn Vương Tử Quân rồi trầm ngâm giây lát, sau đó nói ngay: - Nếu không thì chúng ta lại tiến hành chọn lựa cán bộ công khai ngoài xã hội?
Chọn lựa cán bộ công khai? Đây cũng là một ý nghĩ hay, nhưng nói ra như vậy căn bản chỉ là biểu hiện thái độ một cách hời hợt mà thôi.
Vương Tử Quân lắc đầu, hắn cũng không suy xét mà nói ngay: - Chủ tịch, tôi cảm thấy bây giờ không phải là lúc cạnh tranh, bây giờ điều chúng ta cần làm chính là không phải tìm một vị giám đốc bình thường, còn phải tìm một người hiểu về công ty xe hơi Đông Hồng, có thể gánh xác được trọng trách của công ty. Tuy nhân tài trong xã hội là rất nhiều thế nhưng nếu như bọn họ căn bản không biết bệnh tình của công ty xe hơi Đông Hồng, chỉ sợ cũng chỉ đau đầu loạn tay loạn chân mà thôi, cũng khó thể giải quyết được vấn đề.
Chử Vận Phong khẽ gật đầu, lão căn bản rất thừa nhận lời nói của Vương Tử Quân, nhưng trong lòng lúc này lại càng thêm vội vàng xao động. Lúc này Triệu Hòa Duyệt ngã xuống, công ty xe hơi Đông Hồng rõ ràng là đám rồng không chủ, nếu như không nhanh chóng phái người xuống nắm công tác, chỉ sợ tình huống sẽ biến thành cực kỳ chia rẽ.
- Thế này đi, phòng tổ chức các cậu khảo sát một chút, nhanh chóng đề cử nhân tuyển cho tỉnh ủy trong thời gian hai ngày. Chử Vận Phong cũng không muốn tiếp tục làm mình đau đầu, lão là thượng cấp của Vương Tử Quân, tuy không chủ quản công tác của Vương Tử Quân thế nhưng khi muốn giao nhiệm vụ cho Vương Tử Quân thì căn bản là cực kỳ danh chính ngôn thuận.
Vương Tử Quân không ngờ Chử Vận Phong lại dùng biện pháp này ném của khoai lang nóng vào tay mình, nhưng đây là chức trách của phòng tổ chức tỉnh ủy, phương diện đề cử nhân tuyển cho tỉnh ủy chính là một trách nhiệm khó thể từ chối. Vì vậy hắn cũng không từ chối mà tiếp nhận chỉ thị của Chử Vận Phong.
Sau khi nói vài câu đáng tiếc cho Triệu Hòa Duyệt, Chử Vận Phong lại nói: - Trưởng phòng Tử Quân, giám đốc Hòa Duyệt đã phấn đấu nửa đời người cho công ty xe hơi Đông Hồng, bây giờ tính mạng anh ấy đã được cứu thế nhưng sức khỏe là quá kém, căn bản không thể làm gì được. Phòng tổ chức các cậu suy xét một chút, có nên tăng thêm đãi ngộ được không?
Loại chuyện này căn bản không là gì lớn với Chử Vận Phong và Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân khẽ gật đầu, sau đó hắn nhìn vẻ mặt trầm trọng của Chử Vận Phong, càng hiểu thêm vài phần về người này.
Hèn gì có nhiều người tình nguyện đến vây quanh Chử Vận Phong như vậy.
Vương Tử Quân đi ra khỏi phòng làm việc của Chử Vận Phong, sau đó hắn đi đến phòng của Diệp Thừa Dân. Lúc này Diệp Thừa Dân không có trong phòng làm việc, căn bản là tiếp kiến Vương Tử Quân trong phòng làm việc của mình ở nhà khách Nam Giang. Nhưng lúc này vẻ mặt của Diệp Thừa Dân căn bản cũng không được tốt như Chử Vận Phong.
Xem ra Triệu Hòa Duyệt ngã xuống làm cho Diệp Thừa Dân cảm nhận được áp lực. Khi Vương Tử Quân chạy đến thì Diệp Thừa Dân đang viết chữ, khi thấy Vương Tử Quân đi đến, lão tỏ ý cho Vương Tử Quân ngồi xuống, sau đó tiếp tục viết lách.
Khuất Chấn Hưng cẩn thận đi vào châm trà cho Vương Tử Quân, sau đó đi ra ngoài. Sau khi cửa phòng đóng lại thì Diệp Thừa Dân mới nói: - Cậu biết chuyện Triệu Hòa Duyệt chưa?
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Diệp Thừa Dân, hắn bình tĩnh nói: - Bí thư, tôi vừa đi đến phòng của chủ tịch Chử và nghe được điều này, tôi cảm thấy rất đáng tiếc cho đồng chí Hòa Duyệt.
Diệp Thừa Dân căn bản có chút tán thưởng vì Vương Tử Quân mở miệng nói mình mới từ trong phòng làm việc của Chử Vận Phong đi ra. Lão đặt cây bút trong tay xuống, sau đó trầm giọng nói: - Công ty xe hơi Đông Hồng là xí nghiệp trọng điểm của tỉnh Nam Giang, càng là tài sản của tỉnh ủy chúng ta. Lúc này sự việc của công ty xe hơi Đông Hồng là cực kỳ quan trọng, đồng chí Triệu Hòa Duyệt đột nhiên ngã xuống, thật sự là tổn thất rất lớn cho chúng ta.
Vương Tử Quân căn bản không nói gì, chỉ lẳng lặng lắng nghe lời nói của bí thư Diệp Thừa Dân. Lúc này Diệp Thừa Dân cũng không nói gì thêm, bầu không khí trong phòng khách đột nhiên trở nên ngưng trọng.
Một lúc lâu sau Diệp Thừa Dân mới mở miệng nói: - Chủ tịch Chử bên kia có ý kiến gì với phương diện nhân tuyển của công ty xe hơi Đông Hồng hay không?
- Chủ tịch Chử cũng không cho ra ý kiến khẳng định, anh ấy yêu cầu chúng tôi nhanh chóng cho ra đề cử với tỉnh ủy trong thời gian hai ngày. Vương Tử Quân trả lời làm cho hai mắt Diệp Thừa Dân chợt tỏa sáng, lão gật đầu nói: - Chủ tịch Vận Phong rất quen thuộc tình huống ở công ty xe hơi Đông Hồng, vì vậy lúc này căn bản không thể hạ quyết tâm. Tôi cũng có tâm tình như anh ấy, cũng không thể nào cho ra quyết tâm ngay được.
Truyện convert hay : Độc Phi Uy Vũ: Lãnh Vương Độc Sủng Thê