Lộ Kiếm Long nhìn xe của mình dừng lại ở phía xa, thật sự không rõ cha nghĩ thế nào, chỉ thấy lúc này biến thành xe của mình va chạm vào xe của Vương Tử Quân. Nhưng tình huống hiện tại thì bố của hắn đã tỏ thái độ, hắn chỉ có thể uất ức nuốt xuống bụng. Đồng thời cũng thầm kêu may mắn, may mà mình còn chưa làm gì xằng bậy, nếu không kéo người kia đến cục công an, chỉ sợ phiền toái là rất lớn.
Vương Tử Quân nghe Lộ Binh Chương mắng con, trong lòng cười thầm, Lộ Binh Chương này quá thông minh, bây giờ chưa hỏi trách nhiệm gì đã đổ lỗi lên người con mình. Nếu bây giờ mình níu kéo không tha thì cũng có vài phần thiếu phóng khoáng.
- Chủ tịch Lộ, ngài cũng đừng nóng, tuổi trẻ thích chạy xe nhanh, bọn họ căn bản chỉ là đùa quá lố mà thôi. Nhưng xuất phát từ phương diện an toàn, sau này nên lái xe chậm một chút thì hay hơn. Trương Lộ Giai nhìn chủ tịch Lộ đứng nghiêm trang bên cạnh Vương Tử Quân, nàng không khỏi thầm buồn cười, mà Lộ Kiếm Long kia bị mắng cũng đáng đời. Nhưng Vương Tử Quân là người da mặt dày, rõ ràng mình quệt vào xe của người ta, bây giờ lại mở miệng dạy bảo người ta, căn bản là một người thích thuận đường bò lên.
Một tình huống tranh cãi đã tan thành mây khói khi Lộ Binh Chương và Triệu Thái Sóc xuất hiện, Lưu Đại Lôi nhanh chóng đi làm công tác của mình khi Lộ Binh Chương vung tay lên. Vương Tử Quân thì tiếp tục lái xe đi về phía khách sạn Tứ Quý.
Lúc này khách sạn Tứ Quý căn bản được trang hoàng rực rỡ, cực kỳ thoải mái vui vẻ, người đi qua đi lại rất bận rộn. Khi Vương Tử Quân đi vào trong khách sạn, con trai thứ hai của Hách lão gia tử là Hách Bân Lai đã đứng đợi ở cửa. Khi thấy Lộ Binh Chương thì hắn nở nụ cười sáng lạn: - Ha ha, Binh Chương, bố của tôi vừa nhắc đến anh, thật sự là nói Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
Lộ Kiếm Long vừa rồi chịu nhiều tổn thất, căn bản chỉ có thể nhịn, bây giờ thấy Hách Bân Lai nể mặt bố mình như vậy, thế là lại ưỡn ngực lên.
- Ha ha ha, chú Hách có phải là phê bình cháu không, lát nữa nếu chúc Hách phê bình thì anh nên giúp đỡ tôi nói vài câu. Lộ Binh Chương bắt tay với Hách Bân Lai rồi cười chào hỏi.
Hách Bân Lai là một thương nhân, căn bản là tám mặt lung linh, rất nhiều chuyện hắn cần sự giúp đỡ của Lữ Chính Bình, thế cho nên không muốn đắc tội với Lộ Binh Chương. Bây giờ nghe thấy Lộ Binh Chương trêu chọc như vậy thì cười nói: - Anh Lộ, trong mắt bố tôi thì anh căn bản là một người cực kỳ có tương lai, anh căn bản là tấm tương cho mọi người đâys.
Lộ Binh Chương khoát tay áo nói: - Anh Hách, anh quá khen ngợi tôi rồi, đó rõ ràng là không hay. Đây là anh Triệu Thái Sóc, tôi nhớ trước kia hai người từng gặp mặt, bây giờ còn ấn tượng gì không?
Hách Bân Lai vừa nghe nói đến Triệu Thái Sóc thì cười hân hoan, hai cánh tay đưa ra, lực lượng bắt tay tương đối lớn. Triệu Thái Sóc thì nở nụ cười có hơi dè dặt, dù nói chuyện với Hách Bân Lai thế nhưng ánh mắt luôn đặt lên người Vương Tử Quân. Lúc này gương mặt Vương Tử Quân luôn bình thản, có nụ cười, căn bản không nhìn ra chút khác thường.
Gương mặt không chút gợn sóng sợ hãi của Vương Tử Quân làm cho Triệu Thái Sóc có chút xấu hổ, hắn thầm cảm thấy buồn cười. Mình cũng là người có vị trí, thế nhưng nếu so với Vương Tử Quân thì căn bản là không quá vững vàng.
- Hai vị này là gì của anh Triệu? Thật sự làm cho người ta hâm mộ. Hách Bân Lai nói rồi di chuyển chủ đề lên người Vương Tử Quân và Trương Lộ Giai.
Triệu Thái Sóc nghe Hách Bân Lai nói như vậy thì lại càng hoảng sợ, Vương Tử Quân có thân phận đặc thù, hắn cũng không muốn làm cho đối phương hiểu lầm, thế là tranh thủ thời gian giới thiệu: - Cậu Hách, tôi long trọng giới thiệu cho anh, vị này chính là trưởng phòng Vương của phòng tổ chức tỉnh ủy Nam Giang, cũng chính là con của anh Vương Quang Vinh.
- Trưởng phòng Tử Quân, vị này chính là con thứ hai của Hách lão gia tử, giám đốc Hách Bân Lai của tập toàn Thân Tứ. Triệu Thái Sóc giới thiệu với phương thức liên quan đến thân phận và địa vị, nếu không hắn nhất định sẽ giới thiệu Hách Bân Lai cho Vương Tử Quân trước tiên.
Hách Bân Lai nghe xong giới thiệu của Triệu Thái Sóc mà không khỏi thầm kinh hãi. Hắn là con thứ hai của Hách Gia, hắn căn bản biết rõ chuyện mừng thọ của bố mình lần này là gì. Thật ra mừng thọ chỉ là một đạo cụ, mục đích của bọn họ chính là muốn nhìn về phía Vương Tử Quân.
Hách Bân Lai căn bản không dám xem thường một người mới hơn ba mươi tuổi đã đi đến vị trí trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, với vị trí và độ tuổi hiện tại của Vương Tử Quân thì người ta không tán thưởng là không được, thế cho nên hắn thật sự khâm phục bản lĩnh của Vương Tử Quân.
- Chào trưởng phòng Tử Quân, đã sớm nghe nói cậu sẽ đến, anh Quang Vinh bây giờ có khỏe không? Lần trước khi tôi gặp anh ấy, khi đó anh ấy đang rất bận rộn.
Vương Tử Quân căn bản khá khách khí với câu hỏi của Hách Bân Lai, vì đây không phải là chỗ nói chuyện, thế cho nên Hách Bân Lai nhiệt tình mời mọi người đi vào trong.
Lúc này trong phòng đã có bảy sáu người đang ngồi, những người này tuy đều mặc thường phục, thế nhưng nhìn qua nét mặt của bọn họ, Vương Tử Quân có thể cảm nhận được vị trí của bọn họ có chút bất phàm.
Đặc biệt là vài người đang ngồi trên ghế sa lông, tư thế nghiêm cẩn và thẳng thớm, căn bản làm cho người ta nghĩ ra chức nghiệp của bọn họ là gì.
Vương Tử Quân nhìn những người kia mà trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ. Nếu như có thể tụ tập những người này vào một chỗ, như vậy sẽ là lực chèo chống mạnh mẽ cho sự phát triển của mình trong tương lai. Khi đó xúc giác của hắn sẽ có thể theo những người này là lan tràn đến nhiều phương diện khác nhau.
Khi Hách Bân Lai mời Vương Tử Quân đi vầo thì dùng giọng đặc biệt giới thiệu một phen, giới thiệu những người trong phòng, cũng giới thiệu cả Vương Tử Quân, nhưng khi giới thiệu những người kia thì căn bản không cẩn thận bằng Vương Tử Quân.
Vì lời giới thiệu của Hách Bân Lai mà tất cả ánh mắt tập trung lên người Vương Tử Quân, những người này đều có ánh mắt tinh anh, sau khi đánh giá Vương Tử Quân giây lát thì nhanh chóng dời ánh mắt đi chỗ khác.
Lúc này mọi người bắt đầu ngồi xuống nói chuyện, đại đa số chủ yếu nói đến việc nhà, Triệu Thái Sóc lại càng không nhắc đến chuyện tổ chức mọi người cùng một con thuyền.
Vương Tử Quân lẳng lặng nghe những chủ đề trò chuyện của mọi người, thỉnh thoảng nói vào hai câu, vẻ mặt ung dung bình tĩnh, không có lời lẽ gì quá kinh người, nhìn qua có vẻ hơi lạnh nhạt.
Khi mọi người đang trò chuyện thì một người đàn ông trẻ tuổi đi vào, người này nhìn qua mọi người rồi cười nói: - Nghe nói anh Vương đã đến, ông nói cháu đi đến xem thế nào.
Người đàn ông trẻ tuổi này có lẽ chỉ có vai vế là cháu, hắn vừa nói thì một người vừa được Vương Tử Quân gọi là chú Lý đã gật đầu, sau đó nói với Vương Tử Quân: - Tử Quân, đây là cậu Quân Thành, ông Hách muốn gặp cháu, cháu nên đi qua xem thế nào.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cùng Hách Quân Thành đi ra khỏi phòng. Hách Quân Thành tương đối hứng thú với Vương Tử Quân, sau khi đi ra khỏi cửa thì cười nói: - Anh Tử Quân, anh bây giờ rõ ràng là nhân vật ngôi sao, nghe nói hiện tại là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Nam Giang, thật sự làm cho tôi hâm mộ chết người. Lúc này tôi đang công tác ở phòng tổ chức tỉnh ủy, thế nhưng chỉ đang phấn đấu làm tốt công tác của một vị phó ban mà thôi.
Vương Tử Quân thấy Hách Quân Thành nói chuyện cực kỳ thành khẩn, thế là có chút hảo cảm với đối phương, hắn cười cười nói: - Đi được quá xa cũng không nhất định là chuyện tốt, chỉ cần cậu làm tốt công tác cơ sở, tích tụ lực lượng, sau này nhất định có cơ hội tiến xa ngàn dặm.
Truyện convert hay : Trấn Âm Quan