Quán cà phê Tạp Đức nằm ở đường Tây Giao của thành phố Đông Hồng, tuy có vị trí vắng vẻ nhưng kinh doanh lại rất tốt. Người đến nơi này uống cà phê thường chú trọng đến chất lượng, quan trọng nhất chính là nơi đây căn bản là biểu tượng của thân phận.
Vương Tử Quân xuống taxi rồi đi vào trong quán, khoảng thời gian này hắn căn bản quá bận, loay hoay như cánh quạt, nếu như không phải vì gặp mặt một người, hắn sao có thể chạy đến đây được?
Vì làm tốt công tác tuyên truyền cho chiếc xe hơi Tùng Thử của công ty xh. Đông Hồng mà Vương Tử Quân căn bản là khá bận rộn, mức độ tuyên truyền là như thế nào thì hoàn toàn có thể thấy được. Nhưng Liêu An Như căn bản có tình nguyện hay không? Vương Tử Quân mang tâm lý thử một chút để gọi điện thoại cho Liêu An Như, không ngờ lúc này Liêu An Như đang ở thành phố Đông Hồng.
Vương Tử Quân vốn thuận miệng nói đi uống trà, thế nhưng Liêu An Như lại sảng khoái đồng ý. Điều này làm cho Vương Tử Quân thầm hận mình hơi nhiều chuyện, đồng thời lại có chút chờ mong.
Tuy Vương Tử Quân luôn cố gắng làm nhạt quan hệ của mình với Liêu An Như, thế nhưng kiếp trước hai bên sống cùng nhau khắc cốt ghi tâm, bây giờ sao có thể phất tay xem như không thấy? Cũng vì có quan hệ với Liêu An Như, thế cho nên Vương Tử Quân căn bản là cười nhạt với những loại báo lá cải viết về nàng, thế nhưng ngày nào cũng phải xem qua vài thông tin của báo giải trí.
Chỉ cần thấy Liêu An Như sống tốt thì Vương Tử Quân đã cảm thấy rất đủ, đây chính là tâm cảnh hiện tại của hắn. Những năm qua Liêu An Như luôn ở vào trạng thái phát triển tốt trong sự nghiệp, căn bản là một ngôi sao sáng trong nước.
Sau khi nói gian phòng cần đến, nhân viên phục vụ ăn mặc giống như tiếp viên hàng không nhanh chóng đưa hắn đến một gian phòng không quá lớn.
Lúc này cà phê đã được pha sẵn trong phòng, ngồi bên cạnh bàn chính là một Liêu An Như ăn mặc trang nhã, nàng đang lẳng lặng quấy cà phê, vẻ mặt căn bản rất chuyên chú. Tuy đã vài ngày không gặp, thế nhưng lúc này Liêu An Như căn bản lại trẻ ra rất nhiều, khí chất ung dung quý phái cũng tràn ngập trên người nàng.
Khi Vương Tử Quân đi vào thì Liêu An Như ngẩng đầu lên, nàng nhìn Vương Tử Quân, chợt ngây cả người, sau đó vẻ mặt có vài phần vui vẻ.
- Em còn tưởng anh không đến chứ. Liêu An Như đặt ly cà phê vừa khuấy xong vào trong tay Vương Tử Quân, sau đó nàng khẽ nói.
Dung nhan Liêu An Như giống như mọc rễ trong lòng Vương Tử Quân, những năm qua dù hắn không dám thân cận với nàng, thế nhưng không thể phủ nhận hắn thật sự phân tâm vì nàng.
- Em đến thành phố Đông Hồng, sao anh không thể làm chủ một chút cho được? Vương Tử Quân ngồi xuống bên cạnh Liêu An Như rồi dùng giọng dịu dàng nói.
Liêu An Như khẽ vuốt mái tóc của mình, những năm qua nàng đã có nhiều kinh nghiệm, thế cho nên bây giờ dù trời sập cũng căn bản không làm cho nàng sợ hãi. Nhưng khi đối mặt với người đàn ông trẻ tuổi này, trong lòng nàng lại sinh ra cảm giác lo lắng bất an.
Không biết đã bao đêm nằm mộng, không biết bao lần đã khóc ướt gối, tuy Liêu An Như cũng nhiều khi tự nói với mình, đó là mình và đối phương căn bản không có khả năng, thế nhưng cuối cùng thì nàng vẫn không thể nào quên được.
Tuy những năm qua Liêu An Như giống như đã nhạt nhòa trong mắt Vương Tử Quân, hai bên giống như hai đường thẳng song song, thế nhưng nàng căn bản chưa từng bỏ qua tin tức về Vương Tử Quân.
Liêu An Như biết rõ Vương Tử Quân đến Nam Giang, thế nên tần suất nàng đến diễn ở thành phố Đông Hồng cũng nhiều hơn. Mỗi lần đến Nam Giang thì nàng căn bản rất muốn gặp mặt hắn, thế nhưng kết quả cuối cùng chỉ có thể là tự mình xem chương trình thời sự của Nam Giang mà thôi.
Sở thích xem chương trình thời sự Nam Giang của Liêu An Như được truyền ra ngoài, kết quả làm cho người ta nghĩ rằng nàng thích xem thời sự, thậm chí có người cho rằng nàng thích biên tập viên nam dẫn chương trình thời sự.
Những lời đồn nhảm này căn bản làm cho Liêu An Như cảm thấy rất bất đắc dĩ. Lần này nàng đến thành phố Đông Hồng, tuy có chút lo lắng muốn được gặp mặt Vương Tử Quân, thế nhưng căn bản cũng không lo nghĩ quá nhiều. Nhưng nàng lại thật sự không ngờ rằng Vương Tử Quân sẽ gọi điện thoại cho mình.
Mời Vương Tử Quân uống cà phê chỉ là xúc động nhất thời của Liêu An Như, thế nhưng nàng cũng không ngờ Vương Tử Quân lại đồng ý, lại nói phải tận tình địa chủ. Hôm nay nàng vốn có nhiều chuyện, thế nhưng nàng tình nguyện điều chỉnh tất cả sắp xếp của mình chỉ để có được chút thời gian gặp mặt Vương Tử Quân.
Trước khi Vương Tử Quân đi đến thì nàng căn bản đã chờ nơi đây hơn một giờ, nàng thấy đó là khoảng thời gian chờ đợi rất ngọt ngào.
- Dạo này em sống thế nào? Vương Tử Quân ngồi xuống, sau đó cố gắn dùng giọng tùy ý thư thái hỏi Liêu An Như.
Liêu An Như nhìn gương mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, trong lòng có chút khổ sở, thế nhưng biểu hiện của nàng lại cực kỳ thoải mái: - Khá tốt.
- À, anh cảm thấy có lẽ em sống rất tốt, phải biết rằng tháng này có một phần ba người trong nước xem tivi đều chờ mong chương trình của em. Vương Tử Quân uống một ngụm cà phê, cảm thấy có hơi đắng.
Liêu An Như nhìn bộ dạng nhíu mày của Vương Tử Quân, giống như nghĩ đến điều gì đó, nàng chợt nói: - Cà phê có phải hơi đắng không, để em cho thêm chút đường.
Vương Tử Quân chợt khoát tay áo nói: - Anh cũng không thích quá ngọt.
- Em đóng phim chỉ là muốn thay đổi không khí một chút mà thôi. Liêu An Như cảm thấy bầu không khí trong phòng có chút yên tĩnh, thế cho nên đón lấy đề tài vừa rồi của Vương Tử Quân: - Thực tế thì em thích hát hơn.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Điều này thì anh biết rõ, anh cũng thường nghe em hát, rất hay.
Tuy hai người đều giữ nụ cười thế nhưng giữa hai bên vẫn còn có chút cảm giác xa lạ, Liêu An Như căn bản cảm thấy khổ sở vì cảm giác này. Nàng cố gắng áp chế cảm giác muốn khóc của mình, sau đó cười nói với Vương Tử Quân: - Gần đây anh vẫn tốt đấy chứ?
- Cũng không tệ. Vương Tử Quân nhìn Liêu An Như, hắn thấy hai mắt của nàng mọng nước, thế là không khỏi cảm thấy thương cảm. Nhưng dù thế nào thì hắn cũng không dám làm cho bầu không khí thêm sống động, vì đã từng có một thời gian Liêu An Như thường nhắn tin cho hắn, nội dung căn bản đều là những chuyện ngụ ngôn, mỗi lần xem qua thì hắn căn bản đều xóa đi mà không gửi tin lại. Có nhiều lần hắn muốn xóa số điện thoại của nàng, thế nhưng cuối cùng lại bỏ đi ý nghĩ này. Không phải hắn nhẫn tâm vô tình, mà hắn sợ cây cắt thân lại mọc lên. Có câu nói rất hay thế này: Không có liên hệ thì trái tim không đau. Sau khi nói được vài câu thì Vương Tử Quân chợt dùng giọng quan tâm hỏi: - Em vẫn sống một mình sao?
Khóe miệng Liêu An Như chợt kéo căn, nàng trầm ngâm giây lát định lên tiếng, đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên. Nàng cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, sau đó lại đặt điện thoại lên mặt bàn.
- Có điện thoại thì em cứ nghe máy, không nên vì anh ở đây mà ảnh hưởng đến chuyện của em. Vương Tử Quân thấy Liêu An Như đặt điện thoại xuống thì khẽ nói.
Truyện convert hay : Tiên Võ Thần Hoàng