Sau khi trao đổi kỹ càng với Vương Tử Quân về vài chuyện, Lâm Trạch Viễn chợt cười nói: - Tử Quân, lúc này Nam Giang cải cách nhân sự không tệ, có không ít lãnh đạo chú ý đến cải cách nhân sự ở Nam Giang, coi Nam Giang là nơi thí điểm. Đây cũng là khảo nghiệm của cậu, cũng xem như tán thành cậu, thế nên cậu không nên phớt lờ. Không bao lâu nữa sẽ có vài đồng chí đến tiến hành khảo sát công tác của tỉnh Nam Giang.
Vương Tử Quân gật đầu xưng vâng, sau đó hàn huyên vài câu với Lâm Trạch Viễn, cuối cùng mới cúp điện thoại.
Tuy Lâm Trạch Viễn nói có vài đồng chí, nhưng cũng không nói rõ người đến là ai. Những người kia chạy đến chắc chắn có ý đồ, mình nên sớm nhận được tin tức, nưhng Diêu Trung Tắc bên kia cũng có con đường phát tin của mình, lúc này hẳn là phải biết rồi.
Buổi sáng khi vào đơn vị thì Trì Hoa Trục kích động chạy đến, hắn đặt một bản tạp chí trọng yếu lên bàn làm việc của Vương Tử Quân.
- Trưởng phòng Vương, có vì người căn bản ngày càng không biết xấu hổ, đây rõ ràng là đang tiến hành mua danh chuộc tiếng. Khi thấy Vương Tử Quân tiếp nhận tạp chí thì Trì Hoa Trục tức giận nói.
Vương Tử Quân nhìn lướt qua nội dung tạp chí, đó là một bài viết về việc cải cách nhân sự. Bài viết này được cho lên trang đầu, có thể thấy độ nặng của nó là như thế nào.
Trì Hoa Trục kích động vì người viết chính là phó bí thư tỉnh ủy Diêu Trung Tắc. Nội dung trần thuật lại các biện pháp được chọn lựa và các vấn đề trong quá trình cải cách nhân sự ở Nam Giang.
Nếu như nhìn từ góc độ đơn thuần thì bài viết của Diêu Trung Tắc khá quy củ, rất không tệ. Nhưng tất cả những luận chứng đều lấy ra từ quá trình cải cách nhân sự ở Nam Giang, vì vậy có vẻ giống như Diêu Trung Tắc là người chủ yếu thúc đẩy cải cách nhân sự lần này.
Triệu Hòa Duyệt sở dĩ nổi giận vì cảm thấy Diêu Trung Tắc cố gắng giữ lấy những thứ không thuộc về mình. Người khác không rõ ràng nhưng Trì Hoa Trục lại biết trưởng phòng Vương vì muốn đẩy mạnh cải cách nhân sự mà đã chịu nhiều khổ sở như thế nào.
Vương Tử Quân nhìn bài viết mà có chút tức giận, thế nhưng hôm qua hắn đã suy xét về vấn đề này, mặc dù bực bội vì Diêu Trung Tắc không biết xấu hổ, thế nhưng vị trí của hắn và Diêu Trung Tắc quá rõ ràng, hắn không thể làm gì được Diêu Trung Tắc.
Dù sao Diêu Trung Tắc cũng là phó bí thư tỉnh ủy nắm công tác nhân sự, không những xếp trước Vương Tử Quân, còn là một người có quyền lên tiếng ở phương diện nhân sự. Hơn nữa dù có chuyện gì, công lao của mình hay của mọi người cũng tốt, xét từ góc độ cá nhân thì đều là công lao của tập thể.
Ngược lại, nếu như Diêu Trung Tắc có thành tích ở phương diện nhân sự, như vậy Vương Tử Quân là trưởng phòng tổ chức cũng không thể công khai cầm lấy thành tích này để dùng. Chẳng qua đó là mình không muốn dày mặt mà thôi.
Có một câu chuyện cười thế này: Phía dưới có kinh nghiệm liên hệ mật thiết với lãnh đạo, đó chính là cùng nhau kinh doanh, cùng nhau chơi gái. Tuy chuyện cười này có mặt cực đoan, thế nhưng làm mười chuyện tốt với lãnh đạo, không bằng cùng lãnh đạo làm một việc xấu, như vậy là hiệu quả hơn nhiều.
Chỉ là trong mắt nhiều người thì cùng công tác với lãnh đạo còn có được nhiều quang vinh, thật ra đối với người trong cuộc thì đó rõ ràng là dày vò. Có thành tích thì được lãnh đạo coi là nhìn xa trông rộng; nhưng nếu xảy ra vấn đề thì thủ hạ rõ ràng là chấp hành bất lực.
Vương Tử Quân đã lâu không quan tâm đến những phương diện này, hắn thầm cho ra quyết định, đó là dù thế nào cũng phải nắm chắc cơ hội cầu tiến, nhất định phải đứng trước Diêu Trung Tắc, vì vị trí chính là thực lực.
Chỉ là hiện tại có thể để cho đối phương thích làm gì thì làm, Diêu Trung Tắc bây giờ mặt dày mày dạn nhận thành tích về mình, cho dù Diệp Thừa Dân có chỉ trích cũng không được. Cũng may mặc kệ Diêu Trung Tắc có nhảy cao như thế nào, công lao của mình căn bản khó thể nào xóa đi được.
- Bài viết này căn bản có chút trình độ lý luận, tôi thấy nó rất tốt, như thế này đi, anh in ấn rồi phát hành xuống bên dưới, để cho mọi đồng chí cùng học tập. Vương Tử Quân đưa tờ báo cho Trì Hoa Trục rồi khẽ nói.
Trì Hoa Trục đưa tờ báo đến cho Vương Tử Quân, hắn nghĩ rằng trưởng phòng Vương sẽ nổi giận, không ngờ trưởng phòng Vương trầm mặc một lúc lâu không nói gì. Trì Hoa Trục nhìn gương mặt của lãnh đạo, hắn cảm thấy khó thể đoán lãnh đạo đang nghĩ gì. Hắn đứng thẳng người lên, đang định nói vài lời, chợt trưởng phòng Vương đã nói ra một câu khá chấn động, muốn nắm chắc thời gian in ấn phát hành bài báo của Diêu Trung Tắc để cán bộ bên dưới chú trọng học tập, đây không phải là tuyên truyền giúp Diêu Trung Tắc sao?
Trì Hoa Trục đã coi mình là cán bộ dòng chính của Vương Tử Quân, hắn đã quen giữ gìn lợi ích của trưởng phòng Vương, coi đó là lợi ích của mình. Hắn cũng không muốn trưởng phòng Vương chịu uất ức trong chuyện này.
- Trưởng phòng Vương, ý của ngài là...Ngài nói cái gì?
- Hoa Trục, tôi hiểu tâm tình của anh, nhưng chúng ta không thể vì chuyện này mà lý luận với bí thư Diêu Trung Tắc, làm như vậy không có gì là tốt, ngược lại sẽ tạo ảnh hưởng bất lợi. Hơn nữa bây giờ cải cách nhân sự đã được tiến hành khá vững, bí thư Diêu giúp đỡ chúng ta ở phương diện dư luận, chúng ta nên vui mới phải.
Trì Hoa Trục không phải là người ngu, hắn nghe xong những lời này thì hiểu ngay ý nghĩ của Vương Tử Quân. Với vị trí của Vương Tử Quân, nếu như phản ứng với bài báo của Diêu Trung Tắc, rõ ràng là không nhìn xa trông rộng, tính toán chi li, không đạt được ích lợi gì lớn. Nhưng xử lý như thế này không những cho thấy Vương Tử Quân là người bao dung, còn có thể phát huy tác dụng với trò mèo của Diêu Trung Tắc, đây coi như là lựa chọn cực kỳ sáng suốt của Vương Tử Quân.
- Vâng, tôi sẽ làm ngay. Trì Hoa Trục cầm lấy một tài liệu rồi nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Khi Trì Hoa Trục đóng cửa lại thì nụ cười của Vương Tử Quân chợt biến mất. Hắn cầm tờ báo lên xem, không nhịn được phải lẩm bẩm: - Hừ, anh đúng là quá ti tiện.
Nhưng Vương Tử Quân căn bản là đánh giá thấp quyết tâm của người khác, khi hắn đang phát hành văn kiện, chợt có người gõ cửa phòng, người cùng đi vào trong phòng với Du Giang Vĩ chính là Diêu Trung Tắc.
Sau khi Vương Tử Quân đến Nam Giang công tác, Diêu Trung Tắc căn bản ít khi đi đến phòng làm việc của hắn. Dù sao thì trên danh nghĩa Vương Tử Quân vẫn là cấp dưới của Diêu Trung Tắc, phải là hắn đi đến báo cáo công tác với Diêu Trung Tắc mới là hợp lý.
Vì vậy khi thấy Diêu Trung Tắc đi đến phòng làm việc của mình, Vương Tử Quân có chút sững sờ. Nhưng ngay sau đó hắn đã cười nói: - Bí thư Diêu, ngài có gì cần dặn dò thì chỉ cần điện thoại cho tôi là được, thế nào lại tự mình đến đây thế này?
Diêu Trung Tắc tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Vương Tử Quân, hắn khoát tay áo nói: - Trưởng phòng Tử Quân, hai người chúng ta không cần khách khí như vậy, tôi đã ngồi hai giờ trong phòng làm việc của mình, tôi cảm thấy nên đi bộ một vài vòng để thả lỏng một chút.
Du Giang Vĩ nhanh chóng pha trà, sau đó rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân. Diêu Trung Tắc uống một ngụm trà, ánh mắt đặt lên mặt Vương Tử Quân, xem phản ứng của Vương Tử Quân.
Diêu Trung Tắc tất nhiên biết bài viết của mình đã được cho lên mặt báo, hắn tin Vương Tử Quân cũng đã thấy được, lúc này mới đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân. Hắn đi đến ngoài việc muốn trao đổi ý kiến với Vương Tử Quân, còn có một ý nghĩ khác, đó chính là nhất định Vương Tử Quân phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Truyện convert hay : Hào Tế