Tuy Diêu Trung Tắc cảm thấy buồn cười với hành vi nịnh nọt của viên giám đốc kia, thế nhưng hắn không có chút tức giận. Đây là lẽ đương nhiên, chính mình đã không còn gì cả, tất nhiên người ta sẽ không chạy về phía mình, vì có người nào chịu treo cổ trên cây cơ chứ?
- Bí thư Diêu! Vương Tử Quân nhìn Diêu Trung Tắc, bây giờ đối phương thiếu một phần uy nghiêm so với trước, nhìn qua thật sự giống như một vị học giả đang đi chơi thuyền.
Hai thuyền tiếp cận nhau, Vương Tử Quân đi lên thuyền của Diêu Trung Tắc. Thư ký của Diêu Trung Tắc thấy Vương Tử Quân thì muốn mở miệng, thế nhưng lời lên đến bên miệng thì được nuốt xuống, chỉ còn lại nụ cười nịnh nọt mà thôi.
Vương Tử Quân cười cười với thư ký của Diêu Trung Tắc, hắn ngồi xuống bên cạnh Diêu Trung Tắc. Lúc này Diêu Trung Tắc nhìn thư ký, sau đó cười nói: - Cậu đến bên kia trò chuyện với Tiểu Du đi.
Thư ký không phản kháng, hắn nhanh chóng đổi thuyền, những người còn lại biết hai vị lãnh đạo có chuyện cần bàn, thế nên chậm rãi dịch chuyển con thuyền đi xa hơn chục mét.
- Nơi này căn bản không mở cửa với bên ngoài, tôi đã đến đây một lần và cảm thấy rất thích, thế cho nên mỗi lúc có thời gian thì đến đây chèo thuyền, căn bản có hưởng thụ khó tìm được. Nhưng sau này chỉ sợ không còn cơ hội như vậy nữa. Diêu Trung Tắc nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ cười nói.
Tục ngữ có câu hổ chết vẫn còn uy, tuy Diêu Trung Tắc bây giờ có chút chán nản thế nhưng Vương Tử Quân vẫn cảm nhận được bí thư Diêu có vài phần tiêu sái tự nhiên, căn bản không quá chán nản vì sự thất bại của mình.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Diêu Trung Tắc, hắn cười cười nói: - Bí thư Diêu đã công tác nhiều năm trong Nam Giang, cũng không thể vì rời đi mà bỏ gánh công tác. Nam Giang có thể phát triển được như ngày hôm nay cũng nhờ bí thư Diêu bỏ ra nhiều mồ hôi công sức, ngài như thế nào lại nhẫn tâm bỏ qua không quan tâm được?
Vương Tử Quân nói lời này làm cho Diêu Trung Tắc có chút bi ai. Mặc kệ Vương Tử Quân nói lời khách sáo hay là thật lòng thì đó cũng là điều khẳng định. Năm xưa khi Diêu Trung Tắc đến Nam Giang, hắn thật sự có một mộng tưởng tốt đepj, sau vài năm cũng xem như hết lòng vì công tác, đã phải trả giá rất nhiều. Tất nhiên hắn khó thể nào dự đoán được kết quả ngày hôm nay của mình, khó thể nào ngờ rằng mình lại thua cuộc rồi di dời đi nơi khác như vậy.
Diêu Trung Tắc vốn cho rằng Nam Giang chính là điểm sáng công tác chính trị của mình, không ngờ đây lại là cái hố chôn mình. Có lẽ sau khi hắn rời đi thì cũng không còn tâm tư và dũng khí để đến nơi này dù chỉ là nhìn qua một lần.
Diêu Trung Tắc cười cười, hắn cúi đầu một lát, sau đó ngẩng đầu cười nói: - Tử Quân, vài ngày trước thật sự đã làm cho cậu phải chê cười.
Diêu Trung Tắc nói vài ngày trước, tất nhiên là những hành vi mờ ám của hắn khi mà lãnh đạo số hai trung ương đến thăm Nam Giang. Nếu như hắn thành công, tất nhiên sẽ không nói gì khác; nhưng lần này hắn thất bại thảm hại, hắn có thể dùng giọng thản nhiên để nói ra một lời như vậy, chứng tỏ bản thân cũng không phải hạng phàm phu tục tử.
Vương Tử Quân nhìn Diêu Trung Tắc, hắn trầm ngâm một lúc rồi thản nhiên nói: - Bí thư Diêu, tôi nghĩ có một số việc cũng là bất đắc dĩ mà thôi.
Diêu Trung Tắc trố mắt một lát rồi nở nụ cười, nếu như Vương Tử Quân nói những lời ghét ác như cừu, như vậy hắn sẽ cho rằng Vương Tử Quân dối trá. Nhưng bây giờ Vương Tử Quân không nói điều này, nói hắn bất đắc dĩ, điều này làm cho hắn có chút cảm động. Dù thế nào thì đối phương cũng hiểu nổi khổ tâm của mình, chút an ủi như vậy làm cho Diêu Trung Tắc thầm cảm thấy lòng dạ của Vương Tử Quân vẫn tương đối rộng lớn.
- Đúng vậy, thật sự bất đắc dĩ. Diêu Trung Tắc chợt cảm khái nói: - Tôi dù biết mình đang làm gì, hơn nữa làm cho người ta xem thường, thế nhưng đó cũng là cơ hội cuối cùng của tôi. Tôi ở Nam Giang mà không có được vị trí như bí thư Diệp, cũng không có được thực lực như chủ tịch Chử Vận Phong...
Diêu Trung Tắc nói đến đây thì rơi vào trầm ngâm, Vương Tử Quân đang suy xét lời nói của Diêu Trung Tắc. Tuy Diêu Trung Tắc nói mình không bằng Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong, thế nhưng đó không phải là bản thân hắn không bằng người ta, mà là vị trí không bằng. Lúc này Diêu Trung Tắc nói vị trí của mình không bằng Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong, điều này càng cho thấy trong lòng Diêu Trung Tắc căn bản không quá chịu phục hai người kia.
Nhưng Vương Tử Quân cảm thấy Diêu Trung Tắc vẫn có chút cách biệt với hai người kia. Nói về phương diện thông minh tài trí, Diêu Trung Tắc biết đâu không thua kém hai vị lãnh đạo kia, thế nhưng nhìn về phương diện tư cách và ánh mắt thế cục, căn bản kém xa hai vị lãnh đạo kia. Cũng vì nguyên nhân này mà thấy tổng thể Diêu Trung Tắc vẫn thua kém Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong.
Nhưng Vương Tử Quân không nói rõ những điều này cho Diêu Trung Tắc. Lúc này Diêu Trung Tắc đã thất bại, hắn không cần phải thêm mắm dặm muối vào vết thương của đối phương.
- Còn nữa, tôi cũng không trẻ tuổi như cậu... Diêu Trung Tắc ngẩng đầu nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng trầm trầm nói: - Sau khi đến Nam Giang thì tôi đã biết cậu không là người đơn giản, nhưng không ngờ cậu vẫn làm tôi cảm thấy bất ngờ, vượt qua dự đoán của tôi. Tôi nghĩ nếu như cho cậu thêm một năm, chỉ sợ tôi sẽ không thể nào chen chân vào trong khối công tác tổ chức ở Nam Giang.
Vương Tử Quân cười cười, hắn nghĩ đến lời nói trước đó của Diêu Trung Tắc, hắn thậ sự cảm thấy mình không có gì để phản bác, chỉ cười xem như tiếp nhận lời nói của Diêu Trung Tắc.
Gió nhẹ khẽ thổi, mặt nước hồ nhộn nhạo, tuy thời tiết khá nóng nhưng đi thuyền trên mặt hồ lại cảm nhận được bầu không khí mát mẻ. Hai người ngồi trên thuyền, quần áo bị gió khẽ thổi, nhìn qua có vài phần phiêu lãng.
Hai bên lẳng lặng uống nước, không biết qua bao lâu thì Diêu Trung Tắc lại phá vỡ bầu không khí bình tĩnh: - Thật ra khi cậu đến thì cực kỳ có lợi cho Nam Giang, đặc biệt là ở công tác tổ chức, đặc biệt là phương diện dữ trữ nhân tài, cậu có ánh mắt cực kỳ chiến lược, tốt hơn so với tôi rất nhiều.
- Cải cách nhân sự chính là gánh nặng đường xa, nói thật thì đôi khi tôi cũng có ý nghĩ nước chảy bèo trôi. Vương Tử Quân nói lời thật lòng, mặc dù hắn có tâm tính kiên nghị, thế nhưng đôi khi gặp lực cản thì cũng có sinh ra ý nghĩ mặc kệ. Dù sao hắn chỉ là người phổ biến ý nghĩ này, vài năm sau cũng có người thúc đẩy, mình cần gì phải hao tổn hết tâm tư và sức lực như vậy?
Nhưng ý nghĩ này căn bản lóe lên và Vương Tử Quân vẫn phải vượt qua nó.
Diêu Trung Tắc không ngờ Vương Tử Quân lại nói ra những lời như vậy, hắn cười ha hả, sau đó dùng giọng có chút cảm khái nói: - Tôi tin lời này của cậu, khi tôi còn trẻ thì nguyện vọng lớn nhất là làm chủ tịch xã, tôi cảm thấy chỉ cần được làm chủ tịch xã thì thỏa mãn lắm rồi, cần gì phải khốn khổ đưa đầu về phía trước? Nhưng đó cũng chỉ là một loại ý nghĩ, hành động thực tế hoàn toàn khác biệt, có lẽ cũng là câu nói mà mọi người thường nói: Người trong giang hồ thân bất do kỷ.
Hai người nói rất tâm đầu ý hợp, hai bên cười cười, Vương Tử Quân giống như cảm thấy mình và Diêu Trung Tắc có thêm vài phần thân cận.
Có đôi khi hiểu rõ anh nhất chính là kẻ địch của anh.
Truyện convert hay : Thú Hắc Cuồng Phi: Hoàng Thúc Nghịch Thiên Sủng