Phòng làm việc của Kim Hành Thuấn ở tầng bên dưới so với phòng làm việc của Chử Vận Phong, dù là đi làm hay khi đi về thì tầng lầu này cũng rất im ắng, người lui đến căn bản cũng không dám lên tiếng, chỉ sợ giống như kinh động ai đó.
- Các anh chuẩn bị xây cầu, hạng mục này rất tốt, giải quyết tình hình trước mắt nhưng lại lo nghĩ cho tương lai lâu dài, hiệu quả và lợi ích đều rất cao. Nhưng này chủ tịch Thanh Viễn, tình hình tài chính của thành phố Phổ Thị của các anh có phải là lấy trứng chọi đá khi cố gắng chèo chống xây dựng cây cầu này hay không? Kim Hành Thuấn ngồi trên ghế của mình, hắn nhìn chủ tịch thành phố Phổ Thị là Phương Thanh Viễn ở trước mặt, sau đó dùng giọng hoài nghi nói.
Tuy Kim Hành Thuấn chỉ là phó chủ tịch thường ủy của ủy ban nhân dân tỉnh, thế nhưng Phương Thanh Viễn đứng đối diện lại giống như một học sinh tiểu học, căn bản dùng giọng quy củ đáp: - Chủ tịch Kim, thật sự không giấu ngài, nếu như chỉ dựa vào tài lực của thành phố Phổ Thị chúng tôi, căn bản không thể nào cho ra số tiền lớn như vậy để xây cầu, thật sự chỉ là muối bỏ biển mà thôi. Vì vậy chung tôi căn bản là hy vọng trong tỉnh sẽ giúp đỡ nhất định cho chúng tôi ở phương diện này.
- Giúp đỡ nhất định cho các anh? Đây là chuyện của chủ tịch Lý, vì trong tỉnh căn bản có nhiều hạng mục cầu đầu tư xây dựng, tài chính của tỉnh cũng không phải là xe cứu hỏa, càng không phải mạch dầu vô tận, địa phương nào có vấn đề cầm tiền vào trong tay sẽ gặp dữ hóa lành, dù sao thì bất kỳ địa phương nào cũng có những quy hoạch chung giống như các anh, nếu như trong tỉnh không cho ra giúp đỡ, như vậy thành phố Phổ Thị các anh sẽ ứng phó thế nào đây? Trước tiên tạm thời bỏ qua hạng mục này sao? Kim Hành Thuấn căn bản không cho Phương Thanh Viễn cơ hội kéo dài, hắn từng bước áp sát.
Phương Thanh Viễn mặc dù là chủ tịch thành phố thế nhưng lúc này cũng nhức đầu vì những câu hỏi của Kim Hành Thuấn. Hắn nhìn gương mặt nghiêm túc của Kim Hành Thuấn, khoảnh khắc này căn bản sinh ra cảm giác không biết phải làm sao.
Cũng không phải là dễ dàng tỏ thái độ, nếu như anh nói ra những lời quyết tâm, như vậy anh đã có đủ luận chứng cho hạng mục này, căn bản phải xây dựng, không có điều kiện thì lãnh đạo cũng phải bắt anh sáng tạo điều kiện, thế nhưng nếu anh tự thân làm việc thì sau này đừng hòng lấy được một xu từ trong tỉnh. Đó là chỗ khó của mọi người, vì anh hoàn toàn có thể tự nghĩ biện pháp cho mình, sao cứ mãi ôm phiền cho lãnh đạo thượng cấp được? Chỉ cần anh cố gắng triển khai mở rộng công tác dựa theo điều kiện của mình là được.
Trái lại nếu anh nhướng mày với lãnh đạo, như vậy hạng mục kia căn bản đừng hòng được thông qua, lãnh đạo sẽ mất hứng, anh dù cho ra kế hoạch tốt, lãnh đạo không giúp một xu nào, như vậy anh sẽ không làm ăn được gì. Điều này nói rõ cái gì? Rõ ràng là năng lực của anh quá kém. Làm một vị quan viên vĩ đại của địa phương, anh không những có năng lực thúc đẩy kinh tế địa phương, anh còn phải cho ra những kế hoạch phát triển kinh tế cực kỳ hứa hẹn để có thể tranh thủ được ý nghĩ đồng tình của lãnh đạo, phải có dũng khí chạy khắp nơi để tìm ra sự trợ giúp, nếu không như thế thì anh căn bản là lãnh đạo không hợp cách.
Phương Thanh Viễn nghĩ như vậy mà căn bản không biết mình nên trả lời thế nào cho tốt, hắn ngẩng đầu nhìn Kim Hành Thuấn, vừa vặn đón tiếp ánh mắt của Kim Hành Thuấn, thế là càng cảm thấy xấu hổ. Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên, gương mặt Kim Hành Thuấn chợt biến đổi, hắn trầm giọng nói: - Vào đi.
Phương Thanh Viễn đã có ý nghĩ của mình, lúc này hắn cực kỳ cảm kích vì tiếng gõ cửa vang lên đúng lúc. Nếu như có người thất lễ, chỉ sợ hắn sẽ đứng ngồi không yên.
Khi cửa phòng làm việc mở ra, Thẩm Tiềm Thiết khẽ đi vào. Hắn nhìn thoáng qua Phương Thanh Viễn, sau đó gật đầu nói: - Chủ tịch Kim.
Phương Thanh Viễn lần này đến báo cáo công tác cho Kim Hành Thuấn, đây chính là một sự kiện được sắp xếp sẵn, lúc này Thẩm Tiềm Thiết căn bản là đâm ngang, điều này không khỏi làm cho hắn cảm thấy có chút mất vui. Nhưng Thẩm Tiềm Thiết là phó thư ký trưởng phục vụ riêng cho Kim Hành Thuấn, độ nặng khá lớn, cũng không dễ đắc tội.
Phương Thanh Viễn nhìn bộ dạng nếu không trò chuyện được với Kim Hành Thuấn thì không bỏ qua, hắn căn bản biết Thẩm Tiềm Thiết có công tác quan trọng cần báo cáo với Kim Hành Thuấn. Nếu bây giờ hắn ở lại, căn bản làm trở ngại công tác của Thẩm Tiềm Thiết.
Mặc dù không muốn nhưng Phương Thanh Viễn vẫn đứng lên nói: - Chủ tịch Kim, tôi sẽ quay về hoàn thiện tư liệu của mình, sau này sẽ đến báo cáo công tác với ngài.
Kim Hành Thuấn khẽ gật đầu không nói thêm điều gì, Thẩm Tiềm Thiết thì chủ động mở cửa phòng cho Phương Thanh Viễn, hành động như vậy căn bản làm cho Phương Thanh Viễn có chút bực bội. Người này căn bản không có khái niệm về thứ tự trước sau, rõ ràng là mình có công tác cần báo cáo, thế nhưng anh chen ngang, hơn nữa còn muốn đuổi tôi đi nhanh, không phải đang ức hiếp người ta sao?
Phương Thanh Viễn thầm nghĩ như vậy, hắn cảm thấy tức giận, thế là vô thức quay đầu nhìn cánh cửa vừa đóng lại. Chẳng lẽ Thẩm Tiềm Thiết vội vàng đến tìm Kim Hành Thuấn chính là vì công tác của tổ điều tra mà mọi người đang nghị luận với nhau sao?
Xem ra sắp có thay đổi lớn, Phương Thanh Viễn nghĩ đến tình cảnh mình vừa rời đi, hắn thầm cảm thấy có chút may mắn. Nói cho cùng thì mình vẫn có dự kiến trước, nếu như không chủ động nói lời cáo từ, chỉ sợ chủ tịch Kim sẽ rất bất mãn.
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Phương Thanh Viễn không khỏi nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt, thế là nhanh chóng rời đi. Mặc dù hắn rất muốn biết bên trong có chuyện gì, thế nhưng hắn chỉ có thể tự nghĩ như vậy mà thôi, căn bản không dám dính vào nhiều vấn đề khó chịu, như vậy sẽ càng nhiều phiền toái.
Có đôi khi biết được nhiều cũng không phải việc gì tốt, hơn nữa chuyện này Phương Thanh Viễn hắn căn bản không thể nào trộn lẫn vào được.
Trong phòng làm việc của Kim Hành Thuấn, Thẩm Tiềm Thiết đặt một phần tư liệu báo cáo lên bàn làm việc của Kim Hành Thuấn, sau đó khẽ báo cáo: - Chủ tịch Kim, chúng tôi đã tiến hành nói chuyện với các công nhân viên chức của công ty xe hơi Đông Hồng, đồng thời cũng cho chuyên gia xem xét tương lai phát triển của công ty này, đây chính là báo cáo sau cùng, mời ngài xem qua.
Kim Hành Thuấn cầm lấy phần tư liệu mà Thẩm Tiềm Thiết đưa đến, gương mặt có vài phần âm trầm: - Bản báo cáo này có thể chống lại kiểm nghiệm không?
- Chủ tịch Kim, những tài liệu này đều được ghi chép thông qua hội đàm, trực tiếp trưng cầu ý kiến của nhân viên công ty xe hơi Đông Hồng, tương đối phù hợp với tình hình thực tế. Cá nhân tôi cho rằng nó không chỉ chông lại khảo nghiệm của lãnh đạo, còn khống lại khảo nghiệm của thực tế. Thẩm Tiềm Thiết cố gắng kéo căng cả người, giọng điệu căn bản là chém đinh chặt sắt.
Kim Hành Thuấn căn bản không nói thêm điều gì, hắn lật qua vài trang tư liệu, sau đó thở dài nói: - Xem ra nóng đầu lên quyết định quyết sách để rồi cho ra phương án chọn người như vậy căn bản là không được. Không ngờ một quyết sách sai lầm lại cho ra tổn thất quá lớn cho công ty xe hơi Đông Hồng, lại tạo nên phản ứng lớn như vậy, thật sự làm cho người ta không khỏi cảm thấy đau lòng. Lần này tổ điều tra tiến vào chiếm giữ công ty xe hơi Đông Hồng chính là ý nghĩ của chủ tịch Chử, tôi thấy anh nên tranh thủ thời gian báo cáo với chủ tịch Chử.
Truyện convert hay : Bất Diệt Võ Tôn